Sau khi Thôi đạo trưởng bị người ta dẫn đi, qua một lúc, lại có một đoàn người đi tới.
Dẫn đầu là một cung nữ vô cùng xinh đẹp, tên quan nha ở bên cạnh vừa gặp đã vô cùng khách khí, chỉ vì cung nữ này chính là người thân cận của sủng phi hiện giờ.
Thất phẩm quan trước cửa thừa tướng, cung nữ bên cạnh các phi tần, đều là những người mà một tên quan nha nho nhỏ không thể nào đắc tội được.
“Nương nương có lệnh, mời các vị đạo trưởng vào cung giúp đỡ luyện chế tiên đan.”
“Đều cởi trói hết đi.”
Cung nữ xinh đẹp ấy phân phó xong, mấy tên quan nha liền đuổi các đạo sĩ xuống xe, rồi cởi gông cho họ.
Nhưng ngay khi gông xích vừa được cởi ra, mấy vị đạo sĩ nhìn thấy những thanh đao bóng loáng mà các tên quan sai đang cầm đứng ở xung quanh, cũng không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn xếp thành hàng.
Khương Giác cũng nằm trong số đó, ánh mắt hắn vừa quét qua gương mặt của cung nữ kia, liền nhíu mày lại, nói thầm trong lòng: “Cung nữ này là yêu, nhìn khí chất của nó, e là xuất thân từ một gia tộc chính thống hơn nữa tu vi cũng không hề yếu.”
“Mình còn nhìn ra được, mà trong triều đình Tần Quốc này người tài giỏi có vô số, không thể nào không có người nhận ra chứ…hay là nhìn ra được nhưng lại không dám nói nhỉ?”
“Xem ra vị yêu phi này, thật sự là một tay che trời rồi.”
…..
Dưới sự hộ tống của thị vệ trong cung, Khương Giác cùng với các đạo sĩ bị bắt khác, đi theo cung nữ dẫn đầu tiến vào trong hoàng cung.
Cuối cùng, mọi người cũng đến được hoa viên ở phía sau.
Cung nữ dẫn đầu cùng với thủ lĩnh đội thị vệ nói chuyện mấy câu, tên thủ lĩnh gật gật đầu, dẫn người của mình rời đi.
Đợi đến khi chỉ còn lại cung nữ xinh đẹp và mấy vị đạo sĩ bị bắt tới, cô ta mới trước chỗ hòn non bộ, giơ bàn tay mảnh khảnh lên, một vệt sáng vàng quanh quẩn ở đầu ngón tay.
Trên hòn non bộ một trận pháp hình tròn hiện ra, những tiếng ầm ầm phát ra từ dưới lòng đất.
Hòn non bộ dịch sang một bên, để lộ ra một thông đạo ngoằn ngoèo để đi xuống phía dưới.
“Đi vào đi.”
Cung nữ xinh đẹp liếc nhìn đám người ở phía sau, lấy ra một cái đèn lồng, đi trước dẫn đường: “Đừng có sờ mó lung tung đấy, đi theo ta.”
Cô ta vừa ra tay, người sáng suốt đều có thể nhìn được tu vi của cô ta không hề tầm thường.
Mà mấy vị đạo sĩ này, đa phần đều là mấy tên giang hồ lừa bịp, những người có tu vi thực sự đa số vẫn chưa nhập cảnh, bây giờ cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn đi theo cung nữ kia tiến vào địa đạo.
Lúc Khương Giác đi theo đoàn người tiến vào địa đạo, bên trong đó là một cầu thang đá quanh co đi xuống.
Phải mất chừng khoảng một nén nhang để đi xuống dưới đó, trước mắt hiện ra một khoảng sáng lớn.
“Chỗ này…”
Phơi bày ra trước mắt bọn họ, là một cung điện dưới lòng đất cực kỳ to lớn.
Cung điện này tuyệt nhiên không hề tối tăm mịt mù, có những hạt châu phát ra ánh sáng lấp lánh được treo đầy ở trên tường, nó khiến cho nơi này sáng trưng như ban ngày vậy.
Nhưng cung điện dưới lòng đất này còn chưa được xây dựng hoàn chỉnh, bên trong cung điện có không ít người cởi trần, khó khăn gánh những viên đá đi về phía trước.
Bên cạnh có một tên trông coi tay cầm một cái roi da màu đen có nhúng nước muối, đi qua đi lại giám sát, thỉnh thoảng lại có tiếng roi quất và tiếng la hét.
Mọi người tận mắt chứng kiến một người khổ dịch bị tên trông coi kia đánh đến tróc cả da thịt, cả người đầm đìa máu tươi, tiếng hét đau khổ khiến cho những người nghe thấy phải nhăn cả mặt.
Khương Giác từ lúc vào cung tới giờ, vốn dĩ còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bây giờ lại có chút khó hiểu.
Đó là vì hắn phát hiện ra nơi này…rõ ràng được bố trí cấm chế để phòng ngừa có người muốn trốn thoát hoặc đột nhập.
Chỗ này có lẽ là một nơi quan trọng đã được yêu phi cẩn thận bố trí, dùng để che giấu những việc cơ mật của cô ta, vậy nên việc phòng ngừa nghiêm ngặt cũng là lẽ tất nhiên.
“Thật không dễ để chạy nha.”
Phản ứng đầu tiên của Khương Giác chính là chạy trốn, nhưng kết quả lại khiến hắn có chút buồn rầu.
Có thể tưởng tượng được rằng, hắn cực khổ tìm kiếm vị yêu phi kia mà tìm không ra, kết quả vừa quay lại thì thấy…ha, hàng đã được giao tới tận cửa thế này, còn không phải là chuyện tốt ư?
….
Ngay lúc Khương Giác đang ở trong cung điện dưới lòng đất kia lo lắng phát sầu, vò tai bứt tóc.
Thì ở chỗ sảnh phụ trong hoàng cung, có một người đang tức giận không nguôi.
“Mong công công đi thông báo lại một lần nữa.”
“Haha, vương gia đừng nóng vội, bệ hạ lịch trình bận rộn, còn đang lo xử lý việc nước, e là ngài ấy trong thời gian ngắn không thể xong được, vương gia nếu như không đợi được, vậy ngài có thể quay về trước.”
Tiếu công tử nhiều lần thúc giục thái giám, nhưng tên thái giám đó vẫn chỉ mỉm cười giả tạo đáp lại qua loa.
Trong lòng hắn không khỏi tức giận.
Lịch trình bận rộn ư? Lo xử lý việc nước á?
Hiện tại hoàng thượng còn không thèm xử lý việc triều chính, mấy tháng rồi không lên triều buổi sáng, quần thần bây giờ muốn dâng tấu chương còn không dâng được tới trước mặt hoàng thượng, Tần Vũ Quân bây giờ thì xử lý việc nước gì cơ chứ?
Tiếu công tử giờ Mùi tiến cung, mãi cho đến khi giờ Dậu mặt trời lặn rồi, cũng không gặp được Tần Vũ Quân.
Rất rõ ràng là Tần Vũ Quân đang cố ý tránh mặt hắn.
Tiếu công tử vừa lo vừa tức, trong lòng chợt có ý nghĩ muốn dùng vũ lực xông vào hoàng cung.
Môn khách ở trong phủ nàng, đa số đều đã bị “mời” tiến cung hết rồi, trong đó còn có Thôi đạo trưởng, Khương tiên sinh, đều là những cao nhân tinh thông thuật pháp, hiện tại sống chết không rõ, bảo sao nàng không lo được cơ chứ?
“Việc này nên làm thế nào mới được đây…?”
Tiếu công tử tâm trạng phiền muộn, nhưng vào thời điểm này, xung quanh nàng không còn ai có thể bàn bạc cùng được nữa.
Cho dù là để Khương tiên sinh xem bói, nghe hắn bịa chuyện, còn tốt hơn tình trạng của nàng hiện giờ.
Đúng lúc Tiếu công tử đang không biết phải làm sao, thì bên ngoài sảnh điện có một nữ tử bước tới.
Nữ tử này tuy rằng mặc đồ của tỳ nữ, nhưng dáng vẻ cao ngạo đó lại tựa như vương công quý tộc vậy, lúc tiến vào điện vậy mà đám người xung quanh lại lần lượt hành lễ, ngay cả tên đại thái giám vừa tiếp đãi Tiếu công tử cũng hành lễ với tỳ nữ đó.
Tỳ nữ xinh đẹp đó tiến về phía Tiếu công tử, hướng nàng hành lễ: “Nương nương nhà ta muốn mời vương gia tới Sở Tâm Điện để gặp mặt.”
Sắc mặt Tiếu công tử tức khắc trở nên nghiêm trọng: “Chốn hậu cung sao bổn vương có thể tự tiện tới được.”
Nữ tỳ đó khẽ mỉm cười, ghé sát bên tai Tiếu công tử nói nhỏ: “Việc mà ngài cầu, nương nương đã biết cả rồi. Việc này…thay vì gặp bệ hạ, không bằng ngài gặp nương nương đi.”
Sắc mặt của Tiếu công tử lập tức tối sầm.
Nàng biết ngay mà, bệ hạ đang yên đang lành sao lại muốn luyện đan, quả như dự đoán là do bà yêu phi kia mê hoặc.
Không được tức giận, không được tức giận, bây giờ Thôi đạo trưởng, Khương tiên sinh và những người khác đều đang ở trong tay của con yêu nữ kia, bây giờ thân phận nàng giống như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta định đoạt vậy.
Tiếu công tử hít thở sâu mấy cái, kiềm chế bản thân mình bình tĩnh lại, chắp tay nói: “Xin mời dẫn đường.”
Nàng ngược lại muốn xem thử, yêu phi kia rốt cuộc là muốn làm cái gì!
…..
Hậu cung, từ sau khi Tiếu công tử trưởng thành, cũng không có vào đây lần nào nữa.
Nhưng Sở Tâm Điện này, nàng lại rất quen thuộc, bởi vì đây chính là nơi mà hoàng hậu ở, mà Tiếu công tử và Tần Vũ Quân đều cùng một mẹ sinh ra, mà mẫu thân của họ chính là hoàng hậu đời trước, cho nên nàng từ khi còn nhỏ đã lớn lên ở trong Sở Tâm Điện này.
Sau khi Tần Vũ Quân lên ngôi, nhanh chóng nạp một hoàng hậu mới, nhưng mà bảy năm trước tân hậu đã bị giáng tội, rồi bị ép buộc phải chuyển khỏi Sở Tâm Điện này, mà sau này nơi này vẫn luôn bị yêu phi kia chiếm giữ.
Tiếu công tử sau khi đến Sở Tâm Điện, như là về thăm chốn cũ, trong lòng khó tránh khỏi xúc động.
Vẫn nhớ khi còn nhỏ, hoàng huynh không có giống như bây giờ, mà chăm chỉ đọc Kinh sách, học quân tử lục nghệ, đối xử với nàng cực kỳ tốt, lúc nhàn rỗi còn hay cùng nàng nô đùa ở trong cung.
Cung điện trước kia vốn có một cây táo tàu, huynh muội họ một người thì lén lút hái trộm táo, người kia thì mặc váy đứng ở dưới đón, còn đe dọa mấy người bạn đi cùng không được phép nói cho phụ hoàng với thiếu phó biết.
Kết quả hôm đó thiếu phó không tìm thấy hoàng huynh đâu, liền đi đến chỗ phụ hoàng cáo trạng, phụ hoàng đen mặt nhéo lấy tai của hoàng huynh lôi vào thư phòng, đánh cho mấy cái.
Nhưng dù như vậy, hoàng huynh vẫn cứng đầu khẳng định hôm đấy hái táo chỉ có một mình hắn, có nói gì đi nữa thì cũng không hề nhắc đến nàng.
Nhớ lại những hồi ức đó, Tiếu công tử không khỏi nở nụ cười.
Nhưng nghĩ đến hiện tại…nụ cười trên mặt nàng dần biến mất, nét mặt hiện lên sự buồn bã.
Lại nhìn về phía cung điện trước mặt, cây táo ngày xưa đã không còn nữa rồi, nghe người ta nói Hữu Tô thị kia thích chất gỗ của cây táo này, nên hoàng huynh liền sai người chặt rồi sau đó làm một bộ bàn ghế tặng cho Hữu Tô thị kia.
Tiếu công tử ngơ ngác đứng nhìn chằm chằm vào vị trí của cây táo trước kia, rất lâu sau mới thu hổi ánh mắt, không giấu được sự mất mát trong mắt.
Nàng không nhìn nữa, cất bước tiến vào trong điện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook