Chuyện tu hành, là đi ngược lại ý trời.

Cho nên trên con đường tu hành, phải trải qua muôn trùng kiếp số khác nhau, ngũ tệ tam khuyết, tứ xá nhị kiếp*…

(*cách loại mệnh lý trong tử vi)

Mà khi yêu quái tu hành, còn khó hơn so với con người, chúng phải trải qua hai kiếp số là Địa Sát và Thiên Cương, mới có thể gột rửa tà khí, tu thành chánh đạo.

“Kiếp số của thiên địa” mà Xích Long nhắc tới chính là hai kiếp “Địa Sát” và “Thiên Cương”.

Khi yêu tu đã có được tu vi rồi, thì sức mạnh có thể sánh ngang với những người tu hành cảnh giới Càn Khôn tứ phẩm và cảnh giới Nguyên Thai tam phẩm.

Mà vượt qua được kiếp số thiên địa thì lại tiến lên thêm một bậc nữa chính là cảnh giới Yêu Vương.

Khương Giác không biết được yêu phi kia đã đi tới bước nào rồi, chỉ sợ là dù cô ta mới chỉ bước nửa chân vào cảnh giới Địa Sát, thì cũng không phải là điều mà một tiểu tu sĩ Trúc Cơ bát phẩm như hắn có thể chống lại được.

Cho nên vừa nghe thấy Xích Long nhắc tới tu vi của vị yêu phi kia, phản ứng đầu tiên của hắn chính là rời đi, nhanh chóng rời khỏi Tần Quốc ngay.

Mặc dù tạm thời hắn không có cách nào rời khỏi Tần Quốc do thiên kiếp tam tai kia, nhưng hắn cũng định trong khoảng thời gian này cố gắng sống kín tiếng ở Tần Quốc, sống tạm được ngày nào hay ngày ấy!

Sống tạm bợ không hề mất mặt chút nào! 

Khương Giác cúi đầu trước Xích Long: “Tại hạ có lòng nhưng vô sức, vẫn mong ngài nhờ cao nhân khác cho, cáo từ cáo từ.”

“Tiên sinh, xin hãy nghe thần nói đã!”

Không nghe không nghe, kẻ xấu tụng kinh.

Khương Giác thực sự không muốn nghe, nhưng bây giờ bị Xích Long nhập vào mộng như thế này, hắn không biết làm thế nào mới có thể rời khỏi mộng cảnh, cho nên chỉ có thể không tình nguyện mà nghe nó nói thôi.

Xích Long cầu xin nói: “Thần biết tiên sinh khó xử, không dám mong ngài ra tay trừ con yêu quái kia, chỉ là thần còn một chuyện khác muốn xin ngài giúp đỡ.”

Khương Giác thở dài: “Có chuyện gì cần giúp thì cứ việc nói. Chẳng qua tại hạ thực sự lực bất tòng tâm, e là khó có thể giúp được ngài.”

“Chuyện này chỉ có tiên sinh mới có thể giúp được thần thôi.” Xích Long cực kì khẳng định, ngưng lại một lúc rồi nói tiếp: “Hoàng đế hiện giờ đạo đức suy đồi rồi, thần biết tiên sinh tinh thông bát quái dị học, nên mong ngài giúp Tần Quốc chọn ra một minh chủ mới!”

Xích Long há miệng ra nhả ra hai món đồ: “Hai món đồ này xin giao cho ngài.”

Khương Giác vốn định khước từ, nhưng hai món đồ kia lại bay đến trước mặt hắn.

Hai đồ vật này, một món là ngọc tỷ khảm đầu rồng, món còn lại là một cỗ long vĩ đao.

Xích Long nói: “Ngọc tỷ này hội tụ long mạch của một quốc gia, người nắm giữ con dấu này sẽ là chủ nhân tương lai của Tần Quốc. Xin tiên sinh hãy giữ giúp thần, nếu gặp được vị minh chủ mới, thì hãy đưa nó cho ngài ấy.”

Nó lại nhìn về phía cỗ long vĩ đao kia: “Đây là một cỗ máy chém, có thể tự xác định nghiệp của kiếp trước, trên trảm hôn quân, dưới trảm tà ma. Nếu vua của Tần Quốc không đáng làm vua, tiên sinh có trảm hắn thì cũng là thuận theo ý trời mà thôi! Nếu vua Tần bây giờ vô đức vô đạo, thì món đồ này chắc chắn sẽ có thể trợ lực được cho ngài!”

Đây chính là đem vận mệnh của Tần Quốc…giao vào tay của Khương Giác.

Nhưng Khương Giác nhìn nhìn hai món đồ đó, lại cảm thấy phỏng tay vô cùng.

Không đợi hắn mở miệng, Xích Long liền nói: “Hai món này là muốn giao cho tiên sinh, chứ không phải cưỡng ép ngài đồng ý.”

“Nếu tiên sinh không nguyện giúp, vậy thì đây chính là số mệnh của Tần Quốc rồi!”

“Nếu tiên sinh nguyện ý giúp đỡ, thần nguyện lấy một nửa quốc vận của Tần Quốc tặng ngài, từ giờ về sau Tần Quốc chính là của tiên sinh, tiên sinh cũng là trụ cột của Tần Quốc.”

“Để thể hiện được thành ý, tiên sinh gần đây gặp phải thiên kiếp tam tai, thần có thể thay ngài gánh vác nó.”

Lời vừa thốt ra, chỉ thấy Xích Long há to miệng, nuốt chửng lấy Khương Giác.

…..

“A!”

Bên trong tiểu viện, Khương Giác đột nhiên hét lớn, ngồi bật dậy trên giường.

Trong mắt hắn vẫn còn sót lại sự kinh sợ, hít thở không ngừng, khi định thần lại rồi thì đằng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

“Phù…phù…chỉ là một giấc mơ thôi sao?”

Khương Giác lau đi mồ hôi trên trán, sau khi tỉnh dậy, khung cảnh trong mộng đã dần dần trở nên mơ hồ, không còn rõ ràng nữa, nên hắn vẫn tưởng rằng đó chỉ là một giấc mơ của bản thân thôi.

Nhưng khi hắn bước xuống giường, tay vừa chạm vào mép giường, thì lại phát hiện ra có thứ gì đó được giấu ở dưới chăn.

Hắn lật chăn lên xem, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Chỉ thấy có hai món đồ được đặt ở trên giường.

Cái thứ nhất là ngọc tỷ, cái thứ hai chính là cỗ máy chém kia!

Những món đồ này giống y hệt như trong giấc mơ của Khương Giác.

“Cái, cái này…”

Hắn không khỏi ngơ ngác, xem ra đây không chỉ là một giấc mơ.

Thực sự có Xích Long nhập mộng!

…..

Khương Giác ngồi trong phòng cả một buổi sáng, nhìn chằm chằm vào hai món đồ trước mặt, lo lắng cắn móng tay.

Hắn không hiểu bản thân mình chẳng qua chỉ là một tiểu tu sĩ bát phẩm, hơn nữa cũng chẳng phải là người Tần Quốc, vậy cớ gì khí vận của Tần Quốc kia lại giao cho hắn hai đồ vật này chứ.

Tại vì hắn đã trừng trị được lão rùa ở sông Ngọc Hoa kia ư?

Hay là chỉ vì hắn am hiểu bói toán?

Nếu chỉ vì như vậy, thì Khương Giác nửa tin nửa ngờ.

Con Xích Long này…nhìn được điều gì ở trên người hắn, mà lại khiến nó quyết định đánh cược như vậy?

 “Mình chẳng qua là muốn nương nhờ Tiếu công tử để trốn tránh tiểu kiếp tam tai thôi mà, sao lại khiến mình gặp phải chuyện như thế này cơ chứ.”

Khương Giác than thở, chỉ cảm thấy rằng hai món đồ vật này sẽ khiến hắn phỏng tay.

Đừng thấy con Xích Long đó nói dễ nghe, cái gì mà “nửa quốc vận dâng tặng cho ngài”, “từ giờ về sau, Tần Quốc chính là của tiên sinh, ngài chính là trụ cột của Tần Quốc.”

Đều là mấy câu thảo mai vô nghĩa thôi!

Nếu như để hoàng đế Tần Quốc biết được trong tay hắn có hai món đồ này, mà ông ta không kéo hắn ra chợ chặt đầu, thì chắc chắn sẽ có một hình phạt tàn khốc hơn đang đợi hắn.

Lại còn thêm vị yêu phi có tu vi ở cảnh giới Địa Sát kia nữa…

“Aaaaa”

Khương Giác ôm trán rên rỉ, đầu đau như búa bổ.

“Nhưng con Xích Long kia nói là sẽ thay mình đỡ tam tai, mà bây giờ mình thực sự không còn cảm giác bị thiên kiếp khóa chặt nữa, xem ra nó không có lừa mình.”

Trước kia cảm giác nguy hiểm vẫn luôn đè nén trong lòng hắn, mà từ giờ cảm giác đó đã không còn nữa rồi.

Quốc vận kia dù đã bị suy yếu rồi, nhưng vẫn có thể thay hắn chống đỡ thiên kiếp tam tai một cách dễ dàng như vậy.

Hắn lẩm bẩm nói: “Đây có tính là trả trước tiền đặt cọc không ta?”

Mặc kệ nói gì thì cái việc khiến hắn bức bối kia cũng coi như được giải quyết rồi.

Khương Giác chợt nhận ra, nếu bản thân đã không cần phải đối phó với tam tai nữa, vậy là cũng không cần phải nhờ sự giúp đỡ của Tiếu công tử rồi, thế thì hắn chẳng phải…bây giờ có thể bỏ chạy được rồi sao?”

Nhắc đến, trong lòng hắn có chút lay động.

Thay vì mạo hiểm ở lại Tần Quốc, thì dù sao đi nữa bây giờ bỏ chạy vẫn tốt hơn.

Tìm một ngóc ngách nào đó mà không ai có thể tìm được, một nơi có thể ở được đến trăm ngàn năm, đợi khi Khương Giác có đủ sức mạnh có thể đè con khốn Đồ San Lam lên giường và đánh mà cô ta không dám phản kháng lại, lúc đó chẳng phải hắn sẽ cười vô cùng đắc chí sao?

Nhưng ánh mắt hắn bây giờ lại không thể rời khỏi ngọc tỷ và cỗ trảm đao trên bàn được.

Rất lâu sau đó, một tiếng thở dài vang lên.

“Cảm giác ăn bám người khác thật không dễ chịu nha…bỏ đi bỏ đi, cố hết sức mình vậy.”

“Một khi cảm thấy nguy hiểm, vậy thì đừng trách ta. Lập tức bỏ chạy là điều bình thường.”

Hắn, với kinh nghiệm đã từng thuận lợi trốn thoát khỏi bàn tay của Thiên Ma Chủ Vạn Yêu Quốc.

 Khương Giác thầm đưa ra quyết định, thu cất ngọc tỷ và trảm đao ở trên bàn, hai món đồ này tuyệt không để người bên cạnh nhìn thấy, phải giấu kĩ mới được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương