Ở vườn hoa phía sau cung, có vài thị vệ đang đứng gác ở trước cổng lớn.

Có một người từ đầu bên kia của lối vào cung điện đang đi về phía này.

Mặc áo xô, đầu đội tang, một thân đồ trắng, bước đi chậm rãi.

"Kẻ nào dám vào cung gây chuyện?"

Các thị vệ bên trong lập tức nổi giận, nhưng khi người đó đến gần, thì họ lại kinh hãi và vội vàng quỳ xuống: "An Vương gia."

Tiếu công tử đứng trước cổng, ngẩng đầu nhìn bức tường viện cao chót vót.

Phía bên kia bức tường viện này, là nơi " tửu hồ nhục lâm".

Cũng là nơi Tần Vũ Quân nhiều năm qua thường hay lui tới nhất.

Ở trước mặt Tiếu Công tử, các thị vệ tuy thể hiện sự tôn kính, nhưng lại ngăn cản trước mặt nàng, rõ ràng không cho nàng vào trong.

Nàng chắp tay, cao giọng nói: "Vi thần Tần Tiếu, khẩn cầu hoàng huynh gặp mặt một lần!"

"Ái phi của ta, trong số những phương pháp luyện đan mà Tiên nhân truyền lại, ...thực sự có Tiên đan giúp người ta Trường sinh bất tử sao?"

Trong vườn hoa sau điện, Tần Vũ Quân đang ngồi trên ghế dài bên bể rượu, ôm lấy Hữu Tô Huyền trong lòng, ánh mắt nồng nhiệt.

Từ khi nuốt viên tiên đan vào bụng, hắn cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới có một sức mạnh bừng bừng vô tận, tinh thần của hắn cũng khác hẳn so với trước đây.

Chỉ mới hôm qua thôi, hắn còn cao hứng tỷ võ với thủ lĩnh thị vệ hoàng cung, thủ lĩnh thị vệ đó tuy nhiều năm ngâm mình trong võ thuật, sức mạnh phi phàm, nhưng vẫn bại dưới tay hắn.

Bây giờ hắn nóng lòng muốn có thêm nhiều tiên đan nữa.

Hữu Tô Tuyền có chút do dự, mãi không nói.

Tần Vũ Quân bất mãn nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, giữa quả nhân với ái phi cần gì phải e dè như vậy?"

"Thần thiếp không dám giấu đại vương, thực sự có loại tiên đan như vậy." Đôi mắt mê hoặc của Hữu Tô Tuyền có vẻ hơi lo lắng: "Chỉ là không giống với viên tiên đan thiếp dâng lên hôm qua, muốn có tiên đan trường sinh bất tử, thì cần phải có một loại thuốc dẫn."

Tần Vũ Quân lập tức cao hứng, hỏi: "Là vật quý hiếm gì vậy? Ái phi cứ nói ra, trong thiên hạ này, bất kể vật quý hiếm nào, quả nhân chắc chắn có thể phái người đi tìm được."

“Loại thuốc dẫn này ở đâu cũng có thể thấy được.”

“Ồ?”

Hữu Tô Tuyền dường như đã quyết định, ghé vào tai Tần Vũ Quân thì thầm: “Đại vương, tiên đan trường sinh cần dùng người làm thuốc dẫn, quả nhân vạn linh hồn tạo thành địa tiên, ngàn vạn linh hồn tạo thành thiên tiên.”

Tần Vũ Quân ngay lập tức mở to đôi mắt, nhìn nàng với vẻ khó tin : “Thật sao?”

Hữu Tô Tuyền khẽ nhíu mày, nói: “Thuật thành tiên đâu có đơn giản như vậy được? Trước đây thiếp không dám nói, cũng vì sợ nói ra Đại vương có thể sẽ không vui.”

Tần Vũ Quân  lập tức lộ ra vẻ mặt khó xử.

Dù có u mê đến đâu, hắn cũng biết được việc này là tuyệt đối không thể.

Nếu tùy tiện giết hại bách tính vô tội, chỉ sợ Tần quốc sẽ lập tức xảy ra tai họa khắp nơi, một khi Tần quốc suy yếu, các nước lân cận như Ngụy, Triệu, Sở chắc chắn sẽ nóng lòng chia nước Tần ra mà ăn.

Tần Vũ Quân tiếc nuối nói: “Xem ra quả nhân không có mệnh được thành thần tiên rồi.”

Hữu Tô Tuyền luôn cẩn thận quan sát phản ứng của Tần Vũ Quân, thấy hắn không nổi giận mà chỉ quả nhân ngâm một lúc rồi hơi tiếc nuối, nàng lập tức mỉm cười nói: “Cũng chưa chắc đâu.”

Tần Vũ Quân lập tức cắn câu, vội hỏi: “Ái phi có kế sách gì sao?”

“Bách tính Tần quốc đều là con dân của Đại vương, đương nhiên Đại vương không thể giết người tạo nghiệp được.” Hữu Tô Tuyền mê hoặc nói: “Nhưng nhìn xung quanh xem, ba nước Ngụy, Triệu, Sở, thì Sở quốc thịnh vượng và hùng mạnh ngang hàng với Tần quốc, còn Ngụy và Triệu thì đang ngày càng suy yếu, Đại vương tại sao không nhân cơ hội này mà mở rộng lãnh thổ nước Tần, cũng coi như là thực hiện tham vọng bá chủ của Đại vương đi?”

Tần Vũ Quân lắc đầu nói: “Ái phi có lẽ không hiểu chuyện quân sự, quả nhân sẽ chỉ coi đó như là lời nói đùa giỡn thôi.”

“Tuy Ngụy và Triệu yếu hơn Tần quốc, nhưng cũng không phải không đánh nổi một trận. Một khi chiến tranh nổ ra, vùng biên giới nhất định sẽ trở thành chiến trường. Ngụy ở phía Đông, Triệu ở phía Bắc, còn Sở thì ở phía Nam, một khi quân lực tập trung về phía Đông Bắc, thì phía Nam nhất định sẽ bị mất.”

“Được cái này thì mất cái kia, cho nên sao có thể khai chiến được?”

Hắn tự xưng là "Vũ Quân", tất nhiên là hiểu rất nhiều về chuyện quân sự, mặc dù những năm gần đây hắn không quan tâm đến việc triều chính, nhưng cũng không phải là vị vua vô dụng.

Nhưng Hữu Tô Tuyền sớm đã có kế hoạch, nói: “Thiếp đã dám nói ra, tất nhiên không phải chỉ là nói suông. Thiếp biết một chút thuật kỳ môn, có thể giúp quân ta tiến công thắng trận. Ngoài ra thiếp cũng có thể mời một vài vị bằng hữu Tiên gia đến trợ giúp, thần thông quảng đại, một người có thể địch được ngàn quân vạn mã.”

Nàng ta... muốn đẩy Tần quốc rơi vào cảnh dốc hết binh lực đi gây chiến!

Vì việc này, mà nàng ta đã âm mưu không biết từ bao lâu, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ là trước đây luôn có hai trở ngại là Thái phó Lâm Huyền Phong và An Vương Tiếu Công tử.

Nhưng bây giờ, Hữu Tô Tuyền đã có cách giải quyết hai người này.

Tần Vũ Quân nghe thấy liền hứng thú, nhưng cũng còn có phần e ngại: “Chỉ là trong triều đình này, còn có Thái phó và Đệ đệ của quả nhân, e rằng sẽ không dễ dàng thuyết phục được họ đâu.”

Hữu Tô Tuyền không quan tâm, cười nói: “Về Lâm Thái phó và An Vương, thiếp có điều muốn bẩm báo với đại vương.”

Nàng ta nhìn ra phía ngoài, ám chỉ nói: “Tuy nhiên... vẫn nên đợi An Vương đến đã rồi nói.”

Khi Tần Vũ Quân đang định hỏi đó là chuyện gì thì một cung nữ xinh đẹp từ bên ngoài vội vã bước vào.

Cung nữ này chính là người đã hầu hạ Hữu Tô Tuyền, vẻ mặt hoảng hốt bước tới, nhìn thấy Tần Vũ Quân và Hữu Tô Tuyền liền vội vàng quỳ lạy: “Thưa Đại vương, thưa nương nương.”

“Có chuyện gì vậy?”

Trong mắt người ngoài, Tần Vũ Quân làm ra vẻ oai nghiêm, lạnh lùng hỏi.

Cung nữ quỳ trên mặt đất nói: “An Vương xin diện kiến, đang đợi bên ngoài.”

Tần Vũ Quân lập tức biểu lộ ra vẻ chán ghét, xua tay nói: “Không tiếp, đừng làm hỏng thú vui tao nhã của quả nhân.”

“Nhưng... An Vương điện hạ đội khăn tang, mặc áo xô mà đến.”

Tần Vũ Quân lập tức sửng sốt, rồi sau đó nổi giận: “Đội khăn tang, mặc áo xô ư?! Hắn ta là muốn làm gì? Hắn định coi như là quả nhân chết rồi hay sao?!”

Hữu Tô Tuyền che miệng cười, vỗ vỗ ngực hắn mà an ủi: “Đại vương, sao không gặp An Vương một lần đi? Vừa hay chuyện thiếp muốn nói cũng có liên quan đến An Vương.”

Tần Vũ Quân cáu kỉnh hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì cho hắn vào đây! Để quả nhân xem hắn ta rốt cuộc là muốn làm gì!”

...

Một lát sau, Tiếu Công tử theo sự dẫn đường của cung nữ, bước vào vườn hoa phía sau.

Vừa bước vào, khắp chốn đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của thịt nướng.

Một bể rượu được đổ đầy rượu ngon.

Bên cạnh bể rượu, Tần Vũ Quân  mặc một chiếc áo bào, ngồi trên một chiếc ghế thấp dài, lộ ra ngực trần.

Hắn cúi người xuống, dùng bình múc rượu ngon từ trong bể rượu lên rồi uống một ngụm, sau đó mới nhìn Tiếu Công tử từ phía bên ngoài đi vào.

"Người đâu, ban ghế."

Một cung nữ mang chiếc ghế thêu đến, nhưng Tiếu Công tử vẫn không hề nhúc nhích, mắt nhìn thẳng vào Hữu Tô Tuyền đang ngồi bên cạnh Tần Vũ Quân.

Tần Vũ Quân lập tức nhíu mày.

Nếu là người khác dùng ánh mắt không che đậy như thế nhìn nữ nhân của hắn ta, e rằng ít nhất cũng sẽ bị móc mắt.

Nhưng Tần Tiếu... là muội muội ruột của hắn.

Tần Vũ Quân hơi nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiếu Công tử: "Hoàng đệ đội khăn tang, mặc áo xô vào cung, không biết là... đệ muốn giải thích với quả nhân như thế nào đây?"

Tiếu Công tử cười ảm đạm, cúi người xuống sát đất quỳ lạy. 

"Vì bách tính chết oan của Tần quốc ... mà mặc áo xô..."

"Vì đất nước sắp diệt vong... mà đội khăn tang..."

"Bệ hạ có hài lòng với lời giải thích này không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương