“Cậu thay đổi, Jaejoong.”

Ngẩng đầu, Jaejoong nhìn Han Kyung ném những lời này với cậu, nhíu lông mày, ngay cả trả lời cũng lười.

“Là Jung Yunho ảnh hưởng cậu sao?”

Nghe Han Kyung đề cập đến tên người kia, Jaejoong cuối cùng cũng dừng tay, nhìn anh, nhìn thẳng với ánh mắt tràn ngập cảnh cáo.

Đó là lời nhắc nhở của Jaejoong, nói cho Han Kyung, chuyện của cậu cùng Jung Yunho, không cần anh xen vào.

Cho dù nó xuất phát từ nội tâm chân thành quan tâm, đối với Jaejoong mà nói, nó đều xem như xen vào việc của người khác…

“Nếu Yoochun biết cậu cùng hắn ta thân mật như vậy thì cậu ta sẽ nghĩ như thế nào?” Thức thời không đụng chạm vào đề tài Jung Yunho, Han Kyung vòng vo, chuyển vấn đề lên người Yoochun.

“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Jaejoong trừng mắt nhìn Han Kyung, ngừng tay đang xử lý tư liệu, trong ánh mắt, tràn đầy khí chất cao ngạo mà cậu tựa hồ trời sinh đã có.

“Park Yoochun không thích cậu cùng Jung Yunho có quá nhiều liên hệ, thậm chí, cực kì ghét.” Han Kyung  không quên, ngày đó anh gặp Yoochun trên hành lang, biểu tình của Yoochun thực sự rất tức giận.

Nếu nói rằng, gã muốn mạng của Jung Yunho, Han Kyung một chút cũng không nghi ngờ.

Càng không nói đến, nếu để cho Yoochun biết, Jaejoong hôm nay tới trường học là do Jung Yunho đưa đến, không biết sẽ cư xử như thế nào đây?

Gã chiếm không được, lại bị một học sinh mới vừa chuyển đến đoạt trước một bước, cơn tức này dù ai cũng không nuốt trôi, đặc biệt là việc liên quan đến Jaejoong…

“Cậu ta muốn cũng không quản được, việc của tôi, không cần cậu ta phải đồng ý.” Bê cốc nước lên, Jaejoong nhàn nhạt nhấp một ngụm. “Chuyện của tôi cùng Jung Yunho, là việc riêng của hai người chúng tôi.”

Nhìn kỹ thần sắc Jaejoong thoáng nổi lên biến hóa, Han Kyung  nheo mắt lại, không nói gì thêm, chỉ là nhớ lại lúc anh nhìn thấy Yunho đưa Jaejoong đến văn phòng hội học sinh, sắc mặt Jaejoong…

Cũng lạnh băng, cũng không quan tâm, nhưng ánh mắt dừng trên người Yunho, lại mơ hồ để lộ ra dịu dàng cùng tin cậy…

Từ khi Han Kyung biết Jaejoong đến nay, chưa từng nhìn thấy sắc mặt đó.

Gọi là bạn bè, nhưng kỳ thật anh cùng Park Yoochun giống nhau, bọn họ có thể đến gần Jaejoong, dùng tư cách bạn bè mà ở bên cậu, nhưng không ai bước được vào trong lòng Jaejoong.

Cậu không tin người.

Đây là cảm nhận sâu sắc nhất của Han Kyung về Jaejoong, mặc dù ngoài mặt nói như thế nào, Jaejoong vẫn như cũ ôm chặt thái độ nghi ngờ đối với mọi người, thậm chí, là không quan tâm.

Nhưng có lẽ Jung Yunho không giống vậy, trông thấy ánh mắt của cậu dành cho hắn, hoàn toàn khác biệt, nói rằng cậu để cho hắn tiếp cận, không bằng nói Jaejoong không nghi ngờ hắn thì còn chính xác hơn…

“Vậy Park Yoochun, cậu ta nghĩ thế nào?” Han Kyung  ngăn Jaejoong muốn tiếp tục làm việc, khi đã thu hút được sự chú ý của cậu rồi, liền chậm rãi chạm vào, cổ Jaejoong.

Ở chỗ đó, có một dấu đỏ khiến người ta chú ý…

Hiểu ám chỉ của Han Kyung, Jaejoong đỏ mặt hất tay anh ra, chỉ là một đụng chạm rất nhỏ liền gợi lại trí nhớ của Jaejoong…

Trước lúc đến trường học, ngủ ngon một đêm, cơn sốt của cậu đã lui đi, lúc cậu tỉnh dậy lại phát hiện bên cạnh cậu là Yunho đang ngủ, hơn nữa, cậu không chán ghét cảm giác này.

Nói không giật mình là gạt người, nhưng Jaejoong vẫn cố gắng duy trì lạnh lùng của mình, nhìn Yunho mỉm cười với cậu rồi rời giường, thay đồng phục mà Yunho cho mượn, đứng trước gương, có chút bối rối với quần áo quá lớn so với cậu.

Đột nhiên, Yunho ôm lấy cậu từ phía sau, ngón tay luồn xuống dưới đồng phục rộng thùng thình, chậm rãi di động, cuối cùng dừng lại trên cổ của cậu, dùng môi cắn lên một cái.

Nhíu mày, theo bản năng xoay lại, cho Yunho một cú đấm, hắn đột nhiên mỉm cười khiến cho cậu sững lại, Yunho lần này không đánh lại, vươn tay bế Jaejoong lên.

Cắn răng, Jaejoong không nói lời nào, cậu không ngừng phản kháng giãy dụa nhưng vẫn không ảnh hưởng được đến bước chân vững vàng của Yunho, đành phải thuận theo, cuối cùng, Yunho đặt cậu xuống giường, đè lên…

“Tôi cho cậu hai lựa chọn, một đấm vừa rồi, cậu muốn đền bù bằng cách để tôi đưa cậu đến trường hay là để tôi ôm cậu một lần nữa?”

“Nếu như tôi không chọn cả hai thì sao?” Quật cường nhìn chằm chằm Yunho, Jaejoong cũng không phải người dễ dàng cúi đầu.

“Vậy tôi sẽ tự mình quyết định.” Nói xong, Yunho mạnh mẽ dùng thân thể mở hai chân Jaejoong ra, đầy ám chỉ va chạm nơi mẫn cảm của Jaejoong.

Dù là ai cũng biết rõ Yunho sẽ chọn cái gì.

Nheo mắt lại, Jaejoong một chút cũng không muốn làm theo ý của hắn, mà Yunho cũng hiểu rõ ý định của Jaejoong, trước lúc cậu hành động liền bắt lấy hai tay cậu, mặc Jaejoong giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi kìm kẹp của hắn.

Cởi quần Jaejoong ra, lúc cảm giác mát lạnh ập đến, Jaejoong còn tưởng rằng Yunho sẽ thô bạo, xỏ xuyên qua cậu, nhưng Yunho không làm như vậy

Hắn chỉ bật cười, tiếng cười trầm thấp, như thể đang tán thưởng ai đó…

“Cười cái gì? Trêu tôi rất vui sao? Muốn đè thì cứ đè đi, đừng coi tôi là thằng ngốc!” Tính cách quật cường không chịu nhận thua khiến cho Jaejoong nói ra lời khiêu khích, hoàn toàn đã quên mình đang có bệnh.

“Tôi rất muốn làm vậy, nhưng tôi vẫn còn chút tính người, sẽ không tra tấn người mà ngày hôm qua còn phát sốt, muốn làm cũng đợi cậu khỏi đã.” Nhìn vào mắt Jaejoong, Yunho bất giác dịu giọng lại. “Để tôi đưa cậu đến trường thì có vấn đề gì sao?”

“Tôi với anh không phải bạn bè!” Đối với Jaejoong mà nói, chỉ bạn bè mới có thể thân thiết như vậy.

Đó cũng là giới hạn duy nhất của cậu.

“Tôi biết rõ, chúng ta là kẻ thù, thân thể chúng ta rất hợp nhưng đồng thời lại trái ngược, không phải sao?” Hỏi lại Jaejoong, Yunho chậm rãi buông lỏng tay cậu. “Cậu có thể không cho tôi đưa cậu đi, không có nghĩa tôi sẽ làm theo lời cậu”

Jaejoong biết Yunho nói thật, bởi vì, hắn giống cậu, việc đã quyết định, không ai có thể thay đổi…

Mím môi, Jaejoong trầm mặc tiếp nhận lựa chọn Yunho đưa ra, lúc bọn họ cùng bước vào sân trường, Jaejoong dường như có thể cảm nhân rõ có bao nhiêu người kinh ngạc nhìn cậu cùng Yunho.

Trong thế giới của cậu, chỉ có Han Kyung  cùng Yoochun mới có thể quang minh chính đại làm bạn với cậu, cùng cậu đi học. Hôm nay, Jaejoong lại đi đến trường với một học sinh mới chuyển đến, hơn nữa, người này còn đang cư xử rất thân mật với cậu.

Ngày hôm qua, Yunho ôm Jaejoong đi ra khỏi trường, hôm nay lại cùng nhau đến trường, vậy có nghĩa là gì?

Lời đồn lan truyền ầm ĩ trong trường, ai cũng không dám nói trước mặt Jaejoong, chỉ có thể len lén bàn luận. Han Kyung tất nhiên cũng đã nghe bóng gió về việc này, hơn nữa anh tận mắt nhìn Yunho đưa Jaejoong đến văn phòng hội học sinh nên càng không thể xem nhẹ.

Bọn họ, là quan hệ gì?

Han Kyung không có cách nào can thiệp vào chuyện của Jaejoong, hỏi không được đành phải chuyển sang Yoochun, ý đồ dò xét.

Nhưng, đáp án mà Jaejoong cho anh, lại khiến cho Han Kyung cảm giác, Jaejoong đã thay đổi…

“Yoochun có người yêu của cậu ta, chuyện này không đến lượt cậu ta phải lo nghĩ, cậu ta chỉ cần làm bạn tốt là đủ rồi.” Ngụ ý, cậu cùng Yoochun không có khả năng xảy ra chuyện gì.

Vậy Jung Yunho thì sao?

Jaejoong, cậu coi Jung Yunho là cái gì?

Nếu như lời cậu nói, là kẻ thù sao…

Đang lúc Jaejoong muốn nói tiếp, cửa phòng đột nhiên mở, không để cho Han Kyung kịp mở miệng, người tới liền cho Jaejoong một cái tát nảy lửa.

Tức giận trừng mắt, nhìn Jaejoong vẫn rất bình tĩnh, giơ tay lên, lại một cái tát nữa.

Cảm giác nóng bỏng lan rộng trên mặt, Jaejoong nhịn không kêu đau, giương mắt nhìn khuôn mặt có vài phần tương tự với cậu, không chút cảm tình gọi tiếng mà cậu ghét nhất.

“Ba…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương