Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 47
Bố tôi quá mạnh
Chap 47
Trung tâm huấn luyện nằm ở tầng 4 của Cục Quản lý Thợ săn.
Ngay trước cửa của phòng học chính có một tấm băng rôn được đặt ngay bàn.
Do-jun tìm tên mình trong danh sách và ký vào đó.
Anh đeo thẻ tên lên rồi đi vào phòng học.
Vì có đến hơn 300 Quản lý Khe nứt và công nhân viên chức từ khắp đất nước đến đây nên phòng học đã không còn chỗ nữa.
‘Có một chỗ còn trống.’
Đằng sau hoàn toàn kín chỗ.
Hầu hết các viên chức đến đây là để hoàn thành chương trình huấn luyện cho việc thăng chức, nên là các vị trí ở đằng trước thường sẽ bị bỏ trống.
Do-jun buộc phải ngồi ngay phía trước, cũng là chỗ không có học viên nào muốn ngồi nhưng lại là nơi ưa thích của giảng viên.
Khi đó, một cô gái gần 30 tuổi đến ngồi cạnh bên Do-jun.
Nơi này đã chật kín người và mặc dù thời tiết hiện tại vẫn còn khá lạnh nhưng cô ấy lại dùng tay để quạt như thể trời đang rất nóng.
Cô ấy vô thức nhìn Do-jun.
‘Nhìn anh ấy có hơi…’
Lee Min-hee buộc phải ngồi ở hàng đầu tiên vì phòng học đã kín chỗ.
Mặc dù không quá đẹp trai nhưng cơ thể của anh ấy lại rất đẹp, bờ vai thì rộng, còn cơ thể thì khá rắn chắc.
‘Tại sao anh ấy lại làm công chức nhỉ? Lẽ ra phải làm diễn viên mới đúng.’
Lee Min-hee liếc nhìn thẻ tên của Do-jun.
Trên đó viết “Thủ đô Seoul” và số thứ tự học viên là 73.
Cô ấy quyết định bắt chuyện với anh.
“Xin chào. Anh đến từ Seoul à?”
Do-jun gật đầu khi thấy Min-hee đang mỉm cười với mình.
“Vâng, đúng vậy.”
“Tên anh là gì?”
“Tôi là Lee Do-jun.”
“Sao cơ ạ?”
Lee Min-hee ngạc nhiên.
Mặc dù truyền thông không hề tiết lộ tên đầy của của vị Tổng chỉ huy kia.
Nhưng ai cũng biết cái tên đó là gì.
“Ôi, anh là người đã chỉ huy chiến dịch thu phục Khe nứt ở núi Umyeon sao…”
Có vẻ như là cô ấy có hơi lớn tiếng khiến tất cả mọi người xung quanh đều im lặng.
Mọi thứ lập tức trở nên yên ắng.
Và mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Do-jun.
Do-jun nhíu mày.
“C-Có đúng vậy không ạ?”
Lee Min-hee hỏi lại lần nữa.
Do-jun gật đầu.
Và rồi tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu nổi lên.
Hơn một nửa số người ở đây là các viên chức quản lý Khe nứt.
Với họ, sự tồn tại Do-jun một điều vô cùng tuyệt vời.
Đối với một quản lý Khe nứt luôn quyết tâm trong việc đi săn thì câu chuyện kể về một viên chức đã trở thành Tổng chỉ huy và dẫn dắt chiến dịch thu phục Đại Khe nứt cấp S đến thành công mà không hề có thương vong đã trở thành một huyền thoại.
“Em rất hâm mộ anh!”
Lee Min-hee bắt tay Do-jun bằng cả hai tay với ánh mắt lấp lánh.
“…Sao cơ?”
“Anh không biết là em đã hào hứng đến mức nào khi xem được những tin tức về anh đâu. Anh có biết là bây giờ mọi người đều thần tượng anh không?”
Do-jun nhìn xung quanh.
Có nhiều người đã đứng bật dậy, họ nói chuyện với nhau và chỉ tay về hướng này.
- Người đó là tổng chỉ huy đấy.
- Tôi nghe nói là anh ấy đã chỉ huy chiến dịch thu phục Khe nứt cấp S…
- Anh ta không tham gia đánh Boss nhưng từ đầu chiến dịch cho đến khi đánh Boss thì đã không hề có thương vong.
Khi đó, có một người bước lên bục giảng.
Người đó chạm vào mic để kiểm tra âm thanh.
“Alo, thử mic. Mọi người có nghe thấy tôi nói không? Mời mọi người ngồi xuống.”
Khi giảng viên kêu gọi sự chú ý thì các học viên dần ổn định lại.
“Xin chào, tôi là Cha Jin-woo, Phó giám đốc của Bộ phận Phân tích Khe nứt số 2 thuộc Cục Quản lý Thợ săn. Tôi sẽ là người giảng dạy tiết học đầu tiên của hôm nay. Rất hân hạnh được gặp mọi người.”
Phó giám đốc Cha Jin-woo cầm mic và cúi đầu chào.
Các học viên vỗ tay, sau đó Cha Jin-woo mở máy chiếu lên, và Slide trình chiếu Powerpoint hiện lên trên màn hình sau lưng ông ấy.
“Mới nhìn phụ đề thôi mà em đã thấy buồn ngủ rồi.”
Lee Min-hee lầm bầm rồi lôi điện thoại ra nghịch.
Các tiết học cứ liên tiếp diễn ra để giúp các viên chức tích đủ thời gian huấn luyện tối thiểu để được thăng chức.
Hầu hết các viên chức đã ngủ gật hoặc một số khác thì chỉ điểm danh xong rồi đi về.
Và Lee Min-hee cũng vậy.
“Đúng vậy…”
Lee Min-hee quay sang hình Do-jun và mỉm cười
Do-jun đang đặt vở lên tay vịn của ghế mà ghi chép.
“…Anh Do-jun?”
“Sao?”
“À không. Chỉ là nhìn anh ghi chép thế này thì em đoán là lớp huấn luyện này hẳn phải quan trọng với anh lắm.”
“Trí nhớ tôi khá kém, vì vậy nếu như không viết lại thì e là tôi sẽ quên sạch mất. Tôi đã từng phải nhập viện một thời gian, sau đó mới trở lại công việc nên tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm.”
Vừa nói, Do-jun vừa viết lại những gì phó giám đốc Cha giảng.
Lee Min-hee bật cười khi nghe Do-jun nói rằng anh ấy thiếu kinh nghiệm làm việc.
Bíp
Màn hình chuyển sang slide tiếp theo.
Trên màn hình là giao diện chính của Hệ thống Quản lý Khe nứt.
Phó giám đốc Cha Jin-woo quan sát các học viên và nói.
“Ở đây có rất nhiều quản lý Khe nứt, nên là hầu như mọi người đều đã biết rồi. Đây là Hệ thống Quản lý Khe nứt, và phần mềm này giúp chúng ta quản lý các khe nứt một cách có hệ thống bằng việc nhập chỉ số và các thông tin bên trong khe nứt. Hệ thống này được hoàn thành vào tháng 7 năm 2016 bởi văn phòng quản lý của chúng ta, từ đó đến nay….”
Phó giám đốc Cha bắt đầu giải thích.
Sau đó khoảng 20 phút, thì Cha Jin-woo cúi xuống và lôi một thứ gì đó ra rồi đặt lên bàn.
Đó là một chiếc Space tab mà tất cả các viên chức quản lý Khe nứt đều có.
“Có vẻ như là mọi người đều đã chán. Vì vậy tôi đã chuẩn bị thứ này. Phần mềm Hệ thống Quản lý đã được cài đặt vào chiếc Space tab này và mỗi địa phương sẽ phải quản lý ít nhất 3 khe nứt. Ở đây có ai có thể trình bày ngắn gọn về các Khe nứt mà thành phố hay quận của mình đang quản lý hay không? Người lên trình bày sẽ được tôi tặng cho một món quà.”
Cạch.
Cha Jin-woo lấy ra một chiếc hộp được bọc bằng giấy và đặt lên bục.
Bên ngoài hộp có một dấu chấm hỏi to bự.
“Thứ ở bên trong là một tạo tác bí ẩn.”
Tạo tác bí ẩn.
Đó là một quả cầu hình tròn có thể đoạt được bằng cách bắt quái vật.
Nếu một lượng mana nhất định được truyền vào tạo tác thì một thông điệp sẽ xuất hiện.
[Bạn có muốn mở tạo tác này ra không?]
Khi mở ra, các tạo tác với cấp bậc từ F cho đến S như vũ khí, thiết bị phòng thủ, phụ kiện, hay một loại nguyên liệu nào đó sẽ xuất hiện một cách ngẫu nhiên.
Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất đó chính là khi triệu hồi tạo tác thất bại thì chỉ có những tạo tác cấp F xuất hiện. Khi đó những tạo tác xuất hiện mà không thể sử dụng được sẽ phải bị tiêu huỷ.
Đây là một đồ vật có thể mua được tại bất kỳ một xưởng chế tác nào trong nước với giá 50,000 won.
“Có ai muốn trình bày không?”
Hầu hết mọi người đều phản ứng một cách vô cùng lạnh nhạt.
Vì một lý do rất đơn giản,
Ngay từ đầu, họ đã không có hứng thú với lớp học rồi, và việc trình bày như thế này cũng có chút đáng sợ.
Chỉ có một vài viên chức là có mana vì vậy tạo tác bí ẩn của Cha Jin-woo không mấy hấp dẫn đối với họ.
Do-jun nhẹ nhàng giơ tay.
Biểu cảm của Cha Jin-goo sáng bừng lên.
“Mời cậu lên đây, trước tiên, xin hãy hãy giới thiệu một chút về bản thân.”
Do-jun bước lên bục và cầm mic lên.
“Xin chào, tôi là Lee Do-jun thuộc Bộ phận Quản lý Khe nứt của Toà thị chính Seoul.”
Khi đó.
“Wow!”
Một tiếng hét vang lên.
Do-jun thấy có chút xấu hổ và có vẻ như là Cha Jin-woo cũng vậy.
Vì người đã từng là một chủ đề nóng của Cục quản lý thợ săn đang ở trước mặt mình.
“Bây giờ chúng ta đã có phần mềm ở đây, tôi muốn cậu nhìn sơ qua và chọn Khe nứt được quản lý bởi thành phố Seoul, giới thiệu về nó rồi giải thích cho tôi về cách quản lý của cậu nhé.”
“Vâng, tôi hiểu rồi”
Chiếc Space tab được đưa sang cho Do-jun.
Anh nhìn qua danh sách các Khe nứt dưới sự quản lý của Seoul rồi chọn ra một cái.
[Khe nứt số 002, phường Myeongil, quận Gangdong, Seoul]
Khi Do-jun trở về Trái đất thì Khe nứt đầu tiên mà anh quản lý chính là một Khe nứt cấp F.
Màn hình của Space tab được tự động chiếu trên màn hình lớn.
Do-jun cầm mic lên và nói.
“Đây là khe nứt đầu tiên mà tôi quản lý sau khi bị tai nạn xe. Cấp bậc của Khe nứt này là F, tôi đã tiến vào đó với Thợ săn Cha Ye-ji, là một thợ săn hợp đồng của bộ phận tôi. Như mọi người đã thấy, việc viên chức quản lý nên làm đầu tiên đó là vẽ bản đồ. Từ lối vào của Khe nứt…”
Cha Jin-woo ngắt lời Do-jun.
“Đợi đã. Cậu nói là cậu đích thân vào đó sao?”
“Vâng đúng vậy. Có vấn đề gì sao?”
Hướng dẫn dành cho viên chức quản lý khe nứt đã nêu rõ ‘các công nhân viên chức sẽ cùng với Thợ săn thu thập thông tin về Khe nứt’, nhưng thường thì họ không làm vậy. Hầu hết các viên chức sẽ giao mọi thứ cho Thợ săn hợp đồng sau đó dựa vào các hình ảnh và tài liệu mà họ cung cấp để hoàn tất các thông tin về Khe nứt.
Lý do rất đơn giản.
Bởi vì nguy hiểm.
Vì vậy mà người ta không đánh giá cao việc đó.
Đây như là một quy tắc ngầm..
“Như vậy không phải là quá nguy hiểm sao? Tôi thật sự không hiểu làm sao mà cậu có thể tiến vào bên trong một Khe nứt cấp S được. Tôi không biết các Thợ săn như thế nào nhưng người bình thường như chúng tôi mà tiến vào thì có thể sẽ mất mạng ngay lập tức.”
“Đúng vậy, nó rất nguy hiểm. Đó là lý do vì sao chúng ta cần phải tiến vào đó.”
“Sao cơ?”
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Vì nó nguy hiểm nên cần phải tiến vào ư?
Nhìn theo một hướng nào đó thì như thế khá là mâu thuẫn.
“Các thông tin về Khe nứt mà chúng ta đã thu thập sẽ được công bố trên trang web của từng địa phương hoặc trên trang web của Cục Quản lý Thợ săn. Còn các Thợ săn sẽ so sánh các thông tin về những khe nứt đã được công bố để tìm một nơi phù hợp với mình.”
Cạch cạch
Do-jun chiếu phần bản đồ ở hướng 12 giờ của Khe nứt 002, tại phường Myeongil, quận Gangdong, Seoul và hình ảnh của trang web.
“Các Thợ săn sẽ nhận được những thông tin này một cách đầy đủ nhất. Hầu hết các Thợ săn sẽ thấy yên tâm hơn vì đây đều là những thông tin chính xác. Và sau khi đã thu thập được dữ liệu rồi thì họ sẽ tiến vào bên trong Khe nứt.”
Mọi người đều nuốt nước bọt.
Hầu hết các Khe nứt dưới sự quản lý của chính quyền địa phương là Khe nứt cấp C hoặc thấp hơn.
Và hầu hết các Thợ săn cũng ở dưới cấp C.
Nói cách khác là hầu hết các Thợ săn sẽ đi săn trong các Khe nứt được quản lý bởi chính quyền địa phương.
“Rõ ràng là việc này rất nguy hiểm, vì vậy nên việc chần chừ khi phải đích thân tiến vào Khe nứt cũng không có gì lạ. Tôi không biết được rằng sẽ có những nguy hiểm nào đang rình rập mình. Nên đó chính là lý do vì sao tôi tiến vào để trực tiếp quan sát Khe nứt và ghi chép dữ liệu để hàng trăm, hàng nghìn các Thợ săn có thể đi săn ở bên trong Khe nứt một cách an toàn.”
Do-jun một tay cầm điện thoại rồi quay sang nhìn Lee Min-hee, người đang nhìn anh với vẻ mặt trống rỗng.
“Tôi lúc nào cũng thấy hồi hộp nhưng vẫn luôn cố gắng hết sức mình.”
***
Đúng vậy.
Do-jun dùng bữa tối với Cha Ye-ji xong và về đến nhà sau 9h tối.
Buổi huấn luyện kết thúc lúc 4h chiều nhưng anh phải chờ Cha Ye-ji hoàn thành buổi ‘thăng cấp đặc biệt’ của mình sau đó họ mới cùng nhau dùng bữa tối tại trạm tàu điện gần Toà thị chính Seoul.
‘Vậy là giờ Cha Ye-ji đã là Thợ săn cấp B rồi sao?’
Chỉ mới 2 tháng trước Cha Ye-ji vẫn còn là một Thợ săn cấp F.
Chứng kiến quá trình thăng cấp của cô ấy từ cấp F lên cấp B chỉ trong vỏn vẹn có 2 tháng khiến Do-jun cảm thấy tự hào như một người bố đang ngắm nhìn con mình trưởng thành.
Đột nhiên cửa nhà vệ sinh mở bật ra.
Long Long nhảy cẫng lên vì sợ hãi.
“Ahhhhh! Cái vị gì thế này?”
Còn Seol Yoon-hee thì đang mặc đồ tắm bước ra với cái bàn chải đánh răng trong tay.
“Ngoan nào… Ô bố ạ!?”
Long Long trốn sau lưng Do-jun.
Do-jun nhìn thấy bọt kem đánh răng trong miệng nó.
“Chủ nhân ơi, làm ơn cứu tôi với.”
“Con đang đánh răng à?”
Seol Yoon-hee đỏ mặt, con bé khẽ gật đầu.
Do-jun túm đầu Long Long rồi nhấc cả người nó lên.
Anh ấy mang nó vào trong phòng tắm.
Vù.
Rồi ném nó xuống phịch xuống đất.
Long Long nhìn Do-jun một cách ngạc nhiên.
“Ch-Chủ nhân…?”
Do-jun nhìn thấy Carcier đang đứng run lẩy bẩy bên cạnh Long Long.
Có vẻ như là Carcier cũng sợ đánh răng.
“Đưa bàn chải cho bố.”
Do-jun chìa tay về phía Seol Yoon-hee.
“Không sao đâu ạ, bố cứ để con làm.”
“Con đi nghỉ đi.”
“Nhưng…”
“Dù sao thì bố cũng phải tắm rửa mà, nên cứ để bố đánh răng cho bọn nó.”
Do-jun nhận lấy chiếc bàn chải rồi bước vào nhà tắm và đóng cửa.
“Aaaaahhhh!”
Sau một lúc, tiếng hét của ai đó vang lên.
***
“Hức hức.”
Long Long nằm dài lên sofa mà khóc sướt mướt.
Carcier ngồi bên cạnh đang cố an ủi nó.
“Ngài Izaas ơi, tôi đã tìm hiểu trên mạng rồi, nếu mà không đánh răng thì các vi khuẩn bám trên răng sẽ làm phân huỷ lượng đường dính trên răng và tạo ra axit lactic. Axit lactic này sẽ làm hỏng men răng và gây ra sâu răng đó…”
“Không đánh răng thì ta vẫn sống tốt mà. Hức hức.”
Do-jun nhìn nó mà thở dài.
“Thế thì đừng có ăn kem đánh răng. Tại mày cứ nuốt kem đánh răng đấy.”
“Cứ có gì chui vào miệng là tôi lại nuốt mất. Huhu.”
“….Thật đáng tự hào.”
Cạch.
Seol Yoon-hee đặt đĩa táo đã cắt lên bàn.
Con bé nhìn cái hộp với vỏ bọc có dấu chấm hỏi bên ngoài.
“Đây là tạo tác bí ẩn đúng không bố?”
“Đúng rồi, hôm nay bố đi học huấn luyện và được tặng quà.”
“Con nghe nói thứ này dở tệ luôn. Thật ra là con đã dùng nó vài lần rồi. Bố có muốn mở ra không?”
Do-jun cầm hộp quà lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook