Tiếu công tử vừa bước vào điện, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trong cung điện treo một tấm màn, rèm châu buông xuống, ẩn sau tấm rèm châu ấy là một thân ảnh mĩ lệ, lờ mờ nhìn thấy được dáng người yêu kiều của nàng ta.
Người ấy đang khoanh chân ngồi ở sau tấm rèm, một cây cổ cầm được đặt ở trên một cái bàn thấp, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng gảy đàn, tấu lên một khúc nhạc.
Âm thanh của cổ cầm tựa như những hạt ngọc rơi xuống đĩa, tiếng nhạc vang vọng, như thể những âm thanh lả lướt từ trên trời truyền xuống.
Đây không phải là lần đầu tiên Tiếu công tử gặp Hữu Tô Tuyền, chỉ là nàng không biết nữ nhân này tinh thông âm luật, hơn nữa đây cũng là lần đầu nàng nghe Hữu Tô Tuyền tấu cầm.
Cho dù lập trường của họ khác nhau nhưng nếu xét riêng về nghệ thuật âm nhạc thì Hữu Tô Tuyền xứng đáng với danh hiệu “Bậc thầy”.
Tiếu công tử vốn đã yêu thích âm nhạc, nhất thời bị tiếng đàn hấp dẫn, cho nên không khỏi dừng chân lại nghe một lúc.
Nhưng ngay khi tới đoạn khúc hay nhất, thì âm thanh của cổ cầm đột nhiên bị vỡ, khúc nhạc du dương ban đầu bất chợt kết thúc.
Đằng sau tấm rèm châu, một tiếng cười khúc khích vang lên.
“Khúc nhạc này thiếp thân vừa mới học, đàn còn chưa quen tay lắm, ngược lại đã khiến thúc thúc chê cười rồi.”
Tiếu công tử đến đây không phải chỉ để nghe nhạc, khi nhìn thấy Hữu Tô Tuyền ở sau màn lên tiếng, liền nói: “Bệ hạ nghe nói trong giấc mơ, tôi nhận được một vị tiên thuyết pháp, liền mời tất cả mọi người.” Đạo sĩ từ khắp nơi trên thế giới đến cung điện để luyện chế thuốc tiên cho Bệ hạ?”
Tiếu công tử đến đây không phải là để nghe nhạc, nghe thấy Hữu Tô Tuyền ở sau tấm rèm lên tiếng, liền nói: “Nghe nói nương nương ở trong giấc mơ được một vị tiên nhân truyền pháp, cho nên mới mời đạo sĩ khắp thiên hạ vào cung luyện tiên đan cho bệ hạ.”
“Thúc thúc cũng đã nghe nói rồi à?”
"Hôm nay, cận vệ hoàng cung tiến vào vương phủ, bắt cóc môn khách của ta. Làm sao bổn vương có thể chưa nghe đến được?"
Lời của Hữu Tô Tuyền khiến Tiếu công tử tức đến khó thở.
Hữu Hữu Tô Tuyền tựa hồ vừa mới nhớ tới chuyện này: "Ồ ~ hình như là có chuyện như vậy. Môn khách của phủ thúc thúc, hầu hết đều là những người có năng lực phi thường. Lần luyện chế tiên đan này nếu có sự giúp đỡ của môn khách trong phủ thúc, chắc chắn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”
Nàng ngừng lại một thúc, cười nói: “Chỉ là nói đến vị Thôi đạo sĩ bên cạnh thúc thúc kia, là chân nhân Bạch Ngọc của núi Thiên Âm, thiếp thân có nghe nhắc tới rồi. Tu sĩ Chu Thiên cảnh ngũ phẩm, ở Tần Quốc cũng khó mà tìm được mấy vị cao nhân được như thế đi?.”
Cô ta thăm dò được nội tình của mình ư?!
Tiếu công tử trong lòng sửng sốt, ngay cả trong số các môn khách e là cũng chẳng có mấy người biết đến thân phận của Thôi đạo trưởng, không ngờ lại bị yêu nữ này chỉ một câu đã nói rõ ra được.
Hữu Tô Tuyền lại nói: "Nghe nói thúc thúc rất am hiểu âm luật, thật tình cờ thiếp thân cũng thích thứ này. Hay là thúc thúc dạy thiếp thân chơi đàn được không?”
"Ngươi đang sỉ nhục bổn vương đấy à?"
“Sao thúc thúc lại nói vậy? Thiếp thân đang thật lòng xin chỉ bảo mà.”
Hữu Tô Tuyền nhẹ nhàng chạm vào dây đàn, gảy một cái, dây đàn phát ra âm thanh thánh thót, cười nói: "Nói không chừng thiếp thân tâm tình tốt sẽ thả người ra thì sao?"
Tiếu công tử trầm mặc hồi lâu mới hỏi: "Ngươi thật sự thả người sao?
"Hôm nay thúc thúc dạy ta chơi đàn, thiếp thân sẽ để Bạch Ngọc chân nhân cùng ngươi rời cung.”
"Được rồi, người đâu..."
Tiếu công tử đang định gọi tỳ nữ mang một cây đàn khác tới.
Nhưng sau đó, nàng mới phát hiện, trong Sở Tâm Điện không có lấy một cung nữ, cả cung điện chỉ có hai người là Hữu Tô Tuyền và nàng.
Hữu Tô Tuyền từ sau tấm màn đi tới, nói: "Thúc thúc cũng vào đây đi. Cây đàn thiếp thân đang chơi này là một trong mười cây đàn trứ danh, “Phượng Hoàng Vĩ”, một cây đàn bình thường sao có thể có thanh âm như vậy được?"
Giọng nói của cô ta mềm mại, quyến rũ và đầy sự mê hoặc.
Tiếu công tử trong lòng nảy sinh sự cảnh giác, nhưng nghĩ lại thì bản thân và cô ta đều là nữ nhân, cho nên dường như…chẳng có gì phải sợ cả.
"Được, vậy bổn vương sẽ vào đó!”
Lần này đến lượt Hữu Tô Tuyền sững sờ sau tấm rèm châu.
Nàng vốn tưởng rằng vị Tiếu công tử này tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý dễ dàng như vậy, vốn dĩ ban đầu nàng còn nghĩ ra một lý do khác, nhưng không ngờ rằng không cần tốn chút sức nào mà hắn đã đồng ý dễ dàng như vậy rồi ư?
Hắn là nghĩ bản thân mình đoan chính cương trực, hay là hắn cũng có một phần tâm tư ôm mỹ nhân trong ngực kia?
Tấm rèm châu được đẩy sang một bên, sau khi Tiếu công tử bước vào, hai người chính thức gặp mặt nhau.
Cả hai đều sửng sốt trong giây lát, Tiếu công tử định thần lại và cúi đầu chào Hữu Tô Tuyền, còn Hữu Tô Tuyền cũng chào đáp lễ lại.
Lễ nghi xong xuôi rồi, Hữu Tô Tuyền nhường lại vị trí, Tiếu công tử ngồi sau chiếc bàn để đàn, nhẹ nhàng chỉnh dây, thử âm điệu: "Khúc nhạc vừa rồi có bản cầm phổ không?"
"Cầm phổ ở đây."
Hữu Tô Tuyền cầm lấy cầm phổ đặt vào tay Tiếu công tử, tiến sát vào hắn đến mức toàn thân gần như nằm vào lòng hắn luôn rồi.
Tiếu công tử lặng lẽ dịch ra chỗ khác, cầm lấy cầm phổ, gảy thử vài nốt, rồi nàng bắt đầu giảng về lý thuyết âm luật.
Nàng nghiêm túc chỉ dạy, nhưng Hữu Tô Tuyền tâm tư lại không ở chỗ này, trong lời nói có nhiều phần trêu ghẹo, cử chỉ tương đối tùy tiện, tay thỉnh thoảng động chạm tới Tiếu công tử.
Đôi mắt trong vắt chứa đầy tư tình, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hồng.
Nhìn thấy Tiếu công tử dáng vẻ bình ổn trầm tĩnh, không hề để tâm đến, Hữu Tô Tuyền ánh mắt thoáng động, trong đầu hiện lên một chủ ý, cười nói: "Không bằng thiếp thân tấu thử một khúc, thúc thúc ở bên cạnh chỉ điểm nha."
Nghe vậy, Tiếu công tử đang muốn đứng dậy nhường lại chỗ, nhưng Hữu Tô Tuyền đã đến trước một bước, thế mà lại ngồi thẳng vào trong lòng của Tiếu công tử, cười ngọt ngào nói: “Thúc thúc nếu cách thiếp thân gần hơn một chút, vậy thì ngài có thể vừa chỉ dạy bằng lời mà vừa có thể trực tiếp sửa tay luôn.”
Tiếu công tử lộ ra vẻ khó chịu, đang định dừng hành động vượt quá giới hạn này lại.
Nhưng ngay khi nàng vừa định mở miệng, thì đột nhiên đầu óc chợt cảm thấy choáng váng, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo.
“Ngươi…”
Nàng giơ tay chỉ vào Hữu Tô Tuyền, nhưng trong mắt nàng hiện lên rất nhiều hình bóng của Hữu Tô Tuyền, mơ mơ hồ hồ.
Câu nói đang kẹt lại ở từ "ngươi", thì trước mắt của Tiếu công tử liền tối sầm, tức khắc ngã xuống.
Hữu Tô Tuyền hai tay đỡ lấy vai hắn, dùng ngón tay nâng cằm hắn lên, tỉ mỉ nhìn, cười nói: “Thiếp thân biết ngài là một hiền vương không gần nữ sắc, nếu không có sự chuẩn bị này, thì làm sao thiếp thân có thể khiến ngài tới đây được chứ ?"
Ánh mắt nàng khẽ liếc nhìn về chiếc lư hương to bằng lòng bàn tay ở trên bàn để đàn.
Lư hương này bên trong chứa hương thôi tình, ngay cả một cao tăng đắc đạo đã nhìn thấu hồng trần rồi thì cũng phải động tình sau khi ngửi nó.”
Hữu Tô Tuyền nhìn kỹ Tiếu công tử, thầm nghĩ: "Hắn ta thế mà lại là một người khôi ngô tuấn tú. Thật sự không thể nhìn ra hắn với Tần Vũ Quân là cùng một mẹ luôn đấy. Nếu như thế này thì mình ngược lại chẳng phải chịu tổn thất gì hết.”
“Đáng tiếc Tiếu công tử này luôn gây khó dễ cho ta, cho nên không thể giữ hắn được, nếu không với khuôn mặt tuấn tú như vậy, ta ở Tần Quốc cũng sẽ không buồn chán rồi.”
Nàng thầm thấy thật đáng tiếc, nhưng cũng không có ý định giữ lại mạng Tiếu công tử.
Việc nàng muốn làm mấy lần ở Tần Quốc đều bị vị Tiếu công tử này và Lâm thái sư kia cản trở, vốn đã hận hai người đó đến tận xương tủy rồi, nhưng dù cho nàng có cố gắng thủ thỉ bên gối, thì Tần Vũ Quân vẫn nhất quyết không chịu giết chết bọn họ.
Lần này nàng sẽ giúp Tần Vũ Quân quyết định!
Hữu Tô Tuyền ôm Tiếu công tử đi về tẩm điện, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: "Sao Tiếu công tử này cơ thể lại nhẹ giống như nữ tử vậy?"
"Nghe nói Tiếu công tử này từ trước tới giờ không gần nữ sắc, nói không chừng hôm nay mình sẽ trở thành người đầu tiên thì sao."
Nàng ta bế Tiếu công tử vào trong tẩm điện, đóng sầm cánh cửa lại.
Mười phút sau, trong tẩm điện vang lên tiếng mắng chửi phẫn nộ của Hữu Tô Tuyền:
"Chết tiệt, cô ta sao có thể thực sự là nữ tử?!"
……
Trong tẩm điện, Hữu Tô Tuyền đang ngồi bên cạnh giường, hai tay ôm đầu đầy sầu não.
Mà Tiếu công tử đang nằm trên giường, cơ thể dưới chăn đã bị cởi sạch sẽ.
"Sao có thể là nữ nhân cơ chứ?"
Hữu Tô Tuyền cho đến bây giờ vẫn không hiểu ra được vấn đề này.
Nhưng hiện giờ có một câu hỏi đặt ra trước mắt là…nên xử lý vị Tiếu công tử này như thế nào đây?
Ban đầu vốn dĩ nàng muốn quyến rũ Tiếu công tử, nếu như việc quyến rũ không thành, vậy thì việc vu oan giá họa cũng có thể thành công.
Nhưng bây giờ Tiếu công tử lại là nữ nhân, Tần Vũ Quân không thể nào không biết chuyện này được, kế hoạch của nàng căn bản không có khả năng thực hiện.
Chẳng lẽ vu cáo Tiếu công tử có sở thích "quan hệ điên loạn", quấy rối bản thân ư?
Chỉ sợ Tần Vũ Quân có sủng ái nàng đi nữa cũng sẽ không tin chuyện này.
Hữu Tô Tuyền nhìn Tiếu công tử nhắm mắt nằm trên giường, mặt đỏ bừng bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng tưởng rằng như vậy thì ta không thể đối phó được ngươi!"
Trong đầu nàng ta............khi một kế hoạch thất bại, thì một kế hoạch khác lại xuất hiện!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook