Khi Khương Giác ra khỏi thư phòng, thì Thôi đạo trưởng bước vào.

"Công tử."

Thôi đạo trưởng chắp tay hành lễ, dò hỏi: "Khương tiên sinh nói thế nào?"

Tiếu công tử thở dài: "Dường như Khương tiên sinh không mấy quan tâm đến việc ở trong triều."

Thôi đạo trưởng khuyên: "Công tử, Khương tiên sinh không phải là một người tầm thường, nhưng khi ở bên cạnh công tử lại không hề phô trương ra sự thần thông ấy. Chúng ta không biết rõ lai lịch của ngài ấy, nên xin công tử hãy cẩn thận."

"Ta nhớ rồi."

Buổi tối, Tiếu công tử đã tổ chức một buổi yến tiệc lớn tại quý phủ.

Tất nhiên Khương Giác cũng tham gia.

Trong đại sảnh, hai hàng chiếu trúc được xếp ngay ngắn cùng với những chiếc bàn thấp làm bằng gỗ tử đàn, bên trên bày một đĩa trái cây, thịt và một ly rượu.

Khương Giác cố ý chọn một chiếc bàn ở cuối cùng và ngồi xuống. Khi hầu hết mọi người đã đến đông đủ rồi, hắn mới nhận ra rằng tối nay có rất nhiều người đến tham gia yến tiệc.

"Tại sao lại có nhiều người thế nhỉ?"

Hắn thấp giọng khẽ hỏi.

Người ngồi bên cạnh nghe thấy được liền cười và nói:"Đây đều là môn khách của Vương gia cả đấy."

"Nhìn thoáng qua thì cũng phải có ba trăm đến năm trăm người, đều là môn khách hết sao?"

"Tất nhiên, dưới trướng Vương gia có ba nghìn người, nhưng hầu hết họ đều ở chỗ đất phong, và không phải tất cả đều cùng Vương Gia đến Hàm Dương."

Khương Giác khẽ cười: "Trên đời này làm sao có thể có nhiều người tài hoa và phi thường như vậy chứ?"

Người đó cười và nói: “Vương Gia đang chiêu mộ môn khách, bất kể xuất thân từ đâu. Ngay cả một người nông dân ở vùng quê, nếu nói một câu làm vui lòng Vương Gia, thì cũng có thể đến làm môn khách ở Vương phủ. Tất cả lương thực và y phục hàng ngày đều được Vương Gia chu cấp, thì có ai lại từ chối chứ?”

Thu nhận nhiều kẻ ăn bám như vậy, đây chẳng phải là coi tiền như rác sao?

Nhưng Khương Giác cũng biết rõ chính bản thân hắn hiện tại cũng là một kẻ ăn bám ở bên cạnh Tiếu công tử.

Vẫn là ăn cơm nhờ thôi.

Khi Tiếu công tử ngồi xuống, buổi yến tiệc chính thức bắt đầu. 

Khương Giác cũng thuận theo dòng người, khi mọi người nâng chén thì hắn cũng nâng chén, lúc mọi người reo hò thì hắn cũng reo hò, ngoài việc đó ra thì hắn chỉ tập trung vào việc ăn uống.

Trong buổi yến tiệc, hắn cũng trò chuyện với người bên cạnh, khi những người khác nghe nói hắn là một bậc thầy bói toán thì họ cũng hào hứng đến nhờ hắn xem cho một quẻ.

Khương Giác không từ chối bất cứ ai đến, nhưng hắn chỉ xem ba quẻ mà thôi, dù sao ở trong Vương phủ này có quá nhiều người, hắn dùng tiết kiệm một chút thì mấy ngày tới có thể tính thêm chỉ tiêu rồi. 

Mặc dù bây giờ hắn có thể dựa vào khí vận của Tiếu công tử để che giấu thiên cơ, lừa dối thiên kiếp, nhưng hắn vẫn phải hoàn thành chỉ tiêu mỗi ngày, nếu không thì những thiên kiếp tam tai nhỏ sẽ biến thành những tam tai lớn mất, đến lúc đó thì khó đối phó hơn rồi.

Sau khi cơm no rượu say rồi, Khương Giác nhân lúc say rượu, quay về nơi ở của mình.

Tiếu công tử đối đãi với hắn rất tốt, dưới hoàn cảnh trong phủ có quá nhiều môn khách như vậy mà vẫn bố trí riêng cho hắn một viện, mặc dù vị trí hơi khuất xa một chút, nhưng hắn cũng không phải người kén chọn, không phải nằm giường chung là tốt lắm rồi.

Sau khi thị nữ trong phủ dẫn hắn vào phòng xong, liền chuẩn bị hầu hạ hắn thay y phục.

Khương Giác xua tay: "Không cần đâu, tại hạ là người thô thiển, không quen được người khác hầu hạ. Cô nương xin hãy về nghỉ ngơi đi."

Thị nữ trong lòng có chút tiếc nuối, vị môn khách mà Vương gia vừa mới thu nạp là một công tử tuấn tú hiếm có, trong buổi yến tiệc vừa rồi, nàng cũng thoáng thấy Vương gia vài lần đang tìm kiếm Khương tiên sinh, điều này đủ để thấy rằng Khương tiên sinh có vị trí rất cao trong lòng Vương gia.

Mà Vương gia sai nàng hầu hạ Khương tiên sinh thay y phục, đây không phải là đang có ý định cho nàng hầu hạ giường chiếu sao.

Chỉ đáng tiếc là Khương tiên sinh không có suy nghĩ như vậy.

"Khương tiên sinh, nô tì xin cáo lui, nếu tiên sinh có cần gì, cứ thông báo với hộ vệ tuần tra đêm."

"Đi đi, đi đi."

Khương Giác quần áo đầy đủ nằm ở trên giường, mắt nhắm nghiền, tùy tiện xua tay ra hiệu cho thị nữ rời đi.

Thị nữ chỉ biết cúi đầu cáo lui, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại cho hắn.

Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở đều đều của Khương Giác.

Đợi đến canh ba, tiếng mõ điểm canh vừa qua, cửa sổ và cửa ra vào vẫn đóng kín, nhưng bỗng nhiên trong phòng dâng lên một làn gió ấm.

Ánh nến trên bàn lung lay một hồi, một vệt sáng đỏ từ ngoài bay vào phòng .

Ánh sáng đỏ bay vào trong phòng, rồi lơ lửng ở trên đầu Khương Giác một hồi như đang quan sát.

Một lúc sau, ánh sáng đó rơi xuống, rơi vào ấn đường của Khương Giác.

"Tiểu tiên sinh, tiểu tiên sinh..."

Trong giấc mộng, một giọng nói dịu dàng dường như đang nhẹ nhàng vang lên bên tai Khương Giác.

Khương Giác chậm rãi mở mắt ra, lại phát hiện mình đang ở trong một không gian hỗn độn

Không trên không dưới, không trái không phải.

"Mình còn đang mơ hay là đã tỉnh rồi vậy?"

Khương Giác còn đang bối rối, đột nhiên trước mắt hắn lóe lên một tia sáng đỏ, và trong không gian hỗn độn ấy dần dần hiện lên một bóng dáng.

Đó là một con Xích Long!

Thân hình to lớn trải dài cả ngàn dặm, chỉ là hơi thở suy nhược vô cùng, một nửa cơ thể như bị thấm mực, toàn thân toát ra mùi tử khí.

"Khí vận của Tần Quốc ư?"

Khương Giác kinh hoàng, hắn nhận ra con Xích Long này chính là long mạch khí vận đã chiến đấu chống lại ma khí mà hắn đã nhìn thấy lúc vào thành hôm nay.

Hóa ra lúc đó nó nhìn mình không phải ảo giác, giờ lại vào mộng tìm mình sao?!

Xích Long thấy hắn hoảng hốt, liền nói nhỏ: "Tiên sinh chớ lo lắng, thần chính là hóa thân của khí vận Tần Quốc, không phải yêu ma."

Giọng nói nhẹ nhàng tựa như giọng của một nữ tử, dịu dàng và lễ phép.

Khương Giác phải mất một lúc mới bình tĩnh lại, hắn giả bộ điềm tĩnh, trầm giọng hỏi: "Xích Long nhập mộng là có chuyện gì?!"

Xích Long quỳ xuống trước mặt hắn và nói với giọng như đang khóc: "Xin tiên sinh hãy cứu giúp thần!"

Khương Giác cười khổ và liên tục xua tay: "Ta chỉ là một tiểu tăng trên núi, làm sao có thể cứu nổi vận mệnh của một quốc gia chứ?"

"Tiên sinh khiêm tốn quá rồi, ngày đó trên sông Ngọc Hoa, tiên sinh đã thay trời hành đạo, trừng phạt con yêu quái ở sông Ngọc Hoa, thần đã tận mắt chứng kiến..." Nói đến đây, Xích Long đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền vội vàng nói: "Tiên sinh xin đừng trách tội, thần không có ý nhìn lén, chỉ là ở trong lãnh thổ của Tần quốc này, mọi việc thần đều có thể biết được."

Khương Giác phủi phủi tay, thể hiện rằng hắn không để ý.

Xích Long trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Tiên sinh là người có công đức lớn, thần cũng có thể thấy được sự phi thường của ngài nên đã mạo muội đến đây, xin tiên sinh giúp đỡ.”

Khương Giác coi đó chỉ là một lời lấy lòng. 

Nhưng hắn không biết rằng trong mắt của Xích Long, trên người hắn có vô số sợi dây nhân quả vướng vào, và tất cả những người có liên quan đều là những người có vận khí hiếm thấy.

Nhưng bản thân hắn ta lại không hề có bất kì nhân quả nào.

Không nằm trong Tam giới, vượt ra khỏi Ngũ hành.

Đây... chính là một vị tiên nhân!

Đây là điều mà chính bản thân Khương Giác cũng không nhận ra được.

Xích Long cụp mắt xuống, thái độ càng thêm cung kính: "Nếu tiên sinh không ra trợ giúp, e rằng Tần quốc sẽ phải diệt vong, xin tiên sinh hãy vì muôn dân nước Tần..."

Bị chụp cái mũ lớn này, khiến đầu óc của Khương Giác choáng váng.

Khương Giác vội ngăn nó lại, cười khổ: "Ngươi nhờ ta giúp đỡ, nhưng ta biết giúp thế nào chứ?"

"Tần quốc rơi vào tình trạng suy tàn như vậy,  là bởi vì Yêu phi nhập cung, mê hoặc tâm trí hoàng thượng..."

Xích Long từ từ kể lại, Tần quốc trên dưới đủ thứ bất công, nhưng điều thực sự làm lung lay Quốc mệnh, chính là do Yêu phi được hoàng đế đưa vào cung cách đây 7 năm.

Khương Giác nghi hoặc hỏi: "Lai lịch của Yêu phi ấy là gì mà có thể làm lung lay căn nguyên của một quốc gia như vậy?"

“Yêu phi đó đến từ Vạn yêu quốc, là một viên ngọc thạch thành tinh..."

"Vạn yêu quốc ư?"

Khương Giác lập tức trở nên cảnh giác.

Hắn hiện tại vô cùng nhạy cảm với ba chữ "Vạn yêu quốc", dù sao thì hắn cũng đã khiêu khích Thiên Ma Chủ Đồ San Lam rồi bỏ chạy mất.

Mẹ của những đứa con tương lai kia, chắc hẳn bây giờ vẫn đang cầm đao đi tìm hắn đấy.

Nghĩ đến đây, Khương Giác không khỏi rùng mình, đè nén tâm tư không nghĩ tới chuyện đó nữa.

Hắn hỏi Xích Long: "Tu vi của vị yêu phi đó như thế nào? Thế mà lại có thể khiến cho long mạch của cả một quốc gia như ngươi bất lực không làm gì được ư?"

"Cô ta đến Tần quốc là để vượt qua kiếp số của thiên địa!" 

"Cáo từ!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương