Tôi nắm lấy bàn tay to lớn, ấm áp và khô ráp đó, trái tim trong lồng n.
g.
ự.
c đập thình thịch.
Chẳng ai biết tôi đã thầm yêu Giang Lệ Hoài ba năm rồi.
Nhưng nhiệm vụ hệ thống giao cho tôi là chia rẽ Lục Cẩn và Trần Niệm Khả trong năm năm, nếu không Trần Niệm Khả sẽ chết.
Dù sao thì đây cũng là một mạng người nên tôi đành phải giả vờ si mê Lục Cẩn.
Trong ba năm qua, tôi cố tình tạo dựng hình tượng dịu dàng, thục nữ.
Ngày nào cũng mang cơm trưa tình yêu đến cho Lục Cẩn.
Thực ra chỉ là để được nhìn thấy Giang Lệ Hoài thêm một chút.
"Lên xe đi.
" Giọng nói dịu dàng của anh ấy cắt đứt dòng hồi ức của tôi.
Tôi ngoan ngoãn ngồi ngồi vào xe qua cánh cửa anh ấy đã mở sẵn.
Giang Lệ Hoài đưa tôi về chung cư, tôi mời anh ấy lên uống trà nhưng anh ấy dịu dàng từ chối:
"Tôi là đàn ông, không nên tùy tiện bước vào phòng riêng của con gái.
"
Tôi bị sự kiềm chế của anh ấy làm cho say đắm, cố nén xung động muốn ra tay, nói tạm biệt với anh ấy, luyến tiếc bước vào bóng đêm.
"Bịch" một tiếng, tôi ngã mạnh xuống đất, mắt cá chân đau đến nỗi tôi nhất thời không thể đứng dậy được.
Giang Lệ Hoài vội vàng xuống xe định đỡ tôi dậy nhưng tôi hoàn toàn không thể cử động, xương cốt như bị gãy vụn.
Giang Lệ Hoài không còn cách nào khác đành phải bế kiểu công chúa, vững vàng mang tôi vào thang máy.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook