Tác giả: Cật Thanh Mai Tương Nha

Editor: Kaw

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Khương Loan nhỏ yếu bất lực ở trên tay Lộ Cảnh Ninh, định thử giãy dụa một chút nhưng bỗng nhiên anh ta cảm thấy bị đào thải cũng không phải chuyện xấu, nhỡ đâu Omega điên cuồng này một lời không hợp lại dùng anh ta làm vũ khí hình người để đối đầu với cơ giáp kia thì thôi, coi như xong đời. Thân thể nhỏ bé này của anh ta có thể gây áp lực được với các tân sinh thì coi như ổn đi, nhưng mà đối mặt với quái vật khổng lồ như cơ giáp thì anh ta bất lực rồi.

Cũng may là Lộ Cảnh Ninh không nhìn anh ta, chỉ nhìn liếc ngang dọc đánh giá tình huống xung quanh, tìm một nơi tương đối an toàn mà nhấc tay. Đúng vậy, lại ném anh ta đi.

Khương Loan ngồi trên mặt đất, cảm thấy tâm trạng cực kỳ phức tạp khi đối mặt với kiểu dùng xong rồi bỏ này, ngay cả cảm giác vui sướng khi tìm được đường sống trong chỗ chết cũng bị cảm giác kia hòa tan không ít.

Anh ta không khỏi suy nghĩ sâu xa. Dù sao thì trước đó anh ta cũng là Khương đại thiếu gia tung tăng dạo chơi trong đám O, một nhân vật mà chỉ nhìn được nhưng không chạm được. Vậy mà tại sao khi ở trước mặt Lộ Cảnh Ninh, anh ta lại có cảm giác bản thân không đáng một đồng vậy?

Điều càng khiến anh ta không thể tiếp thu được là, hiện tại lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung ở chỗ Lộ Cảnh Ninh, hoàn toàn không để ý đến người đã “lặng lẽ rời đi” là anh ta. ĐM, trong mắt mọi người anh ta thật sự không tồn tại sao?

Khương Loan tràn đầy oán niệm nhìn về phía hai bóng hình đang chạy như bay ở đằng kia. Sau đó anh ta giống với những người khác, nhìn thấy cảnh tượng hai người kia đang đối mặt với sự truy đuổi sát nút bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn thẳng về phía sau.

Khương Loan – người biết chân tướng – mặt không cảm xúc.

Những người khác lại như đang chết lặng.

Phản ứng đầu tiên: Sao bọn họ lại dừng???

Phản ứng thứ hai: Không phải bọn họ định đối đầu trực tiếp đấy chứ? Ha ha, người – máy đối đầu sao? Sao có thể xảy ra!!!

Giây tiếp theo: Tấn công rồi! ĐMM, vậy mà bọn họ thật sự dám tấn công!

Không chỉ có các tân sinh thẫn thờ mà ngay cả hai người điều khiển trong cơ giáp cũng không thể ngờ được hai học đệ kia lại cứng như vậy, dưới sự truy quét không ngừng của tia laze không những không chạy, nhìn dáng vẻ này là muốn đánh một trận luôn đó hả?

Bởi vì sự do dự đó mà các đợt bắn phá vốn dày đặc trong phút chốc bị đình trệ vài giây. Nhưng cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, Lộ Cảnh Ninh và Văn Tinh Trần đã thuận lợi tiếp cận được hai cơ giáp.

Trong khoảng thời gian xuyên qua hai cơ giáp, Lộ Cảnh Ninh huýt sáo gọi Văn Tinh Trần: “Chọn cơ giáp nào?”

Văn Tinh Trần cũng không suy nghĩ nhiều, tuỳ ý chỉ chỉ cơ giáp phía bên tay phải: “Bên này.”

“OK~”

Lộ Cảnh Ninh không nói hai lời mà xoay người, nhanh nhẹn tiến về phía cơ giáp còn lại.

Hiệu suất của Văn Tinh Trần cũng cực kỳ cao, trực tiếp bắt đầu.

Chờ đến khi hai người điều khiển phục hồi lại tinh thần thì hai người họ đã thuận lợi mà trèo lên cơ giáp đã chọn, tiến vào điểm mù của khoang điều khiển cơ giáp. Bởi vì không thể nhìn thấy tình hình của bản thân, nên người điều khiển chỉ có thể thông qua hành động của bóng người phía sau mà suy đoán đại khái.

Cuộc nói chuyện bên trong quang não vẫn của hai người điều khiển vẫn đang diễn ra...

“Cẩn thận chút, cậu ta đang định mở cửa khoang bên cậu đó.”

“Yên tâm, chỉ cần không thao tác bên trong thì ngoại lực bên ngoài có mạnh cỡ nào cũng không thể phá được khoang.”

“Nhưng cứ để bọn chúng bám trên đó cũng không phải biện pháp, hay là cứ tiếp tục bắn?”

“Cứ có mấy suy nghĩ đâu đâu! Đây là tài sản của nhà nước, hư hại gì thì cậu đền hay tôi đền?”

“Vậy...tôi cứ động thử xem, biết đâu có thể hất bọn họ xuống đất?”

“Chủ ý này không tồi, tôi cũng thử xem!”

Người ở bên ngoài không nghe được bọn họ nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai cơ giáp dưới sự điều khiển của hai tiền bối kia, bỗng giống như mắc chứng cuồng loạn mà run lên bần bật. Cảnh tượng như vậy mà thêm chút nhạc nền, đại khái giống như nhịp điệu trống, tiết tấu còn rất hay.

Lộ Cảnh Ninh cũng lung lay theo tiết tấu đó, đang cố gắng tìm nơi để ổn định cơ thể, trong lòng không nhịn được mắng: Run cái gì vậy, điên hết rồi sao?

Lực tay của cậu rất tốt, chỉ là một điểm tựa nho nhỏ cũng đủ để cậu bám vững ở trên đó. Ngẩng đầu nhìn về phía Văn Tinh Trần, cậu cũng thấy ấn đường của người kia đang không đủ kiên nhẫn mà nhíu lại.

Chưa kịp chào hỏi gì đã nhìn thấy anh ta đột ngột nhảy lên cánh tay của cơ giáp. Lộ Cảnh Ninh nghi hoặc mà chớp chớp mắt, sau đó thấy Văn Tinh Trần chỉ dùng một tay mà treo ở trên cánh tay cơ giáp nhìn về phía cậu, tay còn lại ra dấu gì đó.

Vẻ mặt người xem vẫn ngu ngơ không hiểu, Lộ Cảnh Ninh đã hiểu rõ mà cười tươi, buông lỏng tay ra, trả lời bằng động tác OK. Như vậy coi như hoàn toàn không có điểm để mượn lực nữa.

Mọi người nhìn chằm chằm hình bóng Lộ Cảnh Ninh đang trượt xuống kia, còn tưởng hai người họ đã từ bỏ ý định đùa giỡn, nhưng sau đó lại bị tiếng vang quái dị hấp dẫn sự chú ý.

Mọi người ngẩng đầu lên thì thấy cơ giáp bên Văn Tình Trần bỗng lay động kịch liệt một cách quỷ dị.Anh mượn lực của cơ giáp đang run rẩy, ngay lúc đó chấn động vốn dĩ đã không nhỏ lại càng được phóng đại thêm.

Thấy cơ giáp sắp mất đi cân bằng dưới sự rung động mãnh liệt, khi trượt xuống anh ta đã tiện tay kéo theo cả cánh tay cơ giáp. Sau khi ánh sáng quét qua điểm rơi, toàn bộ sức nặng của cơ thể đều dồn về tay khi chân chạm đất. Dưới sự dùng sức mãnh liệt như vậy, cả một đài cơ giáp cũng bị văng theo.

Người điều khiển hoàn toàn không kịp phản ứng, đang ngồi trong khoang bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, thông qua màn hình có thể thấy được hình ảnh một đài cơ giáp khác đang được phóng to trước mắt. Bởi vì cực kỳ khiếp sợ anh ta đã không cẩn thận ấn vào nút điều khiển nào đó.

Trong nháy mắt cơ giáp mà Lộ Cảnh Ninh đang đứng, đã bị cơ giáp bên Văn Tinh Trần bay qua áp xuống đất. Với thao tác trượt xuống vừa rồi, cậu đã hoàn hảo tránh được sự va chạm. Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thì gần như đối mặt với cậu là một tia laze của năng lượng tích trữ đang xẹt đến.

Nhận thấy hướng đi bất thường, ngay cả Quế Lương Triết ở trên bục cũng không thể ngồi yên được nữa, bước từng bước dài mà đi xuống.

Loại laze này đúng là có sức sát thương thấp, nhưng nếu laze có năng lượng tích trữ hậu quả sẽ hoàn toàn không giống nhau, huống chi còn ở khoảng cách gần như vậy.

Nếu như thực sự va phải dù chỉ một chút, chỉ sợ sẽ...

Trong khoảnh khắc tràn ngập nguy hiểm này, một số người đã không nhịn được mà kêu thành tiếng, theo bản năng mà che kín mắt.

Lộ Cảnh Ninh lộ ra ánh mắt thâm thuý, trong cảnh nghìn cân treo sợi tóc nhạy bén mà xoay người, tránh khỏi công kích của tia laze. Cũng không thấy rõ cậu di chuyển như thế nào, chỉ thấy giây tiếp theo đã ở phía sau tia laze, đột ngột bẻ nó xuống phía dưới.

Cùng lúc đó, năng lượng tích trữ đã hoàn thành, tia laze chuẩn xác mà bắn về phía phần khớp của chân cơ giáp. Chùm tia laze mang theo nhiệt độ thiêu đốt bắn về phía khớp cơ giáp, từ chỗ đó lập tức có tia lửa bắn ra xung quanh.

Bên trong sân huấn luyện tràn ngập mùi khét nồng đậm, bằng mắt thường có thể thấy phần vỏ bên ngoài cơ giáp bị hoà tan, mơ hồ thấy được phần khung xương kim loại bên trong.

Hai người điều khiển cũng đã sớm sững sờ quên mất động tác, giống như những người ở hiện trường đang nghẹn họng trân trối mà nhìn màn kinh tâm động phách vừa rồi.

Nếu vừa rồi mà bị tia laze đánh trúng người ở khoảng cách gần như vậy thì đúng là có chút không dám tưởng tượng đến hậu quả cuối cùng.

Trong khi mọi người vẫn còn đang ngẩn ngơ thì ngược lại, người trong cuộc Lộ Cảnh Ninh vẫn không nhận ra được là mình vừa tìm được đường sống trong chỗ chết. Cậu nghiến răng đập vỡ phần vũ khí laze khổng lồ ở trên cánh tay cơ giáp kia, thở dài một hơi, gọi người đang ở đằng xa: “Văn Tinh Trần, lại đây giúp một chút.”

Anh cũng cảm thấy hơi kinh ngạc với biểu hiện vừa rồi của cậu, nhưng cũng không nói gì thêm, bước qua hai đài cơ giáp tiến về phía cậu. Hai người họ mỗi người đứng một bên nhấc phần laze kia lên, rũ mắt nhìn Lộ Cảnh Ninh: “Đếm đi.”

Lộ Cảnh Ninh sung sướng cười tươi: “3,2,1...”

Vừa dứt lời thì hai người hợp lực bắn laze về phía chân cơ giáp đã bị thương tổn nặng nề kia. Tiếng âm thanh kim loại va chạm vang vọng khắp Hằng Tinh.

Rất nhiều người nhắm mắt theo bản năng, thời điểm mở mắt ra thì nhìn thấy linh kiện cơ giáp rơi tan tác đầy đất. Chân cơ giáp đã không còn lớp kim loại bên ngoài bảo hộ nên dưới sự công kích nghiêm trọng kia đã hoàn toàn tách ra khỏi cơ giáp.

Không khi xung quanh yên tĩnh một cách quỷ dị.

Ai nói cho bọn họ biết chuyện gì vừa xảy ra đấy? Chẳng lẽ đây chính là cảnh tay không huỷ diệt cơ giáp trong truyền thuyết?

Lộ Cảnh Ninh đứng giữa đống xác cảm thấy mỹ mãn mà vỗ tay, khoác vai Văn Tinh Trần, cực kỳ hào phóng tặng anh ta một ngón tay cái: “Văn Tinh Trần, cậu được nha, mười phần ăn ý!”

Văn Tinh Trần cũng không khách khí: “Cảm ơn đã khích lệ.”

Lộ Cảnh Ninh nhìn về phía hai xác cơ giáp, trong lòng thoải mái đến mức sắp cất lời ca rồi. Hai đài cơ giáp, hẳn hai đài cơ giáp, một con không có vũ khí, một con không có đùi. Thảm, quá thảm.

Ha, đuổi đi, có bản lĩnh thì đuổi tiếp đi? Xem các ngươi dùng gì để bắn!

Cậu trong ánh nhìn kiểu mất hết tính người của tất cả mọi người nhảy chân sáo mà trở về, trái ngược hoàn toàn với Văn Tinh Trần đang cực kỳ bình tĩnh ở bên cạnh.

Khương Loan ngồi ở dưới đất xem toàn bộ quá trình, đối mặt với hai vị đồng đội kề vai nhau trở về mà miệng há thành chữ “O”.

Này thì còn gì để nói nữa đây? Hai vị quả là ngầu quá đi! 

Anh ta sửa sang lại suy nghĩ hỗn loạn, đang nghĩ xem làm sao mới có thể bày tỏ sự ngưỡng mộ như có cả dải ngân hà trong ánh mắt này. Nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng, trước mắt đã tối sầm, một thân thể cao lớn đột nhiên nhảy ra trước mặt anh ta, mở miệng đều là những câu từ khen ngợi đầy sùng bái.

“Wow, Lộ Cảnh Ninh, mặc kệ cậu có ghét bỏ như nào thì tôi cũng phải nói với cậu, vừa rồi mẹ nó, cậu thật sự quá đẹp trai! Tôi chưa từng gặp qua Omega nào có sức phá hoại lớn như vậy! Nói cho tôi với, cậu làm kiểu gì thì dạy tôi đi! Chỉ có thể nói không hổ là do bác Lộ dạy quá tốt. Dĩ nhiên không phải là do cậu không giỏi, mà phải nói là, chỉ có thực lực mạnh mẽ như cậu mới có thể chống đỡ được sự huỷ diệt này. Thật sự đẹp trai quá mức cho phép rồi! Tôi có thể khẳng định về sau tên của cậu sẽ được lưu danh trong sử sách, anh em của tôi à!”

Khương Loan: “......”

Thôi, cầu vồng cái rắm, tại hạ nhận thua!

......

Cho đến khi lời nhắc đếm ngược vang lên, thì mọi người mới mơ hồ mà tỉnh lại.

Ngay từ khi bắt đầu, bởi vì Lộ Cảnh Ninh mà số lượng học sinh bị đào thải tăng lên nhanh chóng, nhưng cũng vì Lộ Cảnh Ninh và Văn Tinh Trần đã huỷ hai đài cơ giáp nên khó khăn sau đó đã giảm đi rất nhiều, do đó tỉ lệ sống sót lại được tăng lên. Tâm tình những người còn sống cũng khá là phức tạp, đây chính là cảm giác vừa yêu vừa hận trong truyền thuyết à.

Đám người Lộ Cảnh Ninh là đội duy nhất còn đầy đủ số thành viên nên có số điểm cao nhất, tổng cộng là 280 điểm tròn.

Khương Loan và Vu Kình Thương cười đến mức không ngậm được mồm. OK rồi, chỉ cần kiểm tra đo lường tin tức tố không quá kém thì bọn họ có thể chắc suất vào Tứ Viện rồi.

Lúc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên có người gọi bọn họ lại.

Lộ Cảnh Ninh quay đầu thì thấy Viện trưởng Tứ Viện Quế Lương Triết đang đứng cách đó không xa mà trầm mặc nhìn cậu.

Cậu sờ sờ chóp mũi, làm vẻ ta đây mà ho nhẹ một tiếng: “Viện trưởng, tôi biết vừa rồi biểu hiện của tôi cực kỳ xuất sắc, nếu ngài chân thành mời tôi gia nhập Tứ Viện trước thì...”

Quế Lương Triết không phản ứng lại cậu, mặt không cảm xúc mà rút ra một tờ ngân phiếu định mức: “Bạn học này, tuy rằng là cơ giáp cũ, nhưng cậu đã phá hoại tài sản công nên phải bồi thường toàn bộ. Đây là hoá đơn những gì cần bồi thường.”

Lộ Cảnh Ninh đang đắc ý mà nói liền im bặt, lâu sau mới nghẹn ra chữ: “...ĐM?”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương