Cuối cùng Giang Lệ Hoài vẫn đi cùng tôi đến đồn cảnh sát.

Cảnh sát nói có người tố cáo tôi gây nguy hiểm đến tính mạng người khác.

Tuy nhiên sau một hồi điều tra, cảnh sát nhanh chóng xác nhận sự trong sạch của tôi.

Tôi được thả ra khỏi đồn cảnh sát, đây là điều nằm trong dự liệu của tôi.

Nhưng Lục Cẩn không chấp nhận kết quả này.

Tôi vừa bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát, một chiếc Maybach màu đen lao tới, quệt qua quần áo tôi rồi dừng lại.

Lục Cẩn tức giận từ ghế lái bước ra, kéo tay tôi rồi ấn tôi vào cửa xe:
"Thịnh Vân Đóa, Khả Khả c.

h.

ế.

t rồi, cô là người phụ nữ độc ác, cô là hung thủ g.

i.

ế.


c người! "
Mắt Lục Cẩn đỏ ngầu, có lẽ cái c.

h.

ế.

t của Trần Niệm Khả khiến anh ta mất đi lý trí, đôi tay to lớn của anh ta bóp chặt cổ tôi.

Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng sức của anh ta quá mạnh, tôi không thể thoát ra được.

Hơi thở của tôi càng lúc càng yếu đi, ý thức cũng dần mơ hồ.

Bộp!
Bàn tay bóp cổ tôi cuối cùng cũng buông ra, hít vào quá nhiều không khí khiến tôi ho sặc sụa.

Khi tôi hoàn hồn lại, Giang Lệ Hoài đã vật lộn với Lục Cẩn.

Tiếng đ.

ấ.

m đá chạm vào da thịt khiến tôi hoảng loạn, tôi vớ đại một vật gì đó bên cạnh và đập mạnh vào lưng Lục Cẩn.


Cú đánh đó tôi thật sự dùng hết sức lực.

Lục Cẩn rên lên một tiếng, cả người loạng choạng rồi ngã vật xuống đất.

Giang Lệ Hoài lảo đảo đứng dậy, lau m.

á.

u ở khóe miệng, lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương.

Tôi chạy đến trước mặt anh ấy, đi quanh anh ấy một vòng, lo lắng hỏi:
"Trợ lý Giang, anh bị thương chỗ nào rồi, có đau không, tôi đưa anh đi bệnh viện nhé?"
Giang Lệ Hoài chỉ khẽ nhíu mày nói với tôi:
"Cô Vân Đóa, xin lỗi, tôi đã không bảo vệ được cô.

"
Tôi chưa kịp trả lời, Lục Cẩn ngồi trên mặt đất, dựa vào hàng rào lại cười lạnh một tiếng:
"Giang Lệ Hoài, cậu còn nhớ cậu là trợ lý của tôi không?"
Giang Lệ Hoài đến đầu cũng không chịu quay lại, thản nhiên nói: "Lục tổng, đơn từ chức của tôi đã gửi đến hòm thư của chủ tịch hội đồng quản trị từ hôm qua, tôi tin rằng hôm nay đã bắt đầu làm thủ tục rồi.

"
Lục Cẩn sững sốt một lúc rồi nổi giận đùng đùng:
"Cậu là trợ lý của tôi, tôi không đồng ý, ai dám ký cho cậu?"
"Điều này anh phải đi hỏi chủ tịch hội đồng quản trị rồi.

Lục tổng, tôi đã giúp anh gọi xe cứu thương, tạm biệt.

"
Nói xong Giang Lệ Hoài nắm tay tôi đi về phía xe của anh ấy.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương