Nói đến chính sự, nét mặt của Tiếu công tử dần đông cứng lại, gật đầu nói: “Đúng là không qua mắt được tiên sinh, ta muốn nhờ ngài xem thử thứ này.”
Nàng từ trong tay áo lấy ra một lọ đan, vừa mở ra, một làn khói đỏ bốc lên, hương thơm kỳ lạ tràn ngập cả sân.
Làn khói đỏ ngưng tụ lại chứ không tan biến, giống như một vật thể có thực, nó lao nhanh về phía Khương Giác.
Chỉ là cơ thể Khương Giác phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, đánh tan làn khói đỏ đó.
Hắn không khỏi giật mình, tại sao kim quang công đức của mình lại tự động xuất hiện để bảo vệ cơ thể chứ?
Công đức hộ thể, yêu tà bất xâm.
Nhưng mà kim quang công đức tự dưng xuất hiện, chẳng lẽ lọ thuốc này có tà khí ư?
Khương Giác suy tính một lúc, hai ngón tay khua qua ấn đường.
"Thiên Nhãn, mở!"
Trong mắt hắn lóe lên một tia thần quang.
Hắn nhìn lại hộp thuốc trong tay Tiếu công tử, một khắc sau hắn chết đứng như bị sét đánh.
“Lọ đan này...công tử lấy từ đâu vậy?”
Sắc mặt Khương Giác dần dần tối sầm, trông rất khó coi.
Tiếu công tử nhìn lọ đan trong tay mình xong, tiên sinh toàn thân tản ra ánh sáng màu vàng, giống như thần linh vậy, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Mãi cho đến khi Khương Giác lên tiếng, nàng mới nhận ra sắc mặt của Khương Giác lúc này khó coi đến mức nào.
Tiếu công tử trả lời: "Đây là tiên đan do Hữu Tô thị chiêu mộ các đạo sĩ từ khắp nơi tiến cung để luyện chế. Hôm nay đan dược đã hoàn thành, nàng ta tặng cho ta một viên. Ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nên đặc biệt đến đây thỉnh giáo tiên sinh.”
Khương Giác thở dài: “Trên đời này…sao có thể có người lòng dạ ác độc như vậy chứ?”
Tiếu công tử nghe vậy liền giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi, nắm lấy tay áo Khương Giác, lo lắng hỏi: "Tiên sinh, lọ thuốc này thật sự có vấn đề sao? Hôm nay... Hôm nay, Bệ hạ ở trước mặt toàn thể bá quan văn võ của triều đình dùng qua tiên đan, có ảnh hưởng đến tính mạng không?”
Khương Giác lắc đầu nói: “Nếu như uống loại đan dược này, ngay cả người phàm cũng có thể tăng tuổi thọ lên hai trăm năm, chuyển hóa khí huyết, mạnh đến mức có thể vác một chiếc vạc, từ đó trở đi không bệnh tật nào có thể xâm hại được."
“Đây……thực sự là tiên đan sao?”
"Nhưng công tử có biết làm sao để luyện thành loại đan dược này không?" Khương Giác đưa tay bắt lấy tay Tiếu công tử và nói: "Công tử vẫn nên đích thân đi nhìn tận mắt xem.”
Hắn vung tay một cái, một tia sáng màu xanh lướt qua.
Thứ vô hình ban đầu dần dần xuất hiện trước mặt Tiếu công tử.
Giây tiếp theo, sắc mặt của nàng đột nhiên tái nhợt.
Chỉ nhìn thấy một luồng đan khí mờ ảo bốc lên từ viên đan dược màu đỏ thẫm, từng khuôn mặt dữ tợn hiện ra trong luồng đan khí đó
"Xin ngài hãy cứu tôi với!"
"Đau quá..."
“Công tử, hãy báo thù cho chúng tôi!”
"Đau quá…”
Tiếu công tử ngơ ngác nhìn những khuôn mặt hung dữ, máu thịt hòa thành một khối này, sắc mặt trắng bệch, đôi đồng tử run rẩy.
Những khuôn mặt này...nàng đều nhận ra cả.
Đây chính là nhưng môn khách trong phủ của nàng bị Hữu Tô Tuyền “mời” tiến cung.
Cũng ngay lúc này, bên tai nàng vang lên tiếng thở dài của Khương Giác:
"Ba hồn bảy vía cho vào lò đan, lục phủ ngũ tạng trở thành cặn thuốc. Công tử, đây chính là đan dược luyện chế từ người!"
Đan dược luyện từ người, đan dược luyện từ người...
Chẳng trách, chẳng trách Hữu Tô thị kia lại đặc biệt muốn đưa loại đan dược này cho nàng.
Bởi vì đan dược này, được luyện ra từ mạng sống của những người xung quanh nàng.
Hữu Tô Tuyền cố ý nhắc nhở nàng đem viên đan này về nhờ Khương tiên sinh xem giúp, chắc hẳn đã biết rằng với bản lĩnh của Khương tiên sinh chắc chắn có thể phát hiện ra manh mối của đan dược này.
Cô ta...... cố ý làm như vậy!
Tiếu công tử chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, trời đất quay cuồng, cả người ngã sang một bên.
Khương Giác vội vàng đỡ lấy nàng, đột nhiên cảm thấy tay nàng run rẩy nắm lấy cánh tay hắn.
Hắn cúi đầu nhìn thấy Tiếu công tử đang cắn chặt môi dưới, đến nỗi chảy cả máu, tràn ra cả khóe miệng.
……
Tiếu công tử ngồi suốt đêm trong viện của Khương Giác.
Nàng ngơ ngác nhìn lọ thuốc trong tay, nhìn chằm chằm đến phát ngốc vào viên đan dược màu đỏ thẫm.
Trong viện, Khương Giác đang thắp hương.
Đan dược luyện chế từ con người, ba hồn bảy vía đều biến thành đại dược, cũng có nghĩa là đã bị hồn phi phách tán, không thể luân hồi.
Vì vậy, những môn khách đã chết không thể hưởng được hương của Khương Giác.
Nhưng làm như thế này có lẽ sẽ khiến trong lòng Tiếu công tử cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.
Sau khi Khương Giác làm xong tất cả những điều này, hắn ngồi xuống cạnh Tiếu công tử.
Tiếu công tử chợt cười khổ nói: “Tiên sinh có còn nhớ khi sông Ngọc Hoa bị lũ lụt, ta nhờ phúc của tiên sinh mà có được tiền và lương thực để giúp đỡ cho những người bị nạn. Khi đó, có rất nhiều quý tộc và địa chủ đã đến giúp đỡ, bố trí ổn thỏa và thu nhận những người tị nạn giúp chúng ta không?"
Khương Giác gật đầu nói: "Ta còn nhớ.”
“Nhưng e rằng có một chuyện mà tiên sinh không biết. Khi những người tị nạn đó được các quý tộc và địa chủ đón về, họ không trở thành tá điền. Khi thuộc hạ của ta phát hiện ra chuyện này và báo cáo với ta, ta chỉ nghĩ họ đi ra biển hoặc đi tới nước khác sinh sống, dù gì thì Tần quốc bây giờ như thế này, nên ta cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, giả vờ như không biết.”
Nàng ngẩng đầu nhìn Khương Giác, thấp giọng khàn khàn hỏi: "Bây giờ nghĩ lại... tiên sinh cho rằng, những người tị nạn này đã đi đâu rồi?"
Khương Giác trong lòng cơ hồ đã đoán được, cũng tin chắc rằng Tiếu công tử cũng đã nghĩ tới chuyện đó.
Bởi vì vào lúc này, trong mắt Tiếu công tử hiện lên vẻ tuyệt vọng khó tả.
Nàng thất thần, lẩm bẩm: "Phải mất bao nhiêu mạng người mới có thể luyện chế được một viên đan này cơ chứ?"
"Nếu lúc đó ta phát giác ra…"
“Nếu như phát hiện sớm hơn…”
Giọng nói của nàng dần yếu đi, cả người trở nên ủ rũ.
Khương Giác khẽ thở dài, lại không biết nên an ủi như thế nào.
Im lặng một hồi lâu, Tiếu công tử lại hỏi một câu khác: “tiên sinh, ngài nói xem nữ tử ở trên đời này đều phải phụ thuộc vào người khác sao, chăm sóc trượng phu, nuôi dạy con cái, khó có thể có hoài bão lớn được? "
Khương Giác trả lời: "Ở quê hương của ta, mặc dù không có cách nào để tạo dựng được sự bình đẳng giữa nam và nữ, nhưng nữ tử cũng có thể thể hiện tham vọng của mình, đảm nhận vai trò trong chính trị, trong kinh doanh và mọi ngành nghề đều có những nhân tài kiệt xuất là nữ nhân."
Tiếu công tử xúc động nói: “Quê hương của ngài thực sự giống như tiên cảnh trong mơ vậy.”
Nàng nghiêng đầu qua, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chỉ đáng tiếc, ta sinh ra ở Tần Quốc, lớn lên ở Tần Quốc, có lẽ… cũng sẽ chết ở Tần Quốc.”
Khương Giác nghe vậy, nói: "Công tử...
Tiếu công tử quay lưng lại với hắn, đứng dậy, nhìn lên bầu trời ngoài kia và nói: "Trời cũng sắp sáng rồi, không làm phiền tiên sinh nữa."
“Công tử muốn đi đâu?”
"Vào cung."
Khương Giác mở miệng, muốn nói mấy lần, nhưng cuối cùng cũng không có ngăn cản.
Hắn hỏi: “Nhân dịp chia tay nhau, công tử có muốn tại hạ tính vận mệnh cho ngài không?”
“Tiên sinh không phải không muốn coi hay sao?”
“Trước kia không tính, lúc đó là sợ họa từ miệng mà ra, dù sao tại hạ vẫn cần ăn cơm ở trong vương phủ nha.” Khương Giác cười nói: "Về phần sau này... Công tử có muốn cũng không đối phó được ta đâu, cùng lắm chỉ có thể mắng vài câu ở sau lưng ta thôi. Mà cho dù có mắng, thì tại hạ cũng không sợ.”
Tiếu công tử cũng cười nói: “Hiện tại ta không còn gì để trả cho tiên sinh được rồi.”
"Coi như đây là món quà tại hạ tặng cho công tử đi."
Khương Giác nhìn xung quanh, thuận tay bẻ một cành cây đưa cho Tiếu công tử: “Công tử, xin hãy viết một chữ xuống đất đi.”
Tiếu công tử cầm lấy cành cây, viết xuống đất một chữ - "Tiếu"
Hắn nhìn những chữ mà Tiếu công tử viết trên mặt đất, âm thanh thông báo của hệ thống bắt đầu vang lên trong đầu hắn.
[Có xem mệnh cho “Tần Tiếu” không? Lần xem này cần tiêu hao: 1000 điểm tích phân]
Ngay khi nhìn thấy điểm tích phân cần tiêu hao, hắn không khỏi cau mày.
Không phải là quá nhiều, mà là quá ít.
Tiếu công tử đích thị là một vương công quý tộc, dù cho không có tu vi nhưng cũng là khí vận phi thường, theo lý mà nói phải cần rất nhiều điểm tích phân mới đúng chứ.
Và bây giờ chỉ cần rất ít điểm tích phân thế này, điều đó có nghĩa là - nàng ta, không còn sống lâu được nữa !
Trong đầu Khương Giác mơ hồ đoán được, nhưng vẫn tiếp tục giúp nàng coi mệnh.
[Tần Nguyên Lịch năm thứ 49, chính phi của Tần Nguyên Quân sinh ra một cô con gái, đặt tên là “Tiếu”. 】
[ Tần Nguyên Lịch năm thứ 57, Tần Tiếu 8 tuổi, trời sinh thông minh, am hiểu thơ văn lễ lạc, lục nghệ của quân tử, trong số các hoàng tử công chúa cùng thế hệ với nàng, không có ai có thể bì được. 】
[ Tần Nguyên Lịch năm thứ 61, Tần Tiếu mười hai tuổi, ra vào ngự thư phòng, phê chuẩn tấu chương cho Tần Nguyên Quân, việc lớn việc nhỏ đều sắp xếp ổn thỏa. 】
[ Tần Nguyên Lịch năm thứ 63, Tần Tiếu mười bốn tuổi, đến tuổi cập kê. Khi Tần Nguyên Quân lâm trọng bệnh, trước khi lâm chung, biết đương kim thái tử lòng lang dạ sói, không phải là một minh chủ, liền nhờ Thái phó Lâm Huyền Phong cùng đại công chúa Tần Tiếu phụ tá trị nước. Ông phong cho Tần Tiếu làm "An Vương", là vị nữ thân vương đầu tiên của Tần Quốc. 】
[Tần Vũ Lịch năm thứ ba, Tần Tiếu mười bảy tuổi, trấn thủ lăng mộ của tiên hoàng trong ba năm, sau khi hoàn thành lễ hiếu, thì nhận lệnh của tân hoàng, rời khỏi Hàm Dương đi đến đất phong ở quận Nam Dương .]
[ Tần Vũ Lịch năm thứ mười, Tần Tiếu hai mươi ba tuổi, yêu phi gây họa cho đất nước, Tần Tiếu được Thái phó Lâm Huyền Phong ủy thác, chạy từ chỗ đất phong Nam Dương về thành Hàm Dương . Cùng năm đó, sông Ngọc Hoa bị lũ lụt, Tần Tiếu đi đến sông Ngọc Hoa để xử lí, nhặt được một đạo sĩ kỳ lạ tên là "Khương Giác".]
Khương Giác “nhìn” cuộc đời của Tiếu công tử và tóm tắt nửa đầu cuộc đời nàng bằng một câu - “Chỉ tiếc vì sinh ra là phận nữ nhi”.
Nếu nàng là nam nhân, thì hoàng đế của Tần Quốc nhất định chính là nàng, mà Tần quốc cũng sẽ không có kết cục giống như bây giờ.
Nhưng khi hắn nhìn vào tương lai của Tiếu công tử, đồng tử lại co lại.
Tiếu công tử hỏi: “Tiên sinh đã tính ra điều gì rồi?"
Khương Giác nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp.
Mặc dù trước đó trong đầu hắn có chút suy đoán mơ hồ, nhưng khi thật sự nhìn thấy vận mệnh của Tiếu công tử, lại nhất thời không nói nên lời.
“Tương lai” của Tiếu công tử chỉ là một câu nói ngắn gọn.
[Tần Vũ Lịch năm thứ mười, đầu hạ. Tần Tiếu hai mươi ba tuổi, bị Hữu Tô Tuyền gài bẫy, âm mưu phản nghịch, bị xử chém làm đôi, chết. 】
"Công tử, nếu như ngài đi bây giờ, sẽ bị yêu phi hãm hại tội phản nghịch, mười phần chết chắc đấy."
Khương Giác nói sự thật.
Tiếu công tử cười khổ nói: “Mưu đồ phản nghịch…Ta cả đời trung thành hiền lương, chưa bao giờ nghĩ sẽ chết dưới sự sỉ nhục như vậy.”
Khương Giác lo lắng hỏi: "Cho dù như vậy, công tử cũng sẽ đi ư?"
Tiếu công tử mỉm cười, một nụ cười buồn bã: "Vẫn cần có người đi để đòi một cái công đạo chứ."
“Nếu đã thế……….Công tử đi đi.”
Khương Giác không ngăn cản nữa mà cúi chào Tiếu công tử: "Nhưng trước khi rời đi, tại hạ có một lời muốn nói với công tử.”
“Xin tiên sinh cứ nói”
“Nếu như công tử đi vào thế đường cùng, có thể thầm niệm ở trong lòng tôn hào—Tử Tiêu Thiên Thái Hư Chân Quân. Thầm niệm như thế ba lần, công tử xin hãy nhớ kỹ.”
…..
Tiếu công tử tiêu sái rời đi, còn Khương Giác đứng ở trong viện một lúc lâu không nói lời nào.
Chỗ mặt đất bên cạnh hắn nứt ra, thanh xà cõng tiểu sơn quân trồi lên khỏi mặt đất.
Tiểu sơn quân từ trên đầu thanh xà nhảy xuống, nhìn cổng viện vẫn đang mở, nói: "Tử khí tràn ngập, vị tiểu cô nương này sắp chết rồi, tiên sinh cứ để nàng đi như vậy sao?"
Nó quay lại nhìn Khương Giác.
Khương Giác bế tiểu sơn quân lên, nhẹ nhàng vuốt ve lông nó.
Tiểu sơn quân thích thú nheo mắt lại, ngẩng đầu hỏi Khương Giác: "Biết phải chết nhưng lại muốn chết. Tiên sinh, trên đời này thật sự có người ngu ngốc đần độn như vậy sao?"
Ngu ngốc đần độn ư?
Khương Giác lắc đầu: “Trên thế gian này, trong lòng mỗi người luôn có thứ gì đó quan trọng hơn tài sản và mạng sống của mình.”
"Nó là gì?"
"Đại nghĩa!"
"Đại nghĩa?"
Tiểu sơn quân đọc thầm hai chữ này ở trong lòng, đột nhiên hỏi: "Tiên sinh cũng là người có đại nghĩa ở trong lòng sao?"
Khương Giác cười lắc đầu: “Ta chỉ là một người bình thường thôi.”
Hắn bế tiểu sơn quân vào phòng, chuẩn bị thu dọn đồ đạc của bản thân.
Có vẻ như... đã đến lúc phải rời khỏi Tần Quốc rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook