Tác giả: Cật Thanh Mai Tương Nha

Editor: Kaw

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cơ giáp đời cũ đều có mức giá trên trời, cũng may là từ nhỏ Lộ Cảnh Ninh đã nháo loạn trên trời dưới đất không ngừng nghỉ nên ba cậu như đoán trước tương lai mà cho cậu rất nhiều tiền tiêu vặt, số tiền đền bù này cũng chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi.

Thêm vào đó, thoạt nhìn gia cảnh của Văn Tinh Trần cũng không tồi, mà cả hai người cùng gây hoạ nên hai người sẽ chia nhau số tiền bồi thường.

Xử lý xong mọi việc, Lộ Cảnh Ninh vỗ vai Văn Tinh Trần khen ngợi: “Đồng đội, về sau chúng ta là anh em tốt.”

Văn Tinh Trần nhẹ nhàng cười: “Rất vinh hạnh.”

Sau khi từ sân huấn luyện đi ra, Lộ Cảnh Ninh trao đổi quang não với hai đồng chí hữu nghị cách mạng mới thành lập.

Xác nhận danh sách bạn tốt tăng thêm hai người, cậu cười tủm tỉm vỗ vai Khương Loan: “Đồng đội, lần sau lại tiếp tục hợp tác nha.”

Đồng đội này tuy không thông minh lắm nhưng lại biết chịu khổ chịu khó, về phương diện nào đó hữu dụng hơn tên Husky Vu Kình Thương kia nhiều.

Ánh mắt Vu Kình Thương nhìn Khương Loan lại nhiều thêm vài phần đồng tình. Vậy mà lại bị tên Hỗn Thế Ma Vương này coi trọng, nửa đời sau của anh bạn này coi như xong rồi.

Biểu cảm của Khương Loan cũng tốt đến mức không biết giấu vào đâu. Cậu ta suy nghĩ kỹ càng cũng không hiểu từ “hợp tác” trong câu kia là như nào. Chẳng lẽ ngày đẹp trời nào đó cậu ta lại tiếp tục trở thành vũ khí hình người sao?

Nghĩ đến đó cậu ta lùi về phía sau theo bản năng, cảnh giác mà duy trì khoảng cách an toàn với Lộ Cảnh Ninh: “Tôi sẽ suy xét trong tình huống cụ thể.”

Lộ Cảnh Ninh chớp mắt: “Nhìn không ra cậu còn cẩn thận như vậy nha.”

Khương Loan: “...”

Cẩn thận cái quỷ gì? Suy nghĩ của Omega này xấu thật đấy!

Bốn người không để ý đến đang có một người từ sân huấn luyện số 2 đi ra.

Thời điểm gặp thoáng qua, người nọ bỗng dừng bước: “Ô, đây không phải là Văn Tinh Trần sao?”

Từ ngữ điệu tràn đầy khiêu khích này có thể bổ não ra hẳn một vở kịch cẩu huyết không hồi kết.

Lộ Cảnh Ninh nhìn nhìn Văn Tinh Trần rồi lại nhìn người mới đi tới, không hiểu sao hơi hơi mong chờ diễn biến tiếp theo.

Chỉ thấy Văn Tinh Trần quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt kia, nhíu mày hỏi một câu ngoài dự đoán của mọi người: “Cậu là?”

Khuôn mặt vốn dĩ đang vô cùng kiêu căng kia bỗng tối sầm, cắn răng nói ra từng chữ: “Bài kiểm tra hàng tháng cuối cùng của lớp 12, tao đã đánh bại mày giành lấy vị trí thứ nhất. Văn Tinh Trần, bây giờ mày giả ngu là có ý gì hả?”

Vẻ mặt Văn Tinh Trần tràn đầy kinh ngạc mà nhìn về phía Khương Loan, bày tỏ tôi không biết gì hết.

“Cậu không quan tâm bạn học gì cả.” Khương Loan cố nén cười, nhẹ giọng nói: ““Lão Nhị vạn năm” Sầm Tuấn Phong của lớp chúng ta chắc cậu nghe qua rồi đúng không? Người ta chính là bị cậu chèn ép suốt ba năm cấp ba đó. Sau đó cậu tham gia cuộc thi ở Tinh Tế, nghỉ mất một hôm thi nên người ta mới lên được vị trí thứ nhất. Không ngờ người ta vẫn nhớ mãi ngày đó, quả là không dễ dàng.”

“Ồ, ra vậy.” Bây giờ Văn Tinh Trần mới hiểu ra. Anh chân thành mà nhìn Sầm Tuấn Phong, trong nụ cười còn mang theo ý tứ khích lệ, nói một cách lịch sự: “Xin lỗi nha bạn học, tôi đã biết rồi.”

Ngược lại thì Sầm Tuấn Phong không biết chuyện Văn Tinh Trần nghỉ mất một hôm thi. Ba năm cấp ba cậu ta đều bị người này chèn ép, chỉ có thể đứng vị trí thứ hai. Điều đó đối với người từ trước đến nay luôn kiêu căng như cậu ta mà nói, những ngày tháng đó như sống trong địa ngục tăm tối vậy. Chỉ đến ngày đó cậu ta thắng Văn Tinh Trần trở thành người đứng đầu toàn trường, thì cậu ta mới cảm thấy không uổng phí những hôm ngày đêm học tập chăm chỉ.

Cậu ta cứ tự tin như vậy cho đến phút vừa rồi.

Sau khi nghe Khương Loan nói xong, Sầm Tuấn Phong cảm thấy sự tự tin mù quáng lần đầu tiên của mình bị chà đạp, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, thẹn quá hóa giận nói: “Văn Tinh Trần, mày đừng có đắc ý! Đây là Đế Hải Quân Đại, tương lai còn dài, sớm hay muộn tao cũng sẽ đạp mày xuống dưới.”

Văn Tinh Trần: “Vậy cố lên nha.”

Sầm Tuấn Phong tức muốn nổ phổi. ĐM! Nói nhẹ nhàng như vậy là có ý gì! Xem thường tao à? Ai cần mày cổ vũ tao?!

Trong cơn tức giận, cậu ta vô thức di chuyển tầm mắt, bỗng nhiên đập vào mắt là một gương mặt chói loá quá mức khiến cậu ta ngây ngẩn cả người.

Chờ đã! Đây là Omega à?

Nãy giờ Sầm Tuấn Phong chỉ lo giải quyết ân oán với Văn Tinh Trần mà không chú ý tới người ở bên cạnh. Lúc này Vu Kình Thương và Khương Loan đang đứng ở phía sau nên tầm mắt của cậu ta chỉ di chuyển giữa hai người Lộ Cảnh Ninh và Văn Tinh Trần, tự bổ não ra câu chuyện gì đó.

Cậu ta đột nhiên nở nụ cười khinh miệt: “Văn Tinh Trần, mày cũng quá buông lỏng cảnh giác đi. Bảo sao mà Khiêu chiến ba chọn một cũng không thể hoàn thành được, hoá ra là bởi vì vừa mới vào học đã làm với Omega rồi? Sa đọa như vậy sao? Mày quá tự tin vào bản thân rồi đấy. Không tiến ắt lùi. Mày nghĩ rằng không ai có thể vượt qua được mày à?”

Lộ Cảnh Ninh đang ở bên cạnh xem kịch vui, nào ngờ chiều gió lại hướng về phía mình, giọng điệu lại còn quá phận như vậy, nghe đến đâu gân xanh của cậu nổi lên đến đó.

Văn Tinh Trần nhìn lướt qua vẻ mặt của Lộ Cảnh Ninh, hứng thú đến mức khóe miệng cong cong: “Ồ? Sao tôi lại sa đọa vậy?”

Sầm Tuấn Phong cười lạnh, tự cho là đúng mà đánh giá khách quan: “Omega nhìn tinh xảo xinh đẹp rồi cũng chỉ biết mềm mại mà dính lên người mày cả ngày thôi, ngoài lãng phí thời gian thì còn có ích gì nữa? Văn Tinh Trần, tao muốn đường đường chính chính mà đánh bại mày nên mày đừng lãng phí thời gian vào những việc nhàm chán, vô bổ như vậy nữa. Lần sau khi tao đánh bại mày, tao không muốn phải nghe mày viện lý do khác đâu.”

Khương Loan cảm nhận được tầm mắt của Văn Tinh Trần, vô tội mà nhún vai. Cậu ta cũng không ngờ xú tiểu tử không biết xấu hổ này lại hiểu những gì cậu ta nói trước đó là “cái cớ”.

Ở đây chỉ có Vu Kình Thương như đang ngồi trên đống lửa vậy. Nhưng không phải cậu ta đang cảnh giác Sầm Tuấn Phong, mà là đang quan sát quá trình biến đổi sắc mặt của Lộ Cảnh Ninh.

Xong rồi, xong rồi. Rõ ràng đây là loại thẳng A ung thư mà Lộ Cảnh Ninh ghét nhất! Tên kia thật là, tìm phiền toái cho Văn Tinh Trần thì tìm đúng chỗ đi, lại còn cố tình chọc đến đề tài mẫn cảm như quan hệ AO này làm gì? Muốn tìm đường chết à? Nụ cười trên mặt Lộ Cảnh Ninh càng rạng rỡ thì Vu Kình Thương càng cảm nhận được rõ ràng vị đại lão này sắp bùng nổ rồi.

Sầm Tuấn Phong kiêu ngạo mà thao thao bất tuyệt về chủ đề “A chân chính thì không thể sa vào sắc đẹp của Omega” cũng mơ hồ cảm nhận được mũi tên sắc nhọn đang đâm vào lưng.

Cậu ta ngẩng đầu theo bản năng, vừa vặn đối mặt với nét mặt tươi cười như sao sáng của Lộ Cảnh Ninh. Dưới ánh nhìn chăm chú như vậy, tim cậu ta cũng lỡ một nhịp, trong lòng âm thầm run rẩy. ĐM, Omega này lẳng lơ vậy, đến cậu ta mà cũng bị câu dẫn đến thất thần. Không thể nào!

Sầm Tuấn Phong cố gắng ổn định lại tâm trạng, hỏi: “Bạn học này có chuyện gì sao?”

Lộ Cảnh Ninh cười với vẻ mặt vô hại: “Nghe ý tứ vừa rồi của cậu thì Omega nhất định phải leo lên người Alpha mới có thể tồn tại được sao?”

Không biết Sầm Tuấn Phong bị làm sao mà tự dưng nói lắp: “Chẳng lẽ, không phải sao?”

Lộ Cảnh Ninh tiến lên vài bước: “Chẳng lẽ có quy định Omega không được bằng Alpha sao?”

Sầm Tuấn Phong: “Cái này còn phải quy định sao? Cho dù là thể lực hay năng lực thì Omega cũng không thể hơn được Alpha. Ngoài ra còn có nhân tố khách quan mà mọi người đều biết. Cái này không chỉ có mỗi mình tôi nói thế, mà đều là lẽ thường tình.”

Cụ thể vấn đề mà cậu ta đang cố gắng tránh đi kia thời kỳ động dục. Suy cho cùng là cậu ta chỉ xuất phát từ trong nội tâm mà cho rằng Omega thích hợp đứng phía sau Alpha thôi, cũng không đến mức kỳ thị AO. Đáng tiếc là nói với thái độ như vậy thì người ta sẽ xong cảm thấy cậu ta chẳng khác kỳ thị là bao.

Vu Kình Thương che mặt, không dám xem tiến triển tiếp theo. Không còn gì để nói nữa. Người anh em, chúc cậu lên đường bình an!

Lộ Cảnh Ninh dường như đã gần sát trước mặt Sầm Tuấn Phong. Cậu giương đôi mắt sáng long lanh, cười như không cười nhìn người nọ, hơi thở gần sát lướt qua má cậu ta, đôi mắt mang ý cười giờ cũng tràn ngập sự đe doạ: “Thể lực năng lực đều kém hơn Alpha? Vậy cậu muốn thử chút không?”

Sầm Tuấn Phong ngỡ ngàng với khí tức bất ngờ bùng nổ của cậu, khi tỉnh táo lại thì sắc mặt không tốt chút nào, nhưng vẫn giữ vững điểm mấu chốt của bản thân: “Tôi không đánh Omega.”

Lộ Cảnh Ninh nhẹ cười: “Trùng hợp ghê, tôi lại rất thích đánh Alpha nha.”

Vừa dứt lời, không chờ Sầm Tuấn Phong mở miệng, cậu lập tức túm lấy cổ áo của cậu ta lôi ra ngoài.Động tĩnh lớn như vậy, đám học sinh đi qua không thể không dừng chân, tò mò nhìn về phía này.

So ra thì những đồng đội đã kề vai chiến đấu với cậu khi nãy lại bình tĩnh hơn nhiều. Văn Tinh Trần đã sớm biết tính tình nóng nảy của cậu. Vu Kình Thương thì đã bị đánh từ nhỏ đến lớn nên không còn lạ lẫm gì nữa. Còn Khương Loan ư? Nãy được thưởng thức ngay tại hiện trường, đôi tay mảnh khảnh kia đã cho cậu bay vòng 1800 độ, nên khi thấy cảnh này, haha.

Thời điểm Sầm Tuấn Phong phục hồi lại lần nữa thì đã bị kéo đi vài mét, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đang tập trung trên người mình, cảm thấy mặt mũi mất hết rồi. Cậu ta hung hăng mà giãy giụa, nhưng ngoài dự đoán là không thể thoát ra được. Đến giờ phút này cậu ta mới ý thức được bản thân đang đụng phải một tên thần kinh, bèn quát lên: “Mẹ nó, rốt cuộc mày muốn làm gì?”

Dọc đường đi Lộ Cảnh Ninh không nói lời nào. Dù Sầm Tuấn Phong có vùng vẫy như nào thì cậu vẫn kéo như thường, đến thẳng một góc nào đó, mạnh tay ném cậu ta vào thùng rác.

Không biết cậu lôi từ đâu ra một viên kẹo bạc hà ném vào miệng, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống, mở miệng trêu trọc: “Alpha chúng mày có mạnh như nào thì vẫn bị tao dùng một tay mà nhấc lên đấy thôi.”

Sầm Tuấn Phong trầm mặt muốn đứng lên, nhưng chưa kịp đứng dậy, lại bị Lộ Cảnh Ninh ấn trở về.Cậu ta nhíu mày, nghĩ thầm không thể chấp nhặt Omega, nhưng âm thầm dùng lực mới phát hiện dù cậu ta có làm đến mức mặt mũi đỏ bừng thì cánh tay đang ấn ở trên vai kia vẫn bất động như núi.

Sầm Tuấn Phong khiếp sợ. Sức mạnh của cậu ta lại có thể thua một Omega ư? Sao có thể?!

Lộ Cảnh Ninh cứ một tay nhẹ nhàng mà ấn cậu ta, miệng nhai kẹo bạc hà, ngữ điệu lười biếng: “Mày nghe rõ cho tao. Tao - Lộ Cảnh Ninh sắp trở thành một học sinh của Tứ Viện. Đến lúc đó sớm hay muộn tao cũng sẽ đạp toàn bộ Alpha tự cao tự đại xuống dưới chân! Mà mày, mặc kệ mày có ân oán gì với Văn Tinh Trần thì cũng đ*o liên quan gì tới tao. Nhưng mà hôm nay, nhớ kỹ tên tao, biết chưa?”

Nói xong, cậu khinh thường thu hồi tầm mắt, rời đi mà không thèm nhìn lại.

Sầm Tuấn Phong lại sửng sốt mà nhìn bóng dáng kia một lúc lâu, sau đó mới đột nhiên mở miệng: “Mạnh thì có ích gì? Mày cho rằng mày có thể thông qua qua được buổi kiểm tra đo lường tin tức tố ngày mai sao?”

Lộ Cảnh Ninh dừng bước, cũng không quay lại nhìn cậu ta, chỉ ngẩng đầu nhìn những tia sáng màu cam ở Hằng Tinh nơi chân trời, khẽ cười: “Chuyện này sao? Ai mà biết trước được điều gì?”

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương