"Tiên sinh, ngài... vẫn ở đây à?"

Đôi mắt đẹp của Tiếu công tử mở to, nàng kinh ngạc nhìn Khương Giác, có chút ngơ ngác, vô thức nói ra những lời này.

Khương Giác mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức bị bối rối: "Công tử đang nói gì vậy? Tại hạ sống ở đây không phải là do công tử an bài sao? Chẳng lẽ... công tử không cho phép tại hạ sống ở đây ư?"

“Tiểu viện này tiên sinh muốn sống ở đây bao lâu cũng được!”

Tiếu công tử nóng lòng đến mức dùng cả hai tay nắm lấy tay áo Khương Giác.

Nàng dùng hai tay nắm chặt tay áo, như sợ nếu buông ra thì Khương Giác sẽ biến mất vậy.

Khương Giác khẽ ho một tiếng, chỉ chỉ vào tay áo, khéo léo nói: “Người khác nhìn còn tưởng rằng công tử bắt được kẻ trộm đấy.”

Lúc này Tiếu công tử mới ý thức được mình đã đi quá giới hạn, mặt đột nhiên đỏ bừng, vội vàng buông ra.

Nàng quay đi, cố gắng thể hiện mình không để ý, chuyển sang một chủ đề khác: “Ta nghe người gác cổng nói rằng, tiên sinh ra ngoài thăm một người bạn. Nhưng ta chưa từng nghe tiên sinh nhắc đến chuyện ngài có một người bạn cũ ở thành Hàm Dương?”

“Người bạn cũ đó không phải ở thành Hàm Dương, tại hạ chỉ ra ngoài nhờ người đưa tin giúp thôi.”

Khương Giác nói rất mơ hồ.

Tiếu công tử lập tức tò mò, nhưng còn chưa kịp hỏi, Khương Giác liền đổi đề tài, nàng lập tức hiểu ra tiên sinh không muốn thảo luận về chuyện này, nên bèn im lặng, cũng không hỏi nữa.

Sau ngày hôm đó, mọi người trong vương phủ đều kinh ngạc phát hiện ra rằng bên cạnh Khương Giác có một con thú cưng nhỏ, đó là một con mèo trắng như tuyết với đôi mắt kỳ lạ, một bên xanh một bên vàng, luôn được hắn ôm trong lòng.

Cũng ngay sau ngày hôm đó, trong vương phủ thỉnh thoảng lại xuất hiện dấu vết của dã thú, trong phủ không có ai để ý nhiều, họ chỉ nghĩ rằng thời tiết ngày càng ấm hơn, dã thú từ ngọn núi gần đó đã di chuyển xuống thành để tìm kiếm thức ăn.

Mà bên kia, ở Sở Tâm điện trong hoàng cung.

"Đã tìm được tung tích của Khương Giác chưa?"

"Hồi bẩm nương nương, có thể xác định rằng trong An Vương phủ quả thực một vị 'Khương tiên sinh', nhưng... nô tỳ mấy lần phái người vào Vương phủ để dò xét, thậm chí nô tỳ còn tự mình đến Vương phủ vào ban đêm, nhưng căn bản tôi không thể đặt chân được tới tiểu viện của vị “Khương tiên sinh” kia.”

Trong Sở Tâm Điện, thị nữ tâm phúc của Hữu Tô Tuyền quỳ ở trong điện, cung kính nói.

Hữu Tô Tuyền cau mày nói: "Tu vi của ngươi đã đạt tới lục phẩm, mà ngay cả hắn cũng nhìn không thấy ư?"

“Có mấy vị đại yêu trấn thủ trong viện, thực lực của bọn họ cao hơn nô tỳ rất nhiều.” Cung nữ sợ hãi nói.

Hữu Tô Tuyền thầm nghĩ, xem ra vị "Khương tiên sinh" ở trong An Vương phủ chính là "Khương Giác" mà Thiên Ma Chủ đang tìm kiếm.

Người có thể được Thiên Ma Chủ tán thưởng quả thực không tầm thường, chỉ sợ tu vi của hắn thâm sâu, không nên chọc giận người này.

Nàng không thể đoán ra thân phận thực sự của Khương Giác, trong lòng đột nhiên cảm thấy kiêng dè, không muốn mạo hiểm.

“Nhưng mà… Phụng Kiếm Nô ba ngày nữa có thể sẽ đến Tần Quốc, tự nhiên sẽ có cách riêng để giải quyết vị Khương tiên sinh này.”

Tín vật mà Phụng Kiếm Nô để lại cho nàng ngày hôm đó sớm đã bị nàng nghiền nát.

Mấy ngày nay, Hữu Tô Tuyền vẫn luôn kìm nén không đối phó với Tiếu công tử, là bởi vì nàng kiêng dè tên Khương Giác ở bên cạnh cô ta, một mực chờ đợi Phụng Kiếm Nô tới.

Bây giờ Phụng Kiếm Nô sẽ sớm đến Tần Quốc, nàng cũng không phải đợi lâu nữa rồi!

Hữu Tô Tuyền ánh mắt dần trở nên âm trầm, hỏi thị nữ: "Bạch Ngọc chân nhân thế nào rồi?"

Bạch Ngọc chân nhân này chính là vị Thôi đạo trưởng bên cạnh Tiếu công tử.

Thị nữ trả lời: "Ông ta đã đầu hàng, tất cả đều nguyện nghe theo nương nương hết."

"rất tốt!"

Hữu Tô Tuyền càng cười nhiều hơn, nhưng lời nói lại âm trầm lạnh lẽo: "Nếu đã như vậy, những người khác cũng không cần phải giữ lại nữa!"

“Cũng đến lúc… tặng cho An Vương của chúng ta một phần ‘đại lễ’ rồi!”

Tháng bảy, đầu hè.

Hữu Tô Tuyền chiêu mộ đạo sĩ từ khắp nơi đến hoàng cung luyện chế đan dược, mà hôm nay tiên đan đã luyện thành rồi!

Vào ngày tiên đan được hoàn thành, từng đợt hương thơm của đan dược bay khắp cung điện, nhất thời trong hoàng cung ngưng tụ một luồng khí tiên linh, đọng lại rất lâu, hương thơm của đan dược bay vào trong thành Hàm Dương , ai ngửi được đều có ích, người có bệnh thì không cần trị đã khỏi, người luyện võ thì trở nên mạnh mẽ hơn, các văn nhân thi sĩ thì ý văn tuôn ra dào dạt như suối chảy.

Bên trong hoàng cung thường xuyên xảy ra những hiện tượng kỳ lạ.

Những cây cổ thụ khô héo mấy năm đã đâm chồi mới, trong hoa viên ở phía sau cung, các loại hoa của các mùa khác nhau cũng đồng loạt nở rộ.

Vào ngày tiên đan được dâng lên, Tần Vũ Quân, người đã bỏ bê việc triều chính trong nhiều năm, đã mở ra một buổi chầu hiếm hoi, văn võ bách quan được xếp thành hai bên.

Hắn ngồi trên chiếc long ỷ, nhìn ra ngoài điện.

Hữu Tô Tuyền mặc một chiếc váy sa mỏng màu đỏ, uyển chuyển từ bên ngoài cung điện đi tới, theo sau là rất nhiều cung nữ xinh đẹp, khiến người ta phải ngoái nhìn.

Nàng hai tay bê một cái khay, cúi đầu đi tới trước điện, quỳ xuống trước mặt Tần Vũ Quân, giơ cao cái khay trên tay:

"Tiên đan đã hoàn thành, hôm nay dâng lên cho đại vương. Chúc đại vương phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam sơn!"

Thái giám đang hầu hạ bên cạnh Tần Vũ Quân muốn lấy đan để thử trước, nhưng lại bị hắn ngăn cản: “Ái phi của ta dù có dâng lên độc dược thấu gan, quả nhân cũng can tâm tình nguyện, nên ngươi không cần lắm chuyện!"

Hắn đứng dậy, đích thân đi đến chỗ Hữu Tô Tuyền, lấy ra một viên đan hoàn màu đỏ thẫm từ hộp đan trên khay, chỉ cảm nhận được một hương thơm khó tả xộc thẳng lên khoang miệng và mũi, cả người bỗng chốc trở nên hưng phấn.

Ngay khi viên tiên đan này bị Tần Vũ Quân nuốt xuống bụng trước mặt tất cả bá quan văn võ, thân thể đã bị tửu sắc làm rỗng tuếch nhiều năm liền lập tức được bù đắp, sắc mặt trở nên vô cùng hồng hào, mái tóc hoa râm với tốc độ nhìn thấy bằng mắt thường đã biến thành màu đen óng.

Tần Vũ Quân chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chạy dọc khắp cơ thể, sức mạnh vô tận như muốn trào ra khỏi cơ thể.

Hắn đi về phía chiếc vạc đồng ba chân ở cạnh long ỷ, hai tay ôm lấy chiếc vạc, nghiến răng hét một tiếng: "Lên!"

Chiếc vạc khổng lồ nặng mấy ngàn cân thực sự đã bị hắn dùng sức di chuyển và nhấc lên không trung.

"Ha ha ha ha ha ha ha!!!"

Tần Vũ Quân nâng cái vạc, cười không ngừng, tiếng cười phóng túng vang vọng khắp cung điện.

Các quan văn võ trong triều đều tỏ vẻ kinh hãi, không khỏi bàn tán.

"Thật đúng là tiên đan!"

"Nương nương thế mà lại có tài như vậy."

"Thật là một điềm lành cho đất nước!"

Người đứng đầu quan văn, Thái phó Lâm Huyền Phong trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, không khỏi nhìn Tiếu công tử bên cạnh.

Hai người tưởng rằng thuật luyện đan của Hữu Tô Tuyền chẳng qua chỉ là lời nói suông, còn thực tế là bọn chúng có âm mưu khác.

Nhưng không ngờ nàng ta thực sự luyện thành đan dược dâng lên bệ hạ?

Sau đó, Tần Vũ Quân truyền lệnh cho thái y vào điện, mà sau khi khám xong, thái y lập tức quỳ xuống trước điện chúc mừng.

"Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, bệ hạ thân thể mạnh khỏe như hổ sói, dù là một thiếu niên hai mươi tuổi cũng không so được với bệ hạ."

Kể từ khi Hữu Tô Tuyền vào cung tới nay, Tần Vũ Quân bị tửu sắc làm cho mụ mị đầu óc, sức khỏe yếu kém, không còn ở thời kỳ sung mãn.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng nuốt một viên tiên đan vào bụng lại thực sự có dấu hiệu của sự hồi sinh một lần nữa!

Tần Vũ Quân cảm thấy rất yên tâm, trước mặt các quan văn võ trong triều, nắm lấy tay Hữu Tô Tuyền, để nữ nhân đó ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đó là long ỷ, chỉ có hoàng đế mới có thể ngồi lên nó!

Tần Vũ Quân không hề ghét bỏ, sự sủng ái của hắn dành cho Hữu Tô Tuyền đã thể hiện rất rõ.

"Ái phi của ta có công dâng đan, nàng muốn ban thưởng cái gì?"

Hữu Tô Tuyền nhíu mày, mím môi cười nói: "Thần thiếp chỉ hy vọng đại vương có thể lập thành tựu lớn lâu dài, chứ không hề muốn ban thưởng gì cả.”

Tần Vũ Quân lập tức vui vẻ không thôi, nhưng khi nhìn các đại thần ở dưới, ánh mắt lại lạnh lùng: “Nếu bá quan quan văn trong triều đều giống như ái phi yêu quý của ta, thì cần gì phải lo lắng Tần Quốc không hưng thịnh được chứ? Một người hiền lương thục đức như vậy, nếu quả nhân lại nghe thấy nửa câu cáo trạng ái phi của ta nữa, thì đừng trách quả nhân không niệm tình quân thần!"

Những lời này, nói công khai hay ẩn ý thì đều là để một vài nghe thấy.

Hữu Tô Tuyền nói: “Nói đến mới nhớ, khi thiếp thân luyện chế đan dược, dược tính còn sót lại cũng luyện được thành một viên tiên đan nữa, loại đan này tuy rằng không bằng viên vừa nãy của đại vương, nhưng cũng có công dụng tăng cường sức khỏe, kéo dài tuổi thọ. Đại vương và An vương điện hạ đều là thân huynh đệ, không bằng viên này tặng cho An vương đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương