“Tiên sinh, ngài sắp rời khỏi thành rồi ư?”
Vài ngày sau, khi Khương Giác xách túi lớn nhỏ đi ra ngoài vương phủ, người gác cổng vô cùng kinh ngạc nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Sao mà trông... có vẻ như sắp bỏ chạy vậy.
Từ sau khi trong hoàng cung phái người tới “mời” rất nhiều môn khách vào cung, thì người trong vương phủ vẫn luôn trong trạng thái hoảng loạn, thỉnh thoảng có một số vị môn khách thu dọn đồ đạc lẻn chạy trốn trong đêm khuya.
Đối với loại chuyện này, Tiếu công tử luôn nhắm mắt làm ngơ, chỉ có thể giả vờ như không biết.
Nhưng Khương tiên sinh được vương gia coi trọng như vậy, sao lại muốn chạy trốn?
Hơn nữa, giữa thanh thiên bạch nhật như thế này mà dám thu dọn đồ đạc rồi chạy trốn từ cổng lớn…cũng chỉ có mỗi Khương Giác làm được thôi.
Người gác cổng không dám cho hắn đi, cũng không dám đắc tội với Khương Giác, do dự nói: "Vương gia không có ở đây, Khương tiên sinh nếu muốn rời đi, thì vẫn nên chào hỏi vương gia một tiếng đã rồi hẵng đi ạ.”
Khương Giác cười cười nói: “Tại hạ chỉ ra ngoài thăm bằng hữu thôi, buổi tối sẽ quay trở về.”
Người gác cổng có chút xấu hổ, nhưng vương gia đã ra chỉ thị, người trong phủ nếu muốn rời đi thì không cần phải ngăn cản, cứ việc để họ đi.
“Vậy thì xin Khương tiên sinh hãy cẩn thận, ngoài kia bọn họ vẫn đang tìm bắt các đạo sĩ đấy ạ.”
"Tại hạ nhớ rồi.”
Người gác cổng chỉ có thể nhắc nhở Khương Giác một câu rồi để hắn rời đi.
Sau khi Khương Giác rời khỏi vương phủ, ăn mặc cải trang cẩn thận, rồi rời khỏi thành Hàm Dương một cách suôn sẻ.
Nếu muốn, hắn hiện tại liền có thể rời đi, không cần phải lo lắng chuyện của Tần Quốc hay chuyện của Tiếu công tử nữa.
Khương Giác...là một người trân trọng sinh mạng của mình.
Nếu không trân trọng mạng sống của mình và không có sự thận trọng này, chỉ e là hắn đã đi xuống hoàng tuyền lúc chưa đầy một tháng sau khi xuyên qua thế giới này rồi.
Mà hiện tại, thành Hàm Dương này đối với hắn mà nói, chính là đầm rồng hang hổ rồi.
Tiếu công tử chính là "bức tường nguy hiểm" đang lung lay sắp đổ kia.
Khương Giác đã không còn lý do gì để ở lại đây nữa, bình thường lẽ ra hắn nên sớm thu dọn đồ đạc và trốn vào núi sâu rừng già rồi mới đúng.
Nhưng trước khi rời đi, hắn vẫn còn vài việc phải làm.
Có thể coi đó là… báo đáp sự quan tâm, chăm sóc mà hắn đã nhận được ở nhờ trong phủ Tiếu công tử những ngày này.
Khương Giác đến một đỉnh núi ở bên ngoài thành, nơi có thể nhìn thấy hơn phân nửa thành Hàm Dương.
Hắn tháo cái bọc trên người xuống, lấy ra một cái lư hương từ bên trong, đặt lư hương lên một miếng đá xanh, sau đó lấy từ trong ngực ra một con dao găm chặt đứt một phần đuôi tóc.
Lấy thêm ba cây nhang, quấn một tấm lụa đen của bản thân lên cây nhang.
Làm xong tất cả những việc này, Khương Giác chắp tay hành lễ, cầm lấy ba cây nhang và hô: "Tam thiên chi thượng, dĩ đạo vi tôn. Vạn pháp chi trung, phần hương vi thủ. Hôm nay có ba cây hương công đức, khẩn cầu các vị thần thánh bốn phương, âm hồn tám hướng, chuyển lời tới bách tiên gia ở dãy núi Thiên Nam, xin đến thành Hàm Dương của Tần Quốc một chuyến.”
“Nếu có người nguyện ý, xin gửi chỗ hương này!”
Ba nén hương trong tay hắn tự bốc cháy, từng làn khói chậm rãi bay lên.
Ban đầu thời tiết không có gió, nhưng đột nhiên nổi lên một cơn gió mạnh .
Khói bốc lên từ ba cây nhang lập tức bị gió lạnh bóp méo, trong làn khói mờ mịt xuất hiện một bóng người.
Khương Giác chậm rãi cúi chào bóng người mờ ảo trong làn khói trước mặt rồi cắm ba cây nhang vào lư hương.
Bóng người do làn khói ngưng tụ bay tới trước lư hương, hít một hơi thật mạnh, ba nén hương cháy hết với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Khi hương tàn, một cơn gió thổi qua, bóng người ngưng tụ trong làn khói biến mất.
Khương Giác ở bên cạnh bình tĩnh nhìn đến khi hương tắt, mới bước tới thu dọn đồ đạc.
Hắn vừa nhờ các tinh linh trong núi, âm thần quỷ quái chuyển lời tới chỗ dãy núi Thiên Nam cho hắn, nhận lấy công việc này có lẽ là một âm hồn.
Những âm hồn này hầu như không có sức mạnh và thậm chí không thể làm hại con người, nhưng chúng cực kỳ có ích khi sử dụng vào một số việc.
Dù sao thành Hàm Dương cũng ở dưới chân thiên tử, những âm hồn yếu đuối này không thể vào thành được, cái giá phải trả cho việc đi nhờ này quá cao, Khương Giác chỉ có thể chịu khổ chạy ra ngoài một chuyến.
Khi Tiếu công tử hồi phủ, tâm trạng rõ ràng đang rất tệ.
Những ngày này thật không dễ dàng đối với nàng.
Sau khi được Khương Giác cứu ngày hôm đó, hôm sau nàng liền đi tìm Tần Vũ Quân, hy vọng ông ta có thể thả môn khách trong phủ nàng ra.
Nhưng Tần Vũ Quân chỉ đáp lại nàng một câu:
"Những môn khách trong An Vương phủ không phải là thần tử của quả nhân sao? Phục vụ quả nhân chẳng lẽ là bất trung ư? Thế thì Đại Tần có phải có hai vị vua không?"
Chỉ bằng những lời này, Tiếu công tử đã bị chặn lại.
Mà hôm nay, nàng vừa từ phủ Thái Phó trở về, nhận được cũng không phải tin tức tốt lành gì.
Cung điện dưới lòng đất mà Khương Giác kể cho nàng nghe, Lâm Huyền Phong đã phái thân tín liều mạng đi vào sân sau của cung điện để điều tra, nhưng họ lại không tìm thấy lối vào cung điện dưới lòng đất.
"An Vương điện hạ, chúng ta có trong tay một ít chứng cứ về tội ác của yêu phi, nhưng cũng không đủ để khiến nàng vạn kiếp bất phục được. Cơ hội chỉ có một lần, xin An Vương điện hạ hãy tiếp tục kiên nhẫn.”
Lời khuyên can lặp đi lặp lại của Lâm Huyền Phong vẫn văng vẳng bên tai Tiếu công tử.
Điều này không khỏi khiến nàng cảm thấy phiền muộn.
Kiên nhẫn, kiên nhẫn…Nhưng những người bị yêu phi kia giam giữ đều là người của nàng!
Nhẫn nhịn một ngày thì có bao nhiêu người sẽ chết cơ chứ?
Tiếu công tử thậm chí còn không dám nghĩ tới điều đó.
Khi nàng hồi phủ, người gác cổng đã mang đến cho nàng một tin dữ ngay khi vừa bước vào cổng.
"Ngươi, ngươi nói gì vậy? Khương Giác đã rời đi rồi ư?!"
Tiếu công tử mở to mắt nhìn người gác cổng.
Người gác cổng muốn thở cũng không dám thở mạnh, nhanh chóng nói: “Khương tiên sinh nói ngài ấy ra ngoài thăm một người bạn, nhưng tiểu nhân lại thấy ngài ấy xách theo túi to túi nhỏ đi.”
Tiếu công tử không khỏi cười khổ.
Người khác không biết cũng không sao, nàng mà còn không biết ư?
Tiên sinh là do nàng vớt lên được từ sông Ngọc Hoa, đây là lần đầu tiên tới Tần Quốc, thì lấy đâu ra bạn cũ mà thăm chứ?
Chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
"Ngay cả Khương tiên sinh cũng bỏ mình mà đi rồi ư?"
Tiếu công tử cả người thất thần, lơ đãng lẩm bẩm.
Những tình cảm vừa nảy mầm trong lòng giờ đây như một con dao tẩm độc khiến tim nàng đau nhói.
Nàng tuyệt vọng đi vào trong phủ, ngay cả tiếng người xung quanh chào hỏi nàng cũng dường như không nghe thấy .
“Vương gia làm sao vậy? Giống như người mất hồn vậy.”
“Nghe nói hôm nay trong cung ban chỉ dụ, khiển trách vương gia, có lẽ có liên quan đến chuyện này đi.”
“Nhưng hướng mà vương gia đang đi…”
Khi Tiếu công tử tỉnh lại, phát hiện ra mình đã bất tri bất giác mà đi đến tiểu viện của Khương Giác.
Nàng đẩy cửa viện rồi bước vào.
Trong viện được giữ gìn rất sạch sẽ, thậm chí không thể nhìn thấy một chiếc lá rơi trên mặt đất.
Tiên sinh không thích được người khác phục vụ nên cả cái viện này đều là một mình tiên sinh quét dọn.
Bể nước trước cửa có một con cá chép, không phải cá cảnh như cá koi mà là một loài cá rất bình thường.
Sở thích của tiên sinh luôn rất lập dị.
Tiếu công tử càng nhìn càng cảm thấy trống rỗng và hoảng sợ.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì tiên sinh cũng không phải người Tần Quốc, những ngày này khi ở bên cạnh nàng, đã năm lần bảy lượt giúp đỡ nàng rất nhiều chuyện, hắn cũng đã sớm báo đáp lòng tốt của mình vì đã cứu hắn khi bị rơi xuống nước ngày hôm đó.
Hơn nữa... Với thủ đoạn của tiên sinh, cho dù ngày đó không cứu được hắn, hắn nhất định vẫn sẽ bình an vô sự, cho nên cũng không tính là có ân tình.
Nàng cụp mắt xuống, nhẹ nhàng sờ vào mép vại nước trong sân, tầm mắt rơi trên mặt nước, hơi lạc lối trong suy nghĩ, trong đầu tràn ngập hình dáng của Khương Giác.
Nó dường như được phản ánh trong vại nước này.
"Tiên sinh..."
"Công tử đang tìm ta sao?"
Đúng lúc nàng đang suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, khiến nàng lập tức cảm thấy mình giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, toàn thân run rẩy, đột ngột quay đầu nhìn về phía sau.
Sau lưng nàng, Khương Giác đang mỉm cười ấm áp, cúi đầu đứng đó hành lễ.
Giống y như trong ký ức vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook