Bố tôi quá mạnh

Chap 48

Do-jun gỡ sợi ruy băng quấn quanh hộp quà, sau đó xé giấy bọc in hình dấu chấm hỏi của hộp.

Bên trong hộp quà là một quả cầu màu sắc sặc sỡ, Do-jun cầm quả cầu lên, ngay khi đó một thông điệp hiện ra.

[Bạn có muốn mở tạo tác này ra không?]

[Xin hãy truyền một lượng Mana cần thiết để mở tạo tác. Lượng Mana yêu cầu: 5]

Nội công từ tay Do-jun truyền vào bên trong tạo tác bí ẩn.

Mặc dù chỉ là một lượng rất nhỏ nhưng tạo tác này lại không nhận nội công.

Vì thế mà nội công đã bay ngược trở về với Do-jun.

[Tạo tác sẽ bắt đầu phát sáng]

Quả cầu tỏa ra một ánh sáng màu đỏ nhạt.

Khuôn mặt của Seol Yoon-hee sáng bừng lên.

“Nó không phát nổ.”

“May quá.”

Ánh sáng màu đỏ rồi cam toả ra từ quả cầu.

Sau đó lại đổi từ màu cam sang vàng.

[Tạo tác bắt đầu phát sáng]

Ngay lúc đó, một thông điệp khác xuất hiện.

Màu sắc của quả cầu cứ thay đổi liên tục từ vàng, xanh lá, xanh dương, xanh navy và tím.

Ngay lúc đó, một dòng điện loé lên từ quả cầu và kèm theo một thứ âm thanh chói tai.

Xẹt.

Xẹttt!

[Phát hiện Di vật từ Thẳm Giới]

Pong!

Dòng điện và âm thanh chói ta vừa nãy đã biến mất.

Quả cầu đầy màu sắc kia biến thành một quyển sách và rơi bộp xuống bàn.

Seol Yoon-hee quan sát kỹ quyển sách rồi lầm bầm.

“….Là một quyển sách sao?”

Có vẻ như đây là một cổ thư bám đầy bụi.

Do-jun cầm sách lên và kiểm tra các thông tin.

[Biên dịch bởi: Atalasia]

Phân loại: Vật phẩm thông thường/Phụ trợ

Cấp bậc: Di vật của Thẳm Giới.

Mức độ hoàn thành: 0%

Giáng ma lực: 10 (+0)

Miêu tả: Một cuốn bách khoa toàn thư của trung tâm (chưa hoàn thiện) được biên soạn bởi nhà du hành Thẳm Giới Epicurus. Nếu bạn chọn mục tiêu của mình bằng cách chạm vào kính lúp trên trên một trang trống, thì thông tin của mục tiêu đó sẽ được thêm vào trang đó. (chỉ được chọn mục tiêu trong trung tâm). Mức độ hoàn thành càng cao thì mức độ Giáng ma lực càng cao.

Long Long ngồi bên cạnh Do-jun mà quan sát một cách khí thế.

Rồi nó tặc lưỡi và lăn sang bên phải để lấy cái điều khiển TV.

Nó bật TV lên

“Không phải là đồ ăn.”

“Không phải là đồ ăn.”

Do-jun mà Long Long cùng lẩm bẩm.

Và rồi họ nhìn nhau.

Do-jun mỉm cười.

“Quả không hổ danh là Long Long.”

“Thật… Thật là đáng sợ.”

Long Long rùng mình rồi lăn cách xa Do-jun ra một chút.

Do-jun lật quyển sách qua lại rồi lẩm bẩm

“Di vật của Thẳm Giới…”

Do-jun chợt nhớ về điều mà con Nerges đã nói khi anh đến Khe nứt huấn luyện.

  • Ngươi cũng được sinh ra ở Trung tâm!

“Mày sinh ra ở Trung tâm đúng không?”

“Sao ạ?”

“Hình như Nerges đã nói như thế.”

Long Long cầm một miếng táo lên và bỏ tọt vào miệng.

“Tôi không biết, nhưng mà cái này ngon quá.”

Do-jun nhìn nó với ánh mắt sắc lẹm.

Long Long tái mặt đi rồi nhanh chóng nuốt miếng táo nó vừa ăn.

“Thật mà! Tôi thật sự không nhớ!”

Do-jun quay sang nhìn Carsier.

Carcier nhắm mắt lại rồi lắc đầu.

“Tôi cũng không biết gì về Trung tâm. Tôi biết chắc rằng loài rồng chúng tôi được sinh ra ở Trung tâm nhưng chúng tôi lại không nhớ gì về nơi đó cả. Khi tỉnh dậy thì tôi đã ở trong tổ rồi.”

“Yoon-hee, con có biết gì về Di vật của Thẳm giới không?”

Yoon-hee cũng lắc đầu.

Thông thường thì cấp độ thấp nhất của các tạo tác là cấp F, còn cấp cao nhất là cấp S.

Còn cụm từ “Di vật” và “Thẳm Giới” thì chưa bao giờ nghe đến.

“Con chưa bao giờ nghe đến cái cấp độ nào như vậy.”

“Nhưng chắc chắn một điều là nó có liên quan đến trung tâm.”

“A, là cái trung tâm mà Guild Behemoth đang tấn công đúng không ạ?”

Do-jun gật đầu.

‘Vậy thì cứ giữ nó lại đã.’

Một tạo tác chứa đựng thông tin về trung tâm.

Nếu có chuyện gì xảy ra khi tiến vào trung tâm thì thứ này có thể sẽ giúp ích được gì đó.

***

Tầng 20, văn phòng Cục trưởng Cục quản lý Thợ săn.

“Tôi sẽ hoàn thành bản báo cáo đó.”

Xìii.

Cục trưởng Jung Young-cheol dập điếu thuốc lá mà ông đang hút vào gạt tàn rồi ông kiểm tra lại những trang cuối cùng của bản báo cáo mà Kiếm Đế đã trình lên.

Phần của trung tâm sâu 500 mét dưới lòng đất.

Theo như báo cáo của Lee Kang-hyun thì đó gọi là lối vào của trung tâm.

“Tôi cần phải có vé…”

Lee Kang-hyun đã tìm kiếm khắp lối vào trung tâm nhưng không hề tìm thấy bất kỳ một tấm vé nào.

Đó là những gì được viết trong bản báo cáo.

Jung Young-cheol nhíu mày và đọc lại bản báo cáo thêm một lần nữa.

Họ đã lặn tổng cộng là 21 lần trong vòng 3 năm.

Tiến trình thực hiện chỉ là 1,4%.

Nhưng không sao, vì vẫn có chút tiến triển.

Thế nhưng bây giờ,

Mọi thứ dần đi vào ngõ cụt.

Chiến dịch tấn công trung tâm đã bắt đầu được 5 năm, bao gồm 2 năm chuẩn bị và 3 năm tiến hành lặn, thì giờ đây, nó sắp phải kết thúc rồi.

“Phù.”

Thở dài một tiếng, Jung Young-cheol quay ghế lại và ngắm nhìn khung cảnh về đêm của Seoul qua ô cửa sổ bằng kính.

Đã một thập kỷ trôi qua, kể từ khi các Khe nứt bắt đầu xuất hiện, ông ấy đã phải làm việc không ngừng nghỉ,.

Jung Young-cheol có tất cả, tiền tài, danh vọng, không thiếu một thứ gì. Nhưng có một thứ luôn khiến cho máu của ông sôi lên sùng sục

Đó chính là việc khám phá những bí ẩn.

Khi Khe nứt đầu tiên được tạo ra, thì nhiều người đã có được những năng lực đặc biệt nhờ hiện tượng Thức tỉnh, rồi họ còn nhận được những vật phẩm từ bọn quái vật.

Điều đó khiến cho dòng máu của một vị tướng trong quân đội của ông sục sôi.

Dường như Jung Young-cheol được sống một cuộc sống khác khi làm những công việc liên quan đến Thợ săn.

Mỗi ngày trôi qua đều không hề dễ dàng, nhưng cái mà ông đạt được chính là quả ngọt và niềm hạnh phúc.

Đặc biệt, khi một cái hố đen khổng lồ xuất hiện ở Núi Sodae, tỉnh Gangwon.

Khi tìm thấy trung tâm, ông thấy vui như một đứa trẻ.

“Nói cách khác thì tất cả đều xuất phát từ lòng tham của tôi. Vì ham muốn của mình mà toi đã dồn biết bao nhiều người tài vào chỗ chết.”

“….”

“Này Kang-hyun.”

“Vâng, thưa Cục trưởng.”

“Hãy tạm gác chiến dịch này lại.”

Biểu cảm Lee Kang-hyun có chút phức tạp.

Anh ta nhìn vào tập hồ sơ trên bàn của Cục trưởng.

“…Ứng cử viên dự bị cho lực lượng tấn công?”

Lee Kang-hyun mở tập hồ sơ ra xem.

Trong đó một vài cái tên quen thuộc.

Đặc biệt là.

Cái tên Lee Do-jun.

“Tôi đã phải mất rất nhiều công sức để tìm được một thợ săn đến từ Trung Quốc. Nhưng mà giờ thì cậu ta quay về nước rồi.”

Jung Young-cheol rút một điếu thuốc mới rồi châm lửa.

Soạt.

“Yang Chuck-gi (Trường Chích Kỷ). Cậu ta thuộc top 10 thợ săn mạnh nhất, còn được mệnh danh là bậc thầy của sức mạnh.”

“Đúng vậy. Ban đầu, cậu ta có ý định ở lại đây một thời gian. Nhưng cậu ta đã quay trở về nước vì lòng tự trọng của cậu ta bị tổn thương nặng nề.”

“Lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề?”

Jung Young-cheol quay ghế lại và nhìn vào Lee Kang-hyun.

“Trong lúc cậu không có ở đây, đã xuất hiện một đại Khe nứt ở núi Umyeon, quận Seocho, Nếu có xem tin tức thì chắc là cậu cũng biết.”

“Không, tôi chưa nghe chuyện này bao giờ.”

Lee Kang-hyun có chút ngạc nhiên.

Anh ta mới quay về được chưa đầy 2 ngày và đã nghỉ ngơi trong “Khoang thiền định” để phục hồi.

Tất nhiên, anh ta làm gì có thời gian mà để tâm đến tin tức.

Cạch cạch.

Jung Young-cheol bấm vào một bài báo trên mạng bằng điện thoại rồi đưa cho Kang-hyun.

Lee Kang-hyun đọc bài báo kia.

Mắt anh ra trợn lớn.

  • Toàn bộ thành viên của các Lực lượng tác chiến thuộc chiến dịch thu phục Khe nứt cấp S đều sống sót… Dưới sự chỉ huy của Tổng chỉ huy.
  • Tổng chỉ huy là một viên chức của Toà thị chính Seoul.
  • Người đã thế chân Kiếm Đế.

“Đều sống sót sao?”

Lee Kang-hyun ngạc nhiên nhìn Jung Young-cheol.

Tỉ lệ sống sót trung bình của một chiến dịch Khe nứt cấp S là 68%.

Trung bình cứ 10 người tiến vào thì sẽ có 3 người chết hoặc bị cô lập hoặc không thể trở về.

Nhưng không phải là 70% hay 80%, mà là tỉ lệ sống sót là 100%.

Vô lý.

“Tôi đã xem qua camera hành trình. Có rất nhiều những mệnh lệnh chiến thuật được đưa ra và các thợ săn như là các quân cờ được điều khiển dưới tay của Lee Do-jun. Và kết quả như bài báo trên.”

“Việc này là có thể sao?”

Tất nhiên là Do-jun rất đặc biệt.

Khi được đo lường thì anh ấy không có gì đặc biệt cả.

Thoạt nhìn thì có vẻ như anh ấy được sinh ra để làm thợ săn.

Một loại áp lực vô hình toát ra từ người anh ấy.

Thế nhưng, con người thì cũng chỉ là con người mà thôi.

Đến một thợ săn cấp A cũng có thể bỏ mạng chỉ vì một sơ xuất nhỏ khi ở trong một khe nứt cấp S.

Tỉ lệ để một người bình thường có thể sống sót ở nơi đó là xấp xỉ 0%.

“Vừa nãy tôi có nói là Trường Chính Kỳ đã về nước vì lòng tự trọng của anh ta bị tổn thương đúng không?”

“…Đúng vậy.”

“Hôm đó, tôi đã tập hợp các thành viên dự bị cho lực lượng tấn công trung tâm và giải thích cho họ về trung tâm. Khi ấy, Trường Chích Kỳ đã thách đấu với Lee Do-jun và Do-jun đã không hề né tránh mà chấp nhận lời thách đấu đó.”

“Vậy là Do-jun đã đánh bại cậu ta sao?”

Jung Young-cheol gật đầu.

“Bọn họ đã đánh nhau một trận, nhưng Trường Chích Kỷ không thể đánh trúng dù chỉ là một lần.”

Xì xèo.

“Cậu ta không tài nào bắt kịp Do-jun.”

“….Cục trưởng. Trường Chích Kỷ là một thợ săn cấp cao từ Trung Quốc đấy.”

“Ừ, nếu là tôi thì tôi cũng không dám tin.”

Jung Young-cheol sẽ tuyệt đối không nói dối về những chuyện như thế này.

Vì vậy mà trong lòng Lee Kang-hyun bỗng dấy lên những thắc mắc về thân thế của Lee Do-jun.

“Bài báo nói rằng quái vật boss đã bị giết bởi 4 thợ săn cấp S, nhưng sự thật không phải là như vậy. Sau vụ đó, tôi đã nhận được báo cáo từ Kang Min-hyuk nói rằng chỉ có 5 người được phép tiến vào khu vực boss. Còn những người còn lại thì bị cưởng chế rời khỏi khe nứt.”

“…..”

“Cậu có đoán được người còn lại là ai không?”

“Ý ông là Lee Do-jun đã giết chết quái vật boss sao? Quái vật Boss của Khe nứt cấp S?”

“Đúng vậy. Một mình anh ta giết.”

Một người có khả năng tự mình giết chết một con boss của khe nứt cấp S.

Đó phải là một trong những người giỏi nhất Hàn Quốc.

Và hiện tại chỉ có 3 thợ săn hàng đầu, trong đó có Kang-hyuk là có khả năng làm được việc đó.

Nếu như những gì Jung Young-cheol nói là sự thật thì sức mạnh của Lee Do-jun ngang bằng hay thậm chí còn lớn hơn cả thợ săn đứng đầu Hàn Quốc.

“Thôi giờ cũng đã muộn rồi, nên chúng ta lại bàn chi tiết về việc này vào ngày mai. Tôi còn nhiều việc phải làm lắm.”

Lee Kang-hyuk có hàng ngàn câu hỏi về việc này.

Nhưng anh vẫn nói: “Vâng, vâng thưa Cục trưởng.”

Nói rồi Kang-hyun rời khỏi văn phòng của Cục trưởng.

Sau đó, Jung Young-cheol mở tập hồ sơ ra và xem lại những thông tin về Lee Do-jun.

“…Một mình giết chết.”

Một quái vật boss với chỉ số là 5,800.

***

7:40 sáng

Trước thang máy toà nhà chính của Cục quản lý thợ săn.

Do-jun cầm trong tay một chiếc túi màu đỏ.

Đó là chiếc túi chứa đầy vé để vào bên trong khu vực hướng dẫn của trung tâm.

‘Hôm qua mình quên đưa lại cái này.’

Vì Cục quản lý thợ săn có 80 tầng nên họ sử dụng một loại thang máy tốc độ cao.

Thang máy này có thể chạy từ tầng 40 xuống tầng 1 chỉ trong 10 giây.

Do-jun bước vào thang máy từ tầng 1 và chỉ 5 giây sau, anh đã đến được tầng 20.

Do-jun nghĩ rằng, nếu khu nhà mình có được cái thang máy như thế này thì tốt biết mấy.

Anh bước ra khỏi thang máy ở tầng 20 và bước đến một căn phòng với biển hiệu ghi chữ <Phòng Cục trưởng>

Cốc cốc.

Do-jun gõ cửa.

Xuất hiện sau cánh cửa là một người đàn ông hơn 30 tuổi.

Do-jun nhận ra rằng anh ta chính là người trợ lý đã đi cùng với Jung Young-cheol đến nhà anh hôm trước.

Khi nhìn thấy Do-jun, anh ta có chút ngạc nhiên, rồi sau đó cúi đầu chào.

“Xin hỏi, có việc gì mà anh lại đến đây giờ này?”

“Cục trưởng có ở đây không?”

Người trợ lý lắc đầu.

“Cục trưởng sẽ đến làm việc vào lúc 8:50.”

“Vậy thì anh có thể đưa thứ này cho ông ấy giúp tôi được không?”

“…Thứ này sao?”

“Anh cứ đưa cho ông ấy thì biết.”

“Vâng, tôi hiểu. Tôi sẽ chuyển thứ này cho Cục trưởng ngay khi ông ấy đến.”

“Cám ơn anh, chúc anh một ngày mới tốt lành.”

Do-jun cười nhẹ rồi quay trở lại thang máy.

‘Rồi họ sẽ biết thôi.’

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương