REVIEW TRUYỆN PHỤC THIÊN THỊ

Review truyện hay

Tác giả: Tịnh Vô Ngân

Thể loại: Huyền Huyễn

Văn Án

Đông Phương Thần Châu, có Nhân Hoàng lập đạo thống, có Thánh Hiền tông môn truyền đạo, có chư hầu hùng cứ một phương vương quốc, chư cường san sát, Thần Châu náo động ngàn vạn năm, chấp này thời điểm, một đời thiên kiêu Diệp Thanh Đế cùng Đông Hoàng Đại Đế hoành không xuất thế, chém Nhân Hoàng, ngự Thánh Hiền, chư hầu thần phục, Đông Phương Thần Châu nhất thống!

Nhưng, Diệp Thanh Đế bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, thế gian pho tượng tất cả đều bị hủy, tại thế gian xoá tên, biến thành cấm kỵ; từ đây Thần Châu duy Đông Hoàng Đại Đế độc tôn!

Mười lăm năm về sau, Đông Hải Thanh Châu thành, một cái tên là Diệp Phục Thiên thiếu niên, mở ra hắn truyền kỳ chi lộ. . .

Sơ Lược Về Truyện

Đầu tiên, phải nói là bộ Phục Thiên Thị này nhìn chung cũng không có gì mới sáo lộ, nhân vật chính Diệp Phục Thiên mang trên mình thần bí bối cảnh, có thần bí người hộ đạo, từ một cái thiếu niên thiên tài bởi vì mệnh hồn chưa thức tỉnh nên tu vi bị chậm trễ, nhận đủ khinh thường, sau đó… mệnh hồn thức tỉnh, tu vi tăng nhanh, bắt đầu quật khởi, từng bước một triển ép, đánh từ map nhỏ ra map lớn, đem các loại thiên tài, thiên kiêu đè xuống đất ma sát hết thảy…, yy, trang bức, đánh mặt đủ kiểu không sót cái nào.

Những sáo lộ trên quá đổi quen thuộc từ bộ Đấu Phá rồi, lão Thổ Đậu đã chơi nát từ lâu, hiện bộ Nguyên Tôn lão đang viết cũng thế, lão này viết 4 bộ đều cùng 1 sáo lộ, ngẫm lại thật kinh khủng như vậy :3.

Nhưng cũng phải nói, món ăn thì cũ rồi nhưng được cái dễ ăn nha, yy tự sướng thì bao giờ cũng được đa số đọc giả ưa thích, bên Trung thì càng khỏi nói. Huống chi tác giả bộ này có đầy kinh nghiệm viết truyện Huyền Huyễn, sung sướng điểm viết rất tốt, tình tiết diễn biến nhanh, hợp lý, nhân vật phụ vẫn có người có não, main là người có tình nghĩa trách nhiệm, đủ cuồng ngạo, đủ quyết đoán, đôi khi cũng lại rất vô sỉ, hài hước.

Tuy nhiên, nếu bộ này chỉ thuần túy đi theo sáo lộ trên thì thành tích cũng rất khó mà cao như vậy được.

Đạo hữu nào đang đọc bộ này sẽ thấy, điểm nhấn của bộ này chính là ở chữ Ngược”. Một bộ truyện huyền huyễn yy nhưng lại gây đọc giả chú ý bởi chữ “Ngược” này, (nghe cực kỳ vô lý nhưng lại rất thuyết phục).

Thật vậy, nói về chữ Ngược, chắc hẳn các đạo hữu không thể quên được một màn Bích Dao xả thân đỡ thay Trương Tiểu Phàm một kiếm trong Tru Tiên, có thể nói cảnh này chính là kinh điển, từng làm biết bao đạo hữu thổn thức không thôi.

Trong Phục Thiên Thị, mặc dù không chú trọng viết tình cảm tâm lý nhân vật như Tru Tiên, nhưng lâu lâu tác giả lại thêm một chút “ngược” kèm theo yếu tố tình cảm vào, làm bộ truyện bớt khô khan hẳn, đọc giả cũng bớt nhàm chán khi main cũng sẽ có lúc gặp sóng gió, bất lực, không phải một đường hát vang được. Một số đoạn “ngược” tác giả viết rất động lòng người.

Đoạn Đông Hải thành, khi bị gia tộc và vương triều ép đến đường cùng:

“Nếu quả thật sẽ chết, ta muốn chết tại trong ngực của ngươi.” Hoa Giải Ngữ thanh âm như trước ôn nhu. (đây là cỡ nào kinh điển câu nói ngôn tình nha)

“Tốt.” Diệp Phục Thiên gật đầu, Hoa Giải Ngữ cười cười, sau đó đôi mắt dễ thương nhắm lại, rất yên tĩnh, bị hắn như vậy ôm, rất thoải mái đấy.

Khi Thất Đại Thánh địa thế lực tiến đánh đến Chí Thánh Đạo cung, Hoa Giải Ngữ vì cứu Diệp Phục Thiên đã hi sinh chính mình, Sau chuyện đó, Diệp Phục Thiên quay trở lại Thanh Châu ven hồ nơi lần đầu tiên hai người chính thức “hẹn hò”. Hồi tưởng lại kỷ niệm xưa, thân ảnh cô độc đứng đó, chớp mắt đã bạc đầu. Đoạn này viết thật hay.

Một năm kia, nàng lôi kéo tay của hắn, nhìn xem đầy trời pháo hoa hỏi, như vậy, chúng ta có phải hay không đã xác định quan hệ.

Một năm kia, pháo hoa thật đẹp.

Một năm kia, nàng đẹp hơn.

Cười cười, liền có một giọt nước mắt rơi chảy xuống.

Gió thổi qua, lay động quần áo, tóc dài bay múa, cái này trong nháy mắt, đầu đầy tóc đen, một nửa bạch!

Thật là một chuyện tình khiến người cảm động cùng ghen tị…

Trên con đường đế vương của mình, Diệp Phục Thiên không bao giờ cô độc, bên cạnh hắn luôn có những huynh đệ cùng hắn vào sinh ra tử, có hồng nhan tri kỉ bầu bạn, có trưởng bối quan tâm, và cũng có rất nhiều người cần hắn che chở. Diệp Phục Thiên tu luyện, không chỉ vì chính hắn mà còn vì những người thân xung quanh.

Có thể nói, bên cạnh việc yy, trang bức, việc đang xen một chút ngược tâm, tình cảm vào khiến bộ truyện bớt phần khô khan, tẻ nhạt, thêm một phần chân thực, sinh động.

Ưu điểm bộ này là vậy, nhưng nhược điểm cũng không nhỏ.

Khi đọc nản nhất là cảnh giới tu vi của main bao giờ cũng thấp, thiên phú thì kinh khủng nhưng lúc nào cũng bị xem nhẹ vì tu vi yếu. Muốn xem main dùng tu vi đập người mà không thấy, toàn vượt cấp đấu. Đôi lúc lo nâng bi mấy ông nhân vật phụ quá mà quên mất buff tu vi cho main luôn.

Mấy trăm chap đầu tu luyện rất tẻ nhạt, có mấy skill sài hoài thật ngán ngẩm, tu vi thì cứ tăng bình bình toàn dùng thời gian đắp lên level, không có đan dược, thiên tài địa bảo gì tăng tốc, cũng chả có bí cảnh gì để kiếm tài nguyên, thành ra tu vi cũng chả hơn mấy ông thiên kiêu khác là mấy, được cái do thiên phú mạnh nên chiến lực mạnh hơn thôi. (Nếu viết tu vi tăng bình bình kiểu này thì đổi sang kiểu ẩn nhẫn như Hàn Lập sẽ hay hơn, chứ đã cuồng ngạo mà tu vi không đủ thấy cứ sao sao). Về sau tác giả có thay đổi, viết có khá hơn, nên thành tích bắt đầu tốt lên.

Đánh giá toàn diện mà nói thì bộ này viết ở mức khá, nhưng vẫn có điểm đặc sắc của riêng mình, khuyến nghị f.a không nên đọc, đọc chỉ thêm sầu…! 

Sơ về hệ thống tu luyện:

Hệ thống tu luyện trong truyện đều dựa vào Mệnh hồn, mỗi người thức tỉnh mệnh hồn khác nhau nên hướng tu luyện, công pháp, võ kỹ, pháp thuật sẽ khác nhau. Cảnh giới tu luyện tạm thời gồm 9 cảnh: Thức Tỉnh, Vinh Diệu, Pháp Tướng, Thiên Vị, Vương Hầu, Hiền Giả, Thánh Cảnh, Nhân Hoàng Cảnh, Đế Cảnh. Cụ thể chi tiết hơn thì các bạn đọc sẽ rõ. Tác giả chuyên viết Huyền Huyễn nên miêu tả các cảnh giới tu luyện rất kỹ và rõ ràng. Main mệnh hồn chính là Thế Giới Thụ có thể dung nạp nhiều mệnh hồn khác, có thể tu nhiều loại thuộc tính, nói chung là toàn năng.

Một số câu nói đặc sắc

Người tại nghèo túng lúc dễ dàng thấy rõ một ít chuyện, những này, đều không cần đi để ý, nên có một ngày ngươi quang mang vạn trượng, toàn bộ thế giới đều sẽ vì ngươi nhường đường.

Người hiểu ta, lý giải ta cuồng ngạo. Người không hiểu ta, bỏ đi ngại gì.

Ta vốn không quan trọng phàm trần, lại tâm hướng lên bầu trời, nếu có cuồng phong bạo vũ, ta liền hóa thân đế vương.

Bài đọc nhiều nhất

Lên đầu trang