Tác giả: Cật Thanh Mai Tương Nha

Editor: Kaw

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cơ quan bên cạnh láng máng vang lên, một đồng hồ đếm ngược bỗng xuất hiện trên vách tường sắt rỉ sét.

Mọi người đều biết là chính thức bắt đầu rồi, lập tức thu lại ánh mắt đang trừng Lộ Cảnh Ninh.

Vẻ mặt Lộ Cảnh Ninh cực kỳ vô tội: “Sao tự dưng bọn họ lại trừng tôi?”

Vu Kình Thương, Khương Loan: “...”

Sao lại trừng cậu trong lòng cậu không biết sao? Cũng may là viện trưởng quy định không được giết hại lẫn nhau, nếu không thì với câu nói lúc nãy của cậu khẳng định là đã đắc tội với tất cả mọi người ở đây, vừa bắt đầu bọn họ sẽ bị cả tập thể bao vây mất!

Văn Tinh Trần ở bên cạnh nhắc nhở một câu: “Chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi.”

Anh vừa dứt lời thì quá trình đếm ngược để chuẩn bị cũng chính thức kết thúc.

Gần như cùng thời gian đó, bốn chiếc cơ giáp đang lặng lẽ đứng đó thì đột nhiên giơ súng lên, không hề báo trước mà bắt đầu nã về phía giữa sân.

Mọi người: “!!!”

Trong đám bụi mù mịt, khắp nơi vang lên tiếng chửi má nó. Hiển nhiên là đám tân sinh không nghĩ tới phía trường sẽ không nói một lời mà trực tiếp động thủ. Cả đám đều cực kỳ hoảng loạn, chỉ biết ôm đầu chạy, hiện trường cực kỳ hỗn loạn.

Rất nhanh đã có người bị bắn trúng. Tia laze mà các cơ giáp này sử dụng có sức sát thương thấp nhất. Tuy nó không tạo thành những vết thương trí mạng, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nó chỉ là một món đồ chơi ở trên chiến trường, bị đánh trúng cũng không phải chuyện đùa. Vậy nên những tiếng chửi rủa không ngừng vang lên hết đợt này đến đợt khác, tạo nên một dàn âm thanh cực kỳ độc đáo.

Từ xung quanh bức tường sắt thi thoảng lại có những cánh tay bằng máy thò ra, cực kỳ thành thạo đưa những người bị đào thải ra ngoài. Số lượng người bị đào thải ngày càng nhiều, nên nơi sân huấn luyện vốn dĩ cực kỳ đông đúc đã bắt đầu trở nên thưa thớt.

Ngay từ ban đầu Lộ Cảnh Ninh đã đứng ở vị trí xa hơn cơ giáp một chút nên cũng đủ để có thời gian phản ứng. Bây giờ cậu đang một bên linh hoạt né tránh sự công kích của tia laze, bên còn lại vẫn cực kỳ thảnh thơi mà đánh giá một vòng tình huống xung quanh.

Lần khảo hạch này tồn tại quy tắc đào thải nhất định, sau khi quan sát có thể thấy được rằng nếu bị laze đánh trúng ba lần thì sẽ bị loại, cánh tay bằng máy kia sẽ lập tức đưa ra bên ngoài để người máy tiến hành trị liệu. Lộ Cảnh Ninh thu thập xong các thông tin hữu ích cũng không quên gửi cho đồng đội.

Văn Tinh Trần hiển nhiên là không cần phải nói rồi, nhìn qua giống như là những tia laze đó đang cố tình tránh anh, không hề đụng đến được kể cả một cái góc áo, thậm chí anh còn không cần phải di chuyển quá nhiều, chỉ ở trong một phạm vi nhỏ mà hoàn toàn né tránh sự công kích của laze.

Vu Kình Thương ở bên cạnh tuy rằng vóc dáng hơi lớn nhưng tuyệt đối là một bé to con linh hoạt. Nhìn cách mà cậu ta chuyển động có thể thấy bình thường cũng là dân đi quẩy. Vặn vẹo phần eo rắn chắc, cậu ta cũng né tránh một cách cực kỳ uyển chuyển và duyên dáng. 

So ra thì cái tên Khương Loan “Không thông minh lắm” kia có vẻ phải nỗ lực hơn rất nhiều.

Việc tránh những tia laze kia với tốc độ như vậy, đối với Lộ Cảnh Ninh mà nói thực sự rất chậm, vậy nên mặt cậu không gợn sóng mà thay đổi vị trí đến chỗ Khương Loan, cực kỳ nhiệt tình mà nở nụ cười thật tươi: “Cần giúp đỡ không đồng đội?”

Khương Loan bị khuôn mặt tươi cười này làm cho hoa mắt. Lúc này anh ta cũng đã khẩn trương trên mức trên lưng đã xuất hiện tầng mồ hôi mỏng, nên khi nghe Lộ Cảnh Ninh nói vậy lập tức gật đầu liên tục: “Cần, rất cần!”

Vốn dĩ Vu Kình Thương cũng đang rất lo lắng, nhưng nghe thấy vậy lại không thể không cho anh ta một ánh mắt đồng tình. Quả nhiên là tấm chiếu mới, nhờ ai không nhờ, lại đi nhờ cái tên Lộ Cảnh Ninh không phải là người và cũng chưa bao giờ coi Alpha là người kia? Anh ta quả là một chiến binh dũng cảm!

Khương Loan cảm nhận được ánh mắt thương hại của Vu Kình Thương không khỏi có chút mờ mịt, nhưng chưa kịp suy nghĩ đã thấy thân thể nhẹ bẫng, cư nhiên bị túm góc áo nhấc bổng lên.

Khương Loan: “!!!”

Trong đầu anh ta xuất hiện hàng loạt dấu chấm than, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản sự việc tiếp theo phát sinh được nữa. Trong nháy mắt anh ta bị Lộ Cảnh Ninh xách lên giống như một chú gà con, xoay một vài vòng trong không khí và bị ném đến một nơi nào đó không rõ phương hướng.

“ĐM!”

Vẽ một vòng cung trong không khí, anh ta đã hoàn hảo mà né tránh mọi tia sáng, nhưng vì không thể kiểm soát độ rơi, nên anh ta chỉ có thể cảm nhận được bản thân nặng nề mà rơi trên đống đồ vật mềm như bông.

Sau đó dưới thân anh ta liên tục truyền đến tiếng kêu rên. Khương Loan vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, cúi đầu nhìn lại mới nhận ra mình rơi xuống đất kiểu gì mà không bị đau, hoá ra là vì ở dưới thân có một cái đệm thịt thật lớn.

Một đám tân sinh bị anh ta đè ở bên trên nhe răng trợn mắt mà rống lên: “Mẹ nó, mi là ai mà còn không mau đứng lên!”

Không chờ Khương Loan mở miệng nói chuyện, giọng nói tươi cười của Lộ Cảnh Ninh đã vang lên: “Xin lỗi nha, không cẩn thận va phải các bạn, giờ chúng tôi đi ngay đây.” Nói xong, người Khương Loan lại nhẹ tênh. Bị nhấc lên tiếp rồi!!!

Khương Loan: “...”

Đúng lúc anh ta bị Lộ Cảnh Ninh ném đi thì khu vực này xuất hiện một đợt bắn phá mới. Đám người kia bị đè cho quỳ rạp trên mặt đất nên hoàn toàn không kịp phản ứng, những tiếng kêu rên lại nổi lên, quả là thương tâm đến mức khiến người ta phải rơi lệ. Đáng tiếc quy tắc chính là quy tắc, mấy tiến bối đang điều khiển cơ giáp không cho bọn họ một cơ hội né tránh nào thì đã bị nhấc ra trong nháy mắt.

Còn về cái tên đầu xỏ Lộ Cảnh Ninh này lại mang vẻ mặt không liên quan gì đến tôi cả. Cậu mới không có đánh người đâu, cậu chỉ là cứu đồng đội thôi, ngoài ý muốn ngộ thương người khác thì cũng là khó tránh khỏi thôi mà, đúng không?

Dần dần Khương Loan cũng đã quen với việc ném tới ném lui như vậy, chậm rì rì mà dùng tay ôm lấy thân thể, hết trườn bò chỗ này lại nằm sấp chỗ kia, hoàn toàn không dám mở mồm nói chuyện. Nếu anh ta mà còn không nhận ra việc Lộ Cảnh Ninh đang sử dụng anh ta như một vũ khí giết người nữa thì đúng là có mắt như mù!

Còn về vấn đề xấu hổ khi bị Omega ném tới ném lui kia ư? Trong tình huống hỗn loạn như này, anh ta cũng không rảnh nghĩ tới nữa. Thứ như da mặt này anh ta có thể sử dụng linh hoạt, cầm được thì cũng buông được, vũ khí thì vũ khí thôi, chứ dựa vào bản thân anh ta mà tránh mấy cái kia laze kia thì phỏng chừng tấm thân này đã sớm trở thành tổ ong vò vẽ cũng nên. Suy cho cùng thì đau nhưng có thể nằm không mà thắng thì hơn bất cứ cái gì. Đại trượng phu co được duỗi được, tôi nhịn!

Đương nhiên là Lộ Cảnh Ninh cũng phát hiện ra bạn học trên tay này đang phối hợp rất tốt, trong lòng cực kỳ tán thưởng, ném người tới lui càng không kiêng kị gì.

Bởi vì sự xuất hiện của “Phụ trợ” đắc lực Lộ Cảnh Ninh mà từng đám tân sinh lần lượt ngã xuống như bị nhiễm độc, số người còn lại trên sân giảm hẳn, tốc độ bị đào thải còn tăng gần gấp hai so với khi bắt đầu.

Xung quanh bục của chủ tịch được bao phủ bởi lớp phòng hộ kiên cố, toàn bộ tia laze đều bị ngăn ở bên ngoài. Gân xanh trên trán Viện trưởng Quế Lương Triết đang điên cuồng nhảy nhót. Ông ta đã sớm phát hiện ra động tác nhỏ của Lộ Cảnh Ninh, nhưng loại gián tiếp kia cố tình lại không hề vi phạm quy tắc nên không thể đưa ra phán quyết, làm cho ông ta không thể xử lý nổi nhóc thông minh này.

Trước đó hiệu trưởng nói cho ông ta biết năm nay Tứ Viện có khả năng sẽ xuất hiện một Omega rất thú vị. Bây giờ thì sao? Đến thì đến rồi nhưng thú vị ở đâu? Rõ ràng đây là một cái gai cần được mài nhẵn.

Nhìn thoáng qua thời gian còn lại ở đồng hồ trên tường, Quế Lương Triết trong lòng có tính toán. Ông ta cầm lấy máy truyền tin, ngữ điệu không gợn sóng mà mà ra lệnh: “K209, K332 liên hợp công kích Omega kia.”

Toàn trường cũng chỉ có Lộ Cảnh Ninh là Omega, mục tiêu tấn công rõ ràng, chỉ là thình lình nghe được mệnh lệnh như vậy nên người đang điều khiển hai cơ giáp kia cũng có chút sửng sốt. Tuy rằng trọng điểm của trận khảo hạch này là khảo nghiệm năng lực đối ứng trong khi hỗn chiến, nhưng nếu từ bắn phá cả hiện trường thành tập trung công kích thì hiển nhiên là khó khăn không giống nhau. Bọn họ ở trong trường quân đội sớm đã ghi nhớ việc phục tùng vô điều kiện, nên dù trong lòng có nghi ngờ thì cũng không dám dị nghị, chỉ quyết đoán mà vâng theo lời chỉ huy. 

Ban đầu Lộ Cảnh Ninh không chú ý đến, nhưng sau khi chịu liên tục vài lần công kích thì mới nhận ra điểm không thích hợp. Quan sát một chút động thái của hai cơ giáp, cậu nhanh chóng hiểu ra, ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt về phía Quế Lương Triết, trong lòng thầm mắng: “ĐM, đám người từng dẫn quân ra trận đều quá độc. Kiểm tra đánh giá thôi lại còn chơi chĩa mũi nhọn vào.”

Có hai cơ giáp đột nhiên chuyển hướng công kích nên sự căng thẳng ở khu vực khác giảm đi rất nhiều. Đám tân sinh còn sống đều không thể không nhìn về nơi hai cơ giáp đang tấn công cùng lúc kia, cùng mang vẻ mặt mơ màng, rõ ràng là không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

Chỉ thấy ở giữa nơi dày đặc tia laze Lộ Cảnh Ninh đang xách theo Khương Loan bằng một tay, thân thể linh hoạt một cách quá đáng. Trong thế tấn công dày đặc như vậy mà cậu còn phô ra vào tư thế điêu luyện, thi thoảng còn quay đầu lại, mở mồm trêu chọc hai người đang điều khiển cơ giáp: “Nha tiền bối, cách điều khiển cơ giáp này hẳn là học lâu rồi phải không? Đuổi theo tân sinh như tôi còn không trúng cái nào. Tôi nghĩ là hai người đừng lên chiến trường nữa không là tặng đầu cho địch đó!”

Sắc mặt hai người kia hơi trầm xuống, trong lòng vốn còn vài phần thương hoa tiếc ngọc nhưng hiện tại đã biến mất sạch, nghiêm túc hẳn lên.

Khương Loan đang bị cậu xách theo với vẻ mặt khiếp sợ. Anh hai, chọc giận bọn họ thì có ích gì với ngài vậy?

Anh ta gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt của những tia laze đang sượt qua trước mặt, cảm thấy cực kỳ không ổn: “Cậu cậu cậu cẩn thận chút, đừng để bọn học bắn vào mặt tôi, mặt hỏng rồi về sau tôi tìm Omega kiểu gì đây!”

Lộ Cảnh Ninh không chút hứng thú mà liếc anh ta một cái, thuận miệng nói: “Không tìm được Omega? Sợ cái gì, không phải là còn có tôi sao, dùng tấm thân này bồi thường cho cậu.”

Cơ thể Khương Loan chấn động, buột miệng thốt ra: “Dù có độc thân cả đời cũng không cần cậu.”

Tuy rằng anh ta cũng đã từng trầm mê với nhan sắc này, nhưng sau khi tiếp xúc sâu thêm với Lộ Cảnh Ninh thì anh ta càng hiểu rõ thêm chân lý: Vẻ ngoài thì tốt đấy, nhưng cần mạng sống hơn. Không nói người để ý cậu ta là người điên, mà hơn nữa đây còn là Omega mà Văn Tinh Trần coi trọng nên dù có bao nhiêu lá gan thì anh ta cũng không dám đâu. 

Lộ Cảnh Ninh nghe anh ta cự quyệt dứt khoát như vậy, không vui mà nhướng mày: “Tôi thì làm sao? Có chỗ nào không tốt?”

Đôi mắt sáng ngời hơi nheo lại vài phần, từ ngữ điệu có thể nghe ra nếu Khương Loan mà chỉ cần nói sai nửa chữ thì giây tiếp theo anh ta sẽ được tiếp xúc thân mật với hai cơ giáp kia.

Đây là lần đầu tiên Khương Loan bị một Omega nhìn đến mức phát hoảng, chỉ cảm thấy kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Đúng lúc anh ta đang không biết phải làm sao thì có một âm thanh quen thuộc truyền đến bên tai: “Hai vị vẫn còn nói chuyện rất vui vẻ ha.”

Khương Loan vui đến phát khóc, điên cuồng nhìn Văn Tinh Trần với ánh mắt ám chỉ: Cứu tôi! Cứu tôi đi! Nhanh cứu tôi!

Văn Tinh Trần lại như không nhận được tín hiệu của anh ta, lông mày hơi nhướng lên mà nhìn Lộ Cảnh Ninh: “Chạy mệt chưa? Tôi có một ý tưởng rất hay, muốn nghe không?”

Bây giờ bọn họ gần như bị bao phu dưới lớp laze dày đặc, Lộ Cảnh Ninh trong quá trình chạy trốn cũng không ảnh hưởng đến tiết tấu nói chuyện phiếm. Lúc này cậu thấy Văn Tinh Trần bị cuồng ngược mà chạy đến đây, cũng cảm thấy có chút tò mò với ý tưởng của anh ta: “Như nào? Nói nghe coi.”

Văn Tinh Trần hơi nghiêng đầu, tầm mắt đảo qua hai cơ giáp đang đuổi theo không xa, ngữ điệu lộ ra một tia dạt dào hứng thú: “Tháo rời cơ giáp ra để hiểu thêm về nó không?”

Thình lình nghe được như vậy, Khương Loan cảm thấy khiếp sợ mà nhìn về phía bạn thân mình. Hôm nay là ngày gì vậy, lại thêm một kẻ điên sao? 

Mà hiển nhiên là lời đề nghị như vậy cực kỳ hợp khẩu vị của kẻ điên Lộ Cảnh Ninh, bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà hai mắt cậu hơi sáng lên: “Đồng ý!”

Khương Loan: “!!!” Anh ta cảm thấy mình chỉ còn cách hiện trường chết bất đắc từ kỳ một bước chân thôi.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương