Hữu Tô Tuyền nhẹ nhàng vỗ tay, một cung nữ khác bưng khay từ ngoài điện đi vào, tới trước mặt Tiếu công tử.
Trên khay cũng có một viên tiên đan, chỉ là tiên đan này hương thơm không ngào ngạt khắp điện bằng viên đan trước, nhưng cũng ẩn chứa linh lực bên trong, hiển nhiên công hiệu không hề tầm thường.
Tất cả quan viên trong điện đều tỏ ra ghen tị, không ít người nhìn viên tiên dược với ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam.
Tuổi thọ của người thường chỉ có trăm năm, loại tiên đan có thể kéo dài tuổi thọ này, ai mà lại không muốn chứ?
Nhưng khi Tiếu công tử nhìn tiên đan trong khay, nội tâm nhất thời tràn đầy sự nghi ngại.
Yêu phi tặng cho nàng đan dược ư, nàng ta tốt bụng như vậy sao?
Trên long ỷ, Tần Vũ Quân cũng có vẻ bất mãn, nhỏ giọng nói với Hữu Tô Tuyền: “Sao ái phi phải dâng tặng cho hắn chứ? Mấy ngày trước hắn còn vạch tội nàng ở trước mặt quả nhân đấy.”
Hữu Tô Tuyền mỉm cười đáp lại: “Đại vương, chúng ta không được bỏ qua tình nghĩa huynh đệ, nếu không thiên hạ há chẳng phải sẽ nói đại vương người là Bá Lương sao? Nếu điều này có thể khiến cho An vương hồi tâm chuyển ý, cũng coi như là một chuyện tốt."
Lời này vừa nói ra , Tần Vũ Quân lập tức nghĩ trên thế gian này sao lại có thể có nữ nhân thấu tình đạt lý như vậy?
Nghĩ lại hành động mấy ngày nay của Tiếu công tử và Thái phó Lâm Huyền Phong, sự phân chia cao thấp trong lòng Tần Vũ Quân càng rõ ràng hơn.
Hữu Tô Tuyền đứng dậy khỏi long ỷ, bước xuống bậc thang, đi tới chỗ Tiếu công tử, cầm lấy lọ tiên đan trên khay của cung nữ, đưa bằng hai tay rồi cười nói: “Nghe nói ngoài Bạch Ngọc Chân nhân ra, bên cạnh thúc thúc còn có một cao nhân khác phò tá , viên tiên đan này, thúc thúc cũng có thể nhờ cao nhân đó xem xét thử."
Cao nhân ư?
Xung quanh Tiếu công tử quả thực có một nhóm nhân tài, cho dù Hữu Tô Tuyền cưỡng ép mời một nhóm môn khách vào cung thì bên cạnh nàng vẫn có rất nhiều người có thể dụng được.
Nhưng người được gọi là cao nhân, thì ngoài Thôi đạo trưởng ra…thì cũng chỉ còn duy nhất Khương tiên sinh, nhưng phải là người hiểu rõ nội tình thì mới biết được.
Hữu Tô Tuyền cố ý nhấn mạnh câu này, hiển nhiên có dụng ý khác.
Tiếu công tử hít một hơi thật sâu, nhận lấy tiên đan, rồi hành lễ nói: "Thần…đa tạ nương nương.”
Trong phủ An Vương, viện của Khương Giác.
Trước cửa phòng đặt một chiếc ghế dài, Khương Giác đang ôm con mèo ngồi trên ghế, nói chuyện với con mèo trắng có đôi mắt lưu ly trong tay.
“Tiểu sơn quân, thật sự không cần tại hạ giúp ngài tính một quẻ sao?”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của con mèo trắng, mỉm cười hỏi.
Mèo trắng đang ngủ trưa trong lòng hắn, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, đôi dị đồng tràn đầy vẻ lạnh lùng, khi mèo mở miệng, thế mà lại thốt ra lời nói của con người: “Vận mệnh của ta do chính ta quyết định, tại sao phải cần ông trời quyết định thay điều đó!"
Con mèo trắng này có lai lịch không tầm thường, nó là sơn quân của dãy núi Thiên Nam, tất cả yêu thú trong núi Thiên Nam đều phải tuân theo mệnh lệnh của nó.
Lúc Khương Giác ở lại dãy núi Thiên Nam trong nửa tháng, coi bói cho các sơn linh dã quái ở trong núi, hắn đã tính được rằng sẽ có một vị thần chính thống xuất hiện ở dãy núi Thiên Nam.
Mặc dù con mèo trắng này không chịu để hắn đoán mệnh cho, nhưng trong đầu anh đã đoán được rằng sơn quân này có lẽ chính là vị thần chính thống đó.
Tuy nhiên sau khi làm quen với nó mấy ngày qua, hắn phát hiện ra con mèo trắng này cư xử y như một đứa con nít giả vờ kiêu ngạo.
Chính là cái kiểu lúc nào bên miệng cũng treo mấy câu như là "Mệnh của ta do ta quyết không phải do trời" , "Bổn tọa hành sự còn cần phải giải thích với ngươi sao".
Hiểu rồi, là Mao Ngạo Thiên!
Nhưng bây giờ dù sao cũng phải nhờ con mèo này giúp đỡ nên chỉ có thể chiều theo tính khí như con nít của nó mà thôi.
Hắn nhẹ nhàng gãi cằm của tiểu sơn quân, tiểu sơn quân ngửa cổ lên, lập tức lộ ra vẻ mặt thích thú, nhẹ nhàng kêu gừ gừ.
Khương Giác vừa ôm mèo vừa hỏi: “Ngày đó tại hạ dừng chân ở núi Thiên Nam nửa tháng, tiểu sơn quân còn trốn tránh không thèm gặp. Tại sao bây giờ lại đích thân đến Hàm Dương giúp đỡ ta?”
Tiểu sơn quân hé một bên mắt, liếc nhìn hắn rồi nói: “Bổn tọa sinh ra đã có thần dị, trời sinh đã có dị đồng. Mắt trái có thể nhìn thấy thiện ác trong lòng người, mắt phải có thể nhìn nhân quả cơ duyên. Nhưng mệnh đồ của ngươi lại rất mơ hồ, bổn tọa trước đây chưa từng nhìn thấy qua . Làm sao biết được ngươi là thiện hay ác?”
Nghe nó nói có vẻ rất lợi hại, nhưng thực tế chỉ là vì không nhìn thấu được năng lực của Khương Giác, sợ rằng bản thân nếu xuất hiện sẽ bị hắn bắt đi mất.
Trong đầu Khương Giác chợt hiểu ra điều gì đó: “Cho nên tiểu sơn quân đã nhờ thủ hạ hổ tinh của mình dẫn ta đến sông Ngọc Hoa gặp Ô Bối Tương kia, chính là để thăm dò tại hạ ư?”
Tiểu sơn quân bị hắn vạch trần, có chút xấu hổ, làu bàu nói: “Ngươi nếu cái gì cũng không nói, lão rùa kia sao dám lỗ mãng, cùng lắm hắn chỉ ngoan ngoãn cõng ngươi qua sông thôi. Làm sao bổn tọa biết được việc ngươi làm lại đỉnh như thế, có thể ép lão rùa kia phải độ kiếp hóa rồng."
Khương Giác khẽ mỉm cười, cúi xuống trêu nó: “Vậy bây giờ tiểu sơn quân thấy tại hạ như thế nào?”
Tiểu sơn quân đứng thẳng lên, bấu móng vuốt lên cánh tay của Khương Giác, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiên sinh là một người tốt.”
“...Ta không ngờ rằng tấm thẻ người tốt đầu tiên kể từ khi đến thế giới này tới nay, lại thực sự đến từ miệng của một con mèo.”
"Cái gì?"
Tiểu sơn quân nghi hoặc ngước lên nhìn anh.
Khương Giác giải thích: “Ở quê hương của ta, nói ai đó là ‘người tốt’ chưa chắc đã là điều tốt.”
“Hóa ra là như vậy.” Tiểu sơn quân đột nhiên hiểu ra, sau đó hỏi: “Nhưng tại sao tiên sinh lại dừng chân ở Tần Quốc, khuấy vũng bùn này lên?”
Khương Giác thở dài: “Nhận được ân huệ của người khác, thì phải cố gắng làm tròn bổn phận của mình. Nếu không đạo tâm của ta sẽ thiếu sót, không có lợi cho việc tu hành. Trên đời này, ân tình là thứ khó có thể trả lại được ."
Người tu hành ở trên thế gian này, khó trách có người tu vô tình đạo, đoạn tình quên tính, so với người tu hồng trần đạo tiện hơn biết bao nhiêu.
Tiểu sơn quân kiên định nói: “Tiên sinh quả nhiên là người tốt nha.”
“Tiểu sơn quân, tại hạ vừa mới giải thích xong...”
"Bổn tọa biết."
“.......”
Con mèo này đang chế nhạo hắn!
Khương Giác chỉ có thể tức giận xoa đầu mèo, xoa đến mức tiểu sơn quân híp mắt hưởng thụ kêu lên mấy tiếng gừ gừ.
Ngay khi một người một mèo đang trò chuyện trong viện, thì đột nhiên có một mùi hương dược liệu từ ngoài sân bay vào.
"Mùi gì thơm thế?"
Mũi Khương Giác động đậy, ánh mắt nghi hoặc nhìn ra bên ngoài.
Mà trong lòng hắn, tiểu sơn quân đột nhiên kích động, lông trên người dựng đứng hết cả lên, bộ dạng hung dữ nhìn ra ngoài.
"Huyết sát thật nặng!"
Tiểu sơn quân dựng hết lông lên, trông nó có vẻ vô cùng kiêng dè.
Huyết sát ư?
Khương Giác càng thêm nghi hoặc, hắn không ngửi thấy mùi huyết sát gì cả, mà chỉ ngửi thấy một mùi hương dược liệu thấm vào tận ruột gan.
Mùi hương này... hình như từ ngoài viện truyền đến, càng ngày càng gần.
Tiểu sơn quân đột nhiên nhảy ra khỏi ngực hắn, ngồi xổm trên mặt đất, nhìn Khương Giác nói: "Tiểu cô nương kia sắp tới rồi, bổn tọa không tiện xuất hiện trước mặt người khác , lát nữa ta sẽ quay lại.”
Nó gõ nhẹ móng chân xuống mặt đất, mặt đất rung chuyển một lúc, từ dưới đất trồi lên một con thanh xà khổng lồ.
Con thanh xà ấy nhả ra một lá thư, đôi đồng tử dọc nhìn về phía Khương Giác, khẽ gật đầu với hắn, sau đó cúi đầu cung kính trước mặt tiểu sơn quân, đầu rắn khổng lồ hạ xuống đặt lên mặt đất.
Tiểu sơn quân nhảy lên trên đỉnh đầu của thanh xà, thanh xà cõng nó, rồi nhanh chóng chui xuống đất lần nữa.
Hai yêu thú rời đi không bao lâu, Khương Giác liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên ở chỗ cổng viện.
"Tiên sinh có đó không?"
Đó là giọng của Tiếu công tử.
Khương Giác đi tới mở cổng cho nàng, chỉ nhìn thấy Tiếu công tử đứng ở trước cửa dáo dác nhìn vào, có chút tiếc nuối nói: “Tiên sinh, con mèo kia không ở đây sao?”
Tiểu sơn quân này rất đáng yêu, bộ dạng khiến người ta yêu thích, Tiếu công tử sau khi gặp nó thì liền yêu thích không thôi, thỉnh thoảng lại đến viện của Khương Giác để vuốt ve con mèo.
Chỉ là tiểu sơn quân không thích người khác ngoài Khương Giác sờ nó, theo như lời nó nói thì - “Nữ nhân, sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ tu hành của bổn tọa.”
Vì vậy, khi Tiếu công tử đến viện của Khương Giác, tiểu sơn quân luôn luôn trốn tránh nàng.
Khương Giác đứng trước mặt Tiếu công tử, cảm giác mùi hương hắn ngửi được trước đó càng tỏa ra nồng đậm hơn, hóa ra là phát ra từ cơ thể nàng.
Hắn cúi đầu nói: “công tử hôm nay tìm ta, không phải chỉ là vì con mèo thôi phải không?”
Hắn biết hôm nay Tiếu công tử đã vào cung, bây giờ lại đến gặp hắn, ngay cả quan phục cũng không thay, chỉ sợ là có việc quan trọng cần đến hắn.
Có lẽ có liên quan tới mùi thơm kỳ lạ trên cơ thể nàng ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook