[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ
-
Chương 17
“Chết tiệt, Jaejoong, nghe máy đi!”
Lúc tỉnh lại, việc đầu tiên Yoochun nghĩ đến là tìm Jaejoong, gọi tới nhà cậu lại phát hiện Jaejoong căn bản không về nhà, ngay cả điện thoại di động của cậu cũng không có người nghe.
Điều này làm cho Yoochun sắp phát điên đến nơi rồi.
“Yoochun, anh bình tĩnh một chút, có lẽ Jaejoong chỉ muốn yên tĩnh một lúc mà thôi.” Junsu khuyên nhủ Yoochun.
“Không có khả năng, Jaejoong đang ở cùng với tên Jung Yunho kia đấy, không nghe thấy giọng cậu ấy, anh không cách nào yên tâm được.” Nói xong, Yoochun lại nhấn gọi.
“Yoochun…”
“Đủ rồi!” Quát Junsu dừng lại, Yoochun không kìm nén được cơn giận trừng mắt nhìn cậu. “Em cứ trấn an anh không có việc gì, Junsu, có phải em muốn thay Yunho giải thích, hắn ta sẽ không làm gì Jaejoong sao?”
Yoochun phỏng đoán, lại khiến cho Junsu mím môi, như thể đoán đúng tâm sự, cúi thấp đầu, điều này càng làm cho Yoochun thêm phẫn nộ bắt lấy hai vai cậu.
“Anh nói rồi, chúng ta không xen vào việc riêng của đối phương, nhưng việc của Jaejoong không giống như thế, em biết Yunho ở đâu đúng không, mang anh đi tìm hắn!”
“Yoochun, anh đừng nóng giận, Yunho anh ấy…”
BA ~!
Lúc tên Yunho phun ra khỏi miệng Junsu, vì ngăn cản Junsu, Yoochun không khống chế nổi mình cho cậu một bạt tai, một cái tát này, khiến cho mặt Junsu đau đớn, cũng khiến Yoochun cả người cứng đờ.
Gã chưa bao giờ nặng tay với Junsu, đây là lần đầu tiên, lại là vì Jaejoong…
Nhẫn nhịn đau, Junsu không để cho mình lộ ra sự yếu ớt, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Có tin hay không là tùy anh, em không biết Yunho ở đâu, từ khi hẹn hò với anh, nếu anh ta không đến tìm em, em căn bản sẽ không gặp anh ta…”
Ngữ điệu Junsu rất bình tĩnh, không mang theo chút tức giận nào, lại khiến cho Yoochun vươn tay ôm lấy cậu, lời xin lỗi nghẹn trong cổ, Yoochun không cách nào hình dung cảm giác trong lòng mình.
Gã biết không nên thương tổn Junsu như vậy, cũng không nên không tin Junsu, chỉ có điều, gã lo lắng cho Jaejoong.
Lo lắng cho Kim Jaejoong luôn cậy mạnh…
***
Mưa rơi xuống khiến cả người ẩm ướt, Jaejoong thật sự rất phẫn nộ.
Cậu không hiểu vì sao Jung Yunho muốn trêu chọc cậu, lại cứu cậu.
Nếu cứ như vậy chết đi, cũng không sao cả…
Lúc xe mất lái phi tới dải phân cách, Jaejoong kỳ thật không hề thấy sợ hãi, có lẽ phải nói rằng, cậu có khi còn đang chờ mong cái chết.
Dù sao, từ khi cậu sinh ra đến giờ, đã không có ai lưu luyến cậu rồi.
Cậu không quan tâm người khác nhìn cậu như thế nào, có thích cậu hay không, cậu thầm nghĩ dùng cách của riêng cậu sống, cho dù đến bên bờ vực nguy hiểm, cũng không sao cả…
Thế nhưng, Yunho lại hỏi cậu có sợ chết không, hắn hẳn phải còn rõ hơn mọi người, cậu chờ đón cái chết.
Từ trên người Yunho, cậu thấy được một hình ảnh quen thuộc, tựa như, một Kim Jaejoong khác.
Cho nên, cậu hôn hắn, vì muốn cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn, lúc đôi môi chạm nhau, Jaejoong cơ hồ có thể xác định, trên người Yunho, có đô độc cùng với dòng máu hết sức kiêu ngạo của cậu.
Khi tiếp nhận nụ hôn của hắn, mọi việc đau đầu như tan biến…
Khi theo Yunho trở lại nhà hắn, ngôi nhà vẫn vậy, nhưng Jaejoong lại có cảm giác khác với ban ngày, thực tế là ở chỗ, Yunho yên tĩnh đi cùng.
Không kiêu ngạo thù địch, không có nhu cầu thân thể, Yunho chỉ đơn giản vuốt ve người cậu đang phát sốt, ngồi trong bồn nước ấm, nhu hòa giúp cậu lau lưng, nhìn vết tím do bị đánh ban ngày để lại trên lưng, Yunho vuốt nhẹ, chợt phát hiện, những chỗ khác cũng lác đác có vết thương.
Rất nhạt, nhưng lưu trên da thịt trắng nõn của Jaejoong, lại đặc biệt khiến người ta chú ý.
Yunho không hỏi nó từ đâu ra, chỉ nhẹ tay hơn, phảng phất như muốn yêu thương lướt qua. Jaejoong nhìn từng làn hơi nước lượn lờ trước mặt, vươn tay muốn bắt, lại rơi vào lòng bàn tay Yunho.
“Muốn cái gì?” Yunho không hỏi cậu muốn làm gì, mà như thể hiểu rõ tâm tư của Jaejoong, hỏi cậu muốn cái gì.
Hạ mắt, Jaejoong quay sang nhìn Yunho vẫn mỉm cười như cũ, nhìn chăm chăm, như có thể nhìn thấu Jung Yunho…
“Anh là ai? Vì sao lại tới tìm tôi?” Vì sao, lại khiến cho cậu có cảm giác quen thuộc như vậy?
Thanh âm rõ ràng vang vọng trong phòng tắm đầy hơi nước, đôi mắt đen của Yunho tràn ngập vui vẻ, nhìn gương mặt xinh đẹp kiêu ngạo của Jaejoong, không nói lời nào, chỉ bế cậu ra khỏi bồn tắm.
Thay cậu lau khô thân thể, mặc quần áo sạch sẽ vào, tỉ mỉ sấy khô tóc, lấy thuốc ban ngày thầy thuốc kê cho cậu, nụ cười của Yunho tràn ngập ẩn ý.
“Uống hết thuốc đi.” Không phải mệnh lệnh, mà là đề nghị của Yunho với Jaejoong, giọng điệu như vậy, ngay cả Junsu cũng chưa từng nghe qua.
Đưa mắt nhìn Yunho, Jaejoong trầm mặc uống thuốc, liền xoay người tiến vào trong chăn.
Chăn lạnh như băng, lại bị nhiệt độ cơ thể của Jaejoong hâm nóng, độ ấm như vậy khiến cho Jaejoong dần dần buồn ngủ, đúng lúc này, cậu có thể cảm giác được, có người, nằm phía sau cậu.
“Kim Jaejoong, cậu đã nghe điều này chưa, trên đời này, mỗi người đều có một linh hồn khác tương tự với mình, có thể dung mạo cùng bề ngoài vô cùng khác nhau, nhưng bên trong lại giống nhau.”
Lặng yên nghe, Jaejoong biết rõ, Yunho nhất định đã điều tra cậu, vậy, anh ta chắc chắn đã biết quá khứ của cậu.
“Tôi không sợ chết, cho nên, không quan tâm việc mình làm có nguy hiểm với tính mạng không, mỗi người đều nói tôi điên rồi, cũng có người nói, tôi không dễ chọc, tôi thiếu đi điều mà rất nhiều người có, cảm thông cùng tình yêu…”
Yêu?
Khóe miệng nhếch lên cười trào phúng, Jaejoong không lên tiếng, chỉ là dùng ánh mắt biểu đạt sự khinh thường của cậu với loại tình cảm này…
“Không phải không hiểu được thế nào là yêu, chỉ là trên đời này, không có người đáng giá để tôi dành cho loại tình cảm này!”
Níu chặt chăn trên người, Jaejoong không ngờ tới sẽ nghe được từ miệng Yunho ý nghĩ của hắn…
“Chúng ta chỉ thích hợp đối địch, Jung Yunho, tình yêu quá rẻ mạt, nếu nó cao giá một chút, thì tôi đã không sinh ra.” Quay mặt sang, đón nhận ánh mắt sâu sắc của Yunho. “Tôi bất quá chỉ là một vật bị lợi dụng, một khi sa vào tình yêu, ngay cả chút giá trị cũng không có.”
Lời người phụ nữ sinh ra cậu, Jaejoong chưa bao giờ quên.
Trẻ con đúng ra phải nhận được yêu thương, từ khi cậu hiểu chuyện, đối mặt với ngược đãi của mẹ dành cho mình, Jaejoong không ít lần hỏi vì sao, đổi lấy chỉ là một câu của mẹ “Tao sinh mày, chỉ vì tiền của ba mày mà thôi.”
Không yêu, không hận, không có tình cảm dư thừa, rất đơn giản, chỉ là lòng tham lam.
Khi ham muốn này không cách nào thỏa mãn, tất cả oán hận phát ra trên người cậu, cứ như vậy, đến khi ba ruột tới đón cậu đi mới thôi, lần cuối cùng gặp, Jaejoong thậm chí còn ôm hi vọng.
Hi vọng, mẹ cậu sẽ nói bà không nỡ.
Nhưng, cuối cùng chỉ là si tâm vọng tưởng, bà cầm tiền không quay đầu lại mà sải bước đi, mà ngay cả nhà Jaejoong ở cùng bà cũng bị bán đi, thứ còn lại, chỉ có vết sẹo nhàn nhạt không hết trên người cậu.
Cậu không dễ dàng cúi đầu, không phải là vì không hiểu, chỉ vì cậu là một vật bị lợi dụng, muốn giữ lại tôn nghiêm cuối cùng, mới khiến cho cậu so với người khác còn càn rỡ kiêu ngạo hơn…
“Vật không có giá trị, cùng với người không có giá trị, ai thảm hơn?” Xoay người một cái, Yunho vươn tay giữ đầu cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, không che dấu hiểu biết của hắn với cậu. “Nhìn đi, Junsu nói một chút cũng không sai, hai người chúng ta, thật sự rất giống nhau.”
“Đây là lý do anh tới tìm tôi?” Khiêu khích cười, trong mắt Jaejoong vẫn tràn ngập kiêu ngạo. “Hiểu rõ hai người chúng ta rất giống nhau, vậy nên anh biết đấy, tôi sẽ không nhận thua anh.”
“Tôi biết rõ, cũng bởi vì như vậy, tôi mới càng hứng thú với cậu.” Nhẹ nhàng dùng môi chạm vào môi Jaejoong, giọng điệu Yunho tràn ngập ôn nhu. “Thiếu đi một linh hồn khác giống mình, thì chính bản thân mình cũng không còn nguyên vẹn nữa, Kim Jaejoong, cậu hiểu không?”
“Cho dù tôi vì muốn thắng mà kéo anh chết cùng, cũng không sao cả à?”
Như nghe được chuyện cười, Yunho kéo Jaejoong vào trong ngực mình, Jaejoong không phản kháng, nghe tiếng tim đập của Yunho, theo lời cậu mà nói, đây là lần thứ nhất của Jaejoong, trước mặt người khác, ướt mắt…
Kim Jaejoong, cậu sao có thể xác định cậu kéo tôi chết cùng, mà không phải tôi mang cái chết đến với cậu?
Thật muốn chết, nếu như là ở cạnh cậu, tôi nghĩ tôi sẽ cam tâm tình nguyện….
Cậu không hiểu được hắn là ai, cũng không hiểu, vì sao bọn họ gặp nhau.
Thế nhưng, Jaejoong có dự cảm tinh tường.
Jung Yunho, sẽ không lừa cậu.
Tựa như cậu, không muốn lừa Jung Yunho.
Lúc tỉnh lại, việc đầu tiên Yoochun nghĩ đến là tìm Jaejoong, gọi tới nhà cậu lại phát hiện Jaejoong căn bản không về nhà, ngay cả điện thoại di động của cậu cũng không có người nghe.
Điều này làm cho Yoochun sắp phát điên đến nơi rồi.
“Yoochun, anh bình tĩnh một chút, có lẽ Jaejoong chỉ muốn yên tĩnh một lúc mà thôi.” Junsu khuyên nhủ Yoochun.
“Không có khả năng, Jaejoong đang ở cùng với tên Jung Yunho kia đấy, không nghe thấy giọng cậu ấy, anh không cách nào yên tâm được.” Nói xong, Yoochun lại nhấn gọi.
“Yoochun…”
“Đủ rồi!” Quát Junsu dừng lại, Yoochun không kìm nén được cơn giận trừng mắt nhìn cậu. “Em cứ trấn an anh không có việc gì, Junsu, có phải em muốn thay Yunho giải thích, hắn ta sẽ không làm gì Jaejoong sao?”
Yoochun phỏng đoán, lại khiến cho Junsu mím môi, như thể đoán đúng tâm sự, cúi thấp đầu, điều này càng làm cho Yoochun thêm phẫn nộ bắt lấy hai vai cậu.
“Anh nói rồi, chúng ta không xen vào việc riêng của đối phương, nhưng việc của Jaejoong không giống như thế, em biết Yunho ở đâu đúng không, mang anh đi tìm hắn!”
“Yoochun, anh đừng nóng giận, Yunho anh ấy…”
BA ~!
Lúc tên Yunho phun ra khỏi miệng Junsu, vì ngăn cản Junsu, Yoochun không khống chế nổi mình cho cậu một bạt tai, một cái tát này, khiến cho mặt Junsu đau đớn, cũng khiến Yoochun cả người cứng đờ.
Gã chưa bao giờ nặng tay với Junsu, đây là lần đầu tiên, lại là vì Jaejoong…
Nhẫn nhịn đau, Junsu không để cho mình lộ ra sự yếu ớt, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Có tin hay không là tùy anh, em không biết Yunho ở đâu, từ khi hẹn hò với anh, nếu anh ta không đến tìm em, em căn bản sẽ không gặp anh ta…”
Ngữ điệu Junsu rất bình tĩnh, không mang theo chút tức giận nào, lại khiến cho Yoochun vươn tay ôm lấy cậu, lời xin lỗi nghẹn trong cổ, Yoochun không cách nào hình dung cảm giác trong lòng mình.
Gã biết không nên thương tổn Junsu như vậy, cũng không nên không tin Junsu, chỉ có điều, gã lo lắng cho Jaejoong.
Lo lắng cho Kim Jaejoong luôn cậy mạnh…
***
Mưa rơi xuống khiến cả người ẩm ướt, Jaejoong thật sự rất phẫn nộ.
Cậu không hiểu vì sao Jung Yunho muốn trêu chọc cậu, lại cứu cậu.
Nếu cứ như vậy chết đi, cũng không sao cả…
Lúc xe mất lái phi tới dải phân cách, Jaejoong kỳ thật không hề thấy sợ hãi, có lẽ phải nói rằng, cậu có khi còn đang chờ mong cái chết.
Dù sao, từ khi cậu sinh ra đến giờ, đã không có ai lưu luyến cậu rồi.
Cậu không quan tâm người khác nhìn cậu như thế nào, có thích cậu hay không, cậu thầm nghĩ dùng cách của riêng cậu sống, cho dù đến bên bờ vực nguy hiểm, cũng không sao cả…
Thế nhưng, Yunho lại hỏi cậu có sợ chết không, hắn hẳn phải còn rõ hơn mọi người, cậu chờ đón cái chết.
Từ trên người Yunho, cậu thấy được một hình ảnh quen thuộc, tựa như, một Kim Jaejoong khác.
Cho nên, cậu hôn hắn, vì muốn cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn, lúc đôi môi chạm nhau, Jaejoong cơ hồ có thể xác định, trên người Yunho, có đô độc cùng với dòng máu hết sức kiêu ngạo của cậu.
Khi tiếp nhận nụ hôn của hắn, mọi việc đau đầu như tan biến…
Khi theo Yunho trở lại nhà hắn, ngôi nhà vẫn vậy, nhưng Jaejoong lại có cảm giác khác với ban ngày, thực tế là ở chỗ, Yunho yên tĩnh đi cùng.
Không kiêu ngạo thù địch, không có nhu cầu thân thể, Yunho chỉ đơn giản vuốt ve người cậu đang phát sốt, ngồi trong bồn nước ấm, nhu hòa giúp cậu lau lưng, nhìn vết tím do bị đánh ban ngày để lại trên lưng, Yunho vuốt nhẹ, chợt phát hiện, những chỗ khác cũng lác đác có vết thương.
Rất nhạt, nhưng lưu trên da thịt trắng nõn của Jaejoong, lại đặc biệt khiến người ta chú ý.
Yunho không hỏi nó từ đâu ra, chỉ nhẹ tay hơn, phảng phất như muốn yêu thương lướt qua. Jaejoong nhìn từng làn hơi nước lượn lờ trước mặt, vươn tay muốn bắt, lại rơi vào lòng bàn tay Yunho.
“Muốn cái gì?” Yunho không hỏi cậu muốn làm gì, mà như thể hiểu rõ tâm tư của Jaejoong, hỏi cậu muốn cái gì.
Hạ mắt, Jaejoong quay sang nhìn Yunho vẫn mỉm cười như cũ, nhìn chăm chăm, như có thể nhìn thấu Jung Yunho…
“Anh là ai? Vì sao lại tới tìm tôi?” Vì sao, lại khiến cho cậu có cảm giác quen thuộc như vậy?
Thanh âm rõ ràng vang vọng trong phòng tắm đầy hơi nước, đôi mắt đen của Yunho tràn ngập vui vẻ, nhìn gương mặt xinh đẹp kiêu ngạo của Jaejoong, không nói lời nào, chỉ bế cậu ra khỏi bồn tắm.
Thay cậu lau khô thân thể, mặc quần áo sạch sẽ vào, tỉ mỉ sấy khô tóc, lấy thuốc ban ngày thầy thuốc kê cho cậu, nụ cười của Yunho tràn ngập ẩn ý.
“Uống hết thuốc đi.” Không phải mệnh lệnh, mà là đề nghị của Yunho với Jaejoong, giọng điệu như vậy, ngay cả Junsu cũng chưa từng nghe qua.
Đưa mắt nhìn Yunho, Jaejoong trầm mặc uống thuốc, liền xoay người tiến vào trong chăn.
Chăn lạnh như băng, lại bị nhiệt độ cơ thể của Jaejoong hâm nóng, độ ấm như vậy khiến cho Jaejoong dần dần buồn ngủ, đúng lúc này, cậu có thể cảm giác được, có người, nằm phía sau cậu.
“Kim Jaejoong, cậu đã nghe điều này chưa, trên đời này, mỗi người đều có một linh hồn khác tương tự với mình, có thể dung mạo cùng bề ngoài vô cùng khác nhau, nhưng bên trong lại giống nhau.”
Lặng yên nghe, Jaejoong biết rõ, Yunho nhất định đã điều tra cậu, vậy, anh ta chắc chắn đã biết quá khứ của cậu.
“Tôi không sợ chết, cho nên, không quan tâm việc mình làm có nguy hiểm với tính mạng không, mỗi người đều nói tôi điên rồi, cũng có người nói, tôi không dễ chọc, tôi thiếu đi điều mà rất nhiều người có, cảm thông cùng tình yêu…”
Yêu?
Khóe miệng nhếch lên cười trào phúng, Jaejoong không lên tiếng, chỉ là dùng ánh mắt biểu đạt sự khinh thường của cậu với loại tình cảm này…
“Không phải không hiểu được thế nào là yêu, chỉ là trên đời này, không có người đáng giá để tôi dành cho loại tình cảm này!”
Níu chặt chăn trên người, Jaejoong không ngờ tới sẽ nghe được từ miệng Yunho ý nghĩ của hắn…
“Chúng ta chỉ thích hợp đối địch, Jung Yunho, tình yêu quá rẻ mạt, nếu nó cao giá một chút, thì tôi đã không sinh ra.” Quay mặt sang, đón nhận ánh mắt sâu sắc của Yunho. “Tôi bất quá chỉ là một vật bị lợi dụng, một khi sa vào tình yêu, ngay cả chút giá trị cũng không có.”
Lời người phụ nữ sinh ra cậu, Jaejoong chưa bao giờ quên.
Trẻ con đúng ra phải nhận được yêu thương, từ khi cậu hiểu chuyện, đối mặt với ngược đãi của mẹ dành cho mình, Jaejoong không ít lần hỏi vì sao, đổi lấy chỉ là một câu của mẹ “Tao sinh mày, chỉ vì tiền của ba mày mà thôi.”
Không yêu, không hận, không có tình cảm dư thừa, rất đơn giản, chỉ là lòng tham lam.
Khi ham muốn này không cách nào thỏa mãn, tất cả oán hận phát ra trên người cậu, cứ như vậy, đến khi ba ruột tới đón cậu đi mới thôi, lần cuối cùng gặp, Jaejoong thậm chí còn ôm hi vọng.
Hi vọng, mẹ cậu sẽ nói bà không nỡ.
Nhưng, cuối cùng chỉ là si tâm vọng tưởng, bà cầm tiền không quay đầu lại mà sải bước đi, mà ngay cả nhà Jaejoong ở cùng bà cũng bị bán đi, thứ còn lại, chỉ có vết sẹo nhàn nhạt không hết trên người cậu.
Cậu không dễ dàng cúi đầu, không phải là vì không hiểu, chỉ vì cậu là một vật bị lợi dụng, muốn giữ lại tôn nghiêm cuối cùng, mới khiến cho cậu so với người khác còn càn rỡ kiêu ngạo hơn…
“Vật không có giá trị, cùng với người không có giá trị, ai thảm hơn?” Xoay người một cái, Yunho vươn tay giữ đầu cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, không che dấu hiểu biết của hắn với cậu. “Nhìn đi, Junsu nói một chút cũng không sai, hai người chúng ta, thật sự rất giống nhau.”
“Đây là lý do anh tới tìm tôi?” Khiêu khích cười, trong mắt Jaejoong vẫn tràn ngập kiêu ngạo. “Hiểu rõ hai người chúng ta rất giống nhau, vậy nên anh biết đấy, tôi sẽ không nhận thua anh.”
“Tôi biết rõ, cũng bởi vì như vậy, tôi mới càng hứng thú với cậu.” Nhẹ nhàng dùng môi chạm vào môi Jaejoong, giọng điệu Yunho tràn ngập ôn nhu. “Thiếu đi một linh hồn khác giống mình, thì chính bản thân mình cũng không còn nguyên vẹn nữa, Kim Jaejoong, cậu hiểu không?”
“Cho dù tôi vì muốn thắng mà kéo anh chết cùng, cũng không sao cả à?”
Như nghe được chuyện cười, Yunho kéo Jaejoong vào trong ngực mình, Jaejoong không phản kháng, nghe tiếng tim đập của Yunho, theo lời cậu mà nói, đây là lần thứ nhất của Jaejoong, trước mặt người khác, ướt mắt…
Kim Jaejoong, cậu sao có thể xác định cậu kéo tôi chết cùng, mà không phải tôi mang cái chết đến với cậu?
Thật muốn chết, nếu như là ở cạnh cậu, tôi nghĩ tôi sẽ cam tâm tình nguyện….
Cậu không hiểu được hắn là ai, cũng không hiểu, vì sao bọn họ gặp nhau.
Thế nhưng, Jaejoong có dự cảm tinh tường.
Jung Yunho, sẽ không lừa cậu.
Tựa như cậu, không muốn lừa Jung Yunho.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook