"Người đâu."

Hữu Tô Tuyền lạnh nhạt kêu lên, chẳng mấy chốc một cung nữ xinh đẹp từ ngoài điện đi vào.

Nữ tỳ xinh đẹp này chính là người đã đưa Khương Giác và những người khác đến cung điện dưới lòng đất trước đó.

"Nương nương, người tìm nô tỳ ạ?

"Đi tìm một tên ăn xin tới đây."

Nữ tỳ hơi giật mình, nhưng cũng không thắc mắc thêm gì nữa, chỉ hỏi: “Không biết nương nương muốn tìm tên ăn mày như thế nào ạ?”

Hữu Tô Tuyền liếc nhìn Tiếu công tử trên giường, cười lạnh nói: "Càng xấu, càng nhếch nhác, càng ghê tởm càng tốt.

"Vâng, thưa nương nương."

Nữ tỳ xinh đẹp không hỏi tại sao lại muốn tìm một người như vậy mà ngoan ngoãn tuân lệnh, cúi đầu lui xuống.

......

Trong cung điện dưới lòng đất.

Khương Giác được bố trí chỗ ở, ở trong hang đá cùng với mấy chục người khác, hoàn cảnh đương nhiên bẩn thỉu không thể chịu nổi, không có chuyện có chăn gối gì đó đâu, chỉ có trải một ít rơm khô dưới đất làm nệm.

Những người xung quanh trong lòng cảm thấy hoảng hốt, khắp nơi đều nghe thấy tiếng than ngắn thở dài, ai cũng đều lo lắng cho tương lai của mình.

Khương Giác nhìn bốn phía, trong lòng thầm nói: “Theo lời Thôi đạo trưởng, e rằng lần này không ít môn khách trong phủ đều bị bắt đưa về cung rồi.”

"Yêu phi đang chỉ đích danh tìm ta. Những môn khách này với mình chỉ coi như là bèo nước gặp nhau, nếu như nhận ra, nói không chừng có thể sẽ phản bội mình…”

Tuy rằng dọc đường không nhìn thấy vị môn khách nào của Vương phủ, nhưng đoán chừng những người đó không hề bị nhốt ở trong cung điện dưới lòng đất này.

Nhưng Khương Giác lại không dám mạo hiểm, tuy rằng hắn còn chưa hoàn toàn tiếp xúc với vị yêu phi kia, nhưng đối phương đã biết được sự tồn tại của hắn, chỉ sợ là người tới có ý xấu.

Hắn nghĩ ngợi một hồi, rồi nhìn một vị đạo sĩ ở bên cạnh.

Đạo sĩ này không biết từ đâu đến, bộ dạng lôi thôi lếch thếch, đạo bào của hắn đã bạc màu từ lâu, bên trên dầu mỡ lấm lem, ngay cả ruồi nhặng cũng không đậu được.

Khương Giác ngượng ngùng đến gần: "Vị đạo sĩ này, ta muốn cùng ngươi đổi quần áo, ngươi có đồng ý không?"

Đạo sĩ luộm thuộm vừa nghe thấy, còn cho rằng có chuyện tốt như vậy sao?

Bộ trang phục của Khương Giác, là vương phủ đặt mua cho hắn, sử dụng tơ lụa tốt nhất rồi mời người may thành một bộ y phục hoàn chỉnh, nếu mang đi cầm cố thì có thể đổi được rất nhiều tiền.

Đạo sĩ luộm thuộm vội vàng đồng ý, cởi quần áo nhanh như sợ Khương Giác hối hận đổi ý vậy.

Một lúc sau, Khương Giác đổi quần áo xong, giơ tay lên nói với thị vệ canh cửa: “Ta muốn đi đại tiện!”

….

Khương Giác đi tới nhà vệ sinh, suýt chút nữa là bị thổi bay bởi mùi hôi thối nồng nặc phát ra từ bên trong rồi.

Nhưng bây giờ hắn cũng không để ý nhiều như vậy, mò mẫm trong ngực lấy ra một hộp thuốc, mở ra rồi đổ ra một viên thuốc màu trắng ném vào miệng.

Khi hắn nuốt vào trong cổ họng, thân thể Khương Giác nhanh chóng thay đổi, tóc hắn lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy dần biến thành màu trắng, làn da săn chắc vốn có của hắn từ từ trở nên lỏng lẻo, gầy đến độ chỉ còn da bọc xương.

Cùng lúc đó, từng đợt mùi hôi thối bắt đầu bốc ra từ cơ thể hắn, cái mùi đó còn khó chịu hơn cả mùi của nhà vệ sinh.

Khương Giác tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ, liền dùng tay đào một ít bùn từ chân tường, bôi loạn xạ lên mặt, sau đó tháo chiếc kẹp tóc ra, mái tóc trắng tùy ý xõa ra sau vai.

Không đến nửa canh giờ, thiếu niên trẻ vốn là một công tử nho nhã, liền biến thành một lão già điên khùng, nhếch nhác, ngay cả những người ăn xin trên đường còn tươm tất hơn hắn lúc này rất nhiều.

Chó còn chê!

"Sống là được, đừng rùng mình."

Khương Giác trong lòng không để ý, đây không phải lần đầu tiên hắn làm như vậy, đắc tội quá nhiều địch nhân, mấy lần đều nhếch nhác chạy trốn như này.

So với mạng sống của mình, một chút bẩn thỉu, hôi hám có nghĩa lý gì?

“Bây giờ cho dù Tiếu công tử có đến gặp cũng không nhận ra ta, huống chi là những môn khách không tiếp xúc gần gũi với ta.”

Khương Giác cảm thấy nhẹ nhõm, bước ra khỏi nhà vệ sinh.

May mắn thay, nơi hôi hám như nhà xí này không có lính canh, nếu không,một thiếu niên đi vào và một ông già đi ra thì khó có thể không khiến người ta nghi ngờ.

Hắn đang định quay lại hầm, nhưng đúng lúc này, lại có người bước nhanh về phía lối vào.

“Chết tiệt, ngay lúc nương nương ra lệnh cho ta ra ngoài cung xử lý việc quan trọng, thì trong cung điện dưới lòng đất này thế mà lại xảy ra rắc rối!”

Chỗ lối vào, khuôn mặt của cung nữ xinh đẹp đầy sát khí, bước đi nhanh chóng và đầy khí thế.

Nàng đã lãng phí rất nhiều thời gian để giải quyết chuyện trong cung điện dưới lòng đất, bây giờ ra ngoài cung để tìm tên ăn xin phù hợp với yêu cầu của nương nương, lại tốn không ít thời gian, chỉ sợ nương nương không thể kiên nhẫn chờ đợi được.

Nghĩ tới tính khí của nương nương, cung nữ xinh đẹp không khỏi rùng mình trong lòng.

Nàng không muốn bị nương nương trừng phạt đâu!

“Hay là ngài chọn mấy tên sai dịch trong cung điện này? Những người này lôi thôi lếch thếch cũng không khác gì những kẻ ăn xin mấy.”

Nữ tỳ xinh đẹp trong lòng nảy ra một ý tưởng, vừa ngước mắt lên, tình cờ nhìn thấy cách đó không xa một người đang đứng cúi đầu trong góc, quay mặt vào tường, trốn trốn tránh tránh.

Có vẻ đó là một lão già, tóc trắng bạc phơ, quần áo dính đầy dầu mỡ, bẩn thỉu và đầy những vết vá.

Dù cách nhau rất xa, nhưng trên người lão già ấy lại toát ra một mùi kinh tởm khó tả, khiến nàng lập tức cau mày.

Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng lại cảm thấy vui mừng: “Quả thực là cảm giác như đang ngủ trên gối vậy”.

"Ngươi, quay người lại đây!"

Người “úp mặt vào tường” này, đương nhiên chính là Khương Giác vừa từ nhà vệ sinh bước ra rồi.

Khương Giác không ngờ rằng ngay khi hắn vừa bước ra đã gặp phải yêu nữ đưa anh đến cung điện dưới lòng đất này, vốn dĩ còn muốn trốn thật kỹ, nhưng không ngờ rằng đối phương lại thực sự dừng lại ở phía sau và bắt hắn quay người lại.

Lúc đó, hắn gần như tưởng rằng thân phận của mình đã bị phát hiện rồi!

Khương Giác theo bản năng chạm vào cánh tay, nhưng cuối cùng lại dừng lại, căng da đầu quay người qua.

"Thưa đại nhân, ngài, ngài tìm tôi à?"

Hắn cúi đầu thấp xuống, cố gắng thể hiện sự kinh hoàng lo sợ.

Nữ tỳ xinh đẹp nhìn dáng vẻ của hắn, cau mày nói: "Ngẩng đầu lên."

Tim Khương Giác đập nhanh như đánh trống.

Toàn thân hắn căng cứng, lo lắng ngẩng đầu lên.

Nhưng nữ tỳ xinh đẹp chỉ liếc nhìn vài cái, gật đầu nói: “Là ngươi đấy.”

"Ah?"

"Đi theo ta."

Khương Giác nhất thời cảm thấy mơ hồ, hắn cảm giác đối phương dường như không có nhận ra được thân phận của mình.

Nếu không, sợ rằng đã gô cổ hắn lại, thay vì chỉ để hắn nhẹ nhàng đi theo mình rồi.

Hắn không hiểu tại sao nha hoàn bên cạnh yêu phi lại tìm hắn, nhưng lúc này hắn chỉ có thể đi theo, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.

….

Điều mà Khương Giác không ngờ tới là yêu nữ này thực sự đã đưa hắn ra khỏi cung điện dưới lòng đất.

Lần này, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Trong cung điện dưới lòng đất có rất nhiều hạn chế, rất nhiều thủ đoạn không thể triển khai được.

Nhưng hiện tại hắn đã rời khỏi nơi đó rồi, vậy nên Khương Giác có rất nhiều biện pháp để trốn thoát.

Khương Giác trong lòng đầy sự tự tin, lá gan tự nhiên cũng lớn hơn mấy phần, hắn hỏi cung nữ dẫn đường: "Không biết đại nhân muốn đưa thần đi đâu ạ?"

“Chuyện tốt, chuyện cực kỳ tốt.” Nữ tỳ xinh đẹp tựa hồ đã đoán trước được một cảnh tượng thú vị nào đó, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: “Chỉ sợ đây là phúc phần mà ngươi cả đời này cũng chưa chắc đã gặp được.” 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương