Tôi chui ra khỏi vòng tay của Giang Lệ Hoài, định xem vết thương trên lưng anh ấy nhưng bị anh ấy giữ lại:
"Cô Vân Đóa, tôi đưa cô về nhà trước.

"
Tôi không để ý đến lời anh ấy, xoay người anh ấy chín mươi độ, định cởi áo anh ấy ra.

Anh ấy chẳng tốn chút sức nào đã dễ dàng tránh khỏi, dịu dàng nói với tôi:
"Cô Vân Đóa, tôi không sao đâu, lát về bôi chút thuốc là được rồi.

"
"Anh đến nhà tôi đi, tôi sẽ giúp anh bôi thuốc.


" Tôi cúi đầu nói nhỏ.

"Chỉ là vết thương ngoài da thôi, sao dám làm phiền cô Vân Đóa.

"
Đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng còi xe cấp cứu, còn có cả tiếng còi chói tai của xe cảnh sát.

Lục Cẩn quả nhiên đã báo cảnh sát.

Trần Niệm Khả nhanh chóng được đưa lên xe cứu thương bằng cáng, Lục Cẩn tất nhiên đi theo suốt chặng đường.


Khi đi ngang qua tôi, Lục Cẩn trừng mắt nhìn tôi chằm chằm, nói bằng giọng lạnh lẽo:
"Thịnh Vân Đóa, nếu tôi điều tra ra là do cô làm, tôi sẽ khiến cô phải chôn theo Khả Khả.

"
Tôi không kìm được mà rùng mình.

Một chiếc áo vest được khoác lên vai tôi, mang theo một mùi hương quen thuộc.

Tôi quay đầu nhìn Giang Lệ Hoài:
"Trợ lý Giang, đôi khi tôi có ảo giác là thực ra anh là trợ lý của tôi.

"
Trợ lý Giang khẽ cười, nụ cười ấy giống như gió xuân tháng ba, lay động cả một hồ nước.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương