Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ
-
Chương 21: Phượng Dương công chúa
Dưới gối tiên đế có tất cả bảy vị hoàng tử và năm vị công chúa, trước đây vì tranh đoạt hoàng vị mà sáu vị hoàng tử đã lần lượt chết đi, mà năm vị công chúa, một người bị chết non, ba người đã xuất giá mấy năm trước, hiện giờ còn lưu lại trong cung chỉ có Phượng Dương công chúa, nhỏ hợp hoàng đế bệ hạ một tuổi, qua mấy tháng nữa sẽ được mười sáu tuổi.
Không ai ngờ được, một vị công chúa tôn quý như vậy, sẽ đột nhiên nhảy sông tự sát, may mắn có cung nhân cứu trị kịp thời, nếu không vị công chúa trẻ tuổi này cứ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn.
Khi Diêu Yến Yến cùng bệ hạ đuổi tới Phượng Dương các, thái hậu đã tới rồi, đang ngồi ở mép giường cùng Phượng Dương công chúa nói chuyện.
Ánh mắt Diêu Yến Yến lướt qua khuôn mặt lãnh đạm của thái hậu, rơi xuống trên người Phượng Dương công chúa. Lúc này ở kiếp trước, nàng vẫn còn đợi ở hội tụ viện, mỗi ngày đều phải vắt hết óc mà nghĩ làm thế nào để ôm được đùi hoàng đế bệ hạ, tất nhiên sẽ không chú ý đến Phượng Dương công chúa này, mà từ khi nào trở thành sủng phi của bệ hạ, thì vị công chúa này cũng đã xuất gia làm ni cô, sẽ càng không có tiếp xúc gì với nàng. Bởi vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng gặp vị công chúa này.
Diêu Yến Yến rất tự tin về dung mạo của mình, ngày thường những người có thể được nàng coi trọng cũng không có mấy ai, những Thải nữ được lựa chọn kỹ càng trong tàng tú các, ở trong mắt nàng cũng chỉ là một đám dung chi tục phấn, có tư cách cùng nàng cạnh tranh bệ hạ cũng không có một người. Nhưng gặp được Phượng Dương công chúa. Diêu Yến Yến lại không khỏi thầm cảm thán: Đẹp!
Vị Phượng Dương công chúa này, ngũ quan rõ ràng cũng không có đẹp đến tinh xảo, nhưng dường như chúng lại có một vẻ đẹp không thể xóa nhòa, dễ mang đến cho người khác ấn tượng ban đầu là một vị mỹ nhân lạnh lùng, khó có thể đến gần, nhưng bây giờ nàng ấy mới được vớt từ dưới nước lên không bao lâu, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, trong ánh mắt cũng có vài phần mê mang, cổ thái độ cao cao tại thượng như giảm bớt, hiện ra bộ dáng nhỏ bé nhu nhược động lòng người.
Diêu Yến Yến thầm nghĩ: Vị công chúa này, nếu là lấy tư thái hiện tại đi câu dẫn nam nhân, cũng thật khó lường! Một mỹ nhân khí chất cao quý, lại cũng nhu nhược động lòng người như vậy, có nam nhân nào mà không háo hức khi gặp nàng?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng chợt vang lên một hồi chuông cảnh báo, không khỏi nhìn về phía hoàng đế đang đứng, lại thấy bệ hạ đang ngáp dài, khép hờ con mắt, trên mặt viết đầy: " Khi nào có thể xong.", " Buồn ngủ quá.", " Nơi này thật nhàm chán.", Diêu Yến Yến nháy mắt liền cảm thấy vui mừng, quả nhiên vẫn là bệ hạ của nàng tốt nhất!
Nàng lôi kéo hoàng đế cùng nhau đi qua, Phượng Dương công chúa nằm ở trên giường uể oải ủi xìu, nghe thấy bệ hạ tới, lập tức giãy dụa muốn đứng dậy hành lễ.
Diêu Yến Yến thấy thái hậu cùng hoàng đế không có phản ứng gì, lập tức đi qua vài bước đỡ lấy nàng ta, lúc này nàng mới chú ý tới, Phượng Dương công chúa nhìn về phía bệ hạ, ánh mắt mang theo vài phần cảnh giác cùng sợ hãi. Trong lòng nàng liền có cảm giác kỳ quái, nhưng trên mặt vẫn lộ ra ý cười: " Công chúa thân thể còn chưa khỏi hẳn, cũng không cần hành lễ."
Nghe ái phi nói vậy, hoàng đế bệ hạ đang mơ màng buồn ngủ cũng nói theo: " Ái phi nói có lý, Phượng Dương cứ tiếp tục nằm đi."
" Đa tạ bệ hạ." Phượng Dương công chúa thanh âm khàn khàn mà nói một câu rồi chậm rãi nằm trở lại. Diêu Yến Yến lại chú ý tới, nàng ấy mặc dù là nằm nhưng thân mình trước sau đều căng chặt, phảng phất như trong phòng có điều gì đó khiến nàng ấy hết sức kiêng kị.
Cảm giác cổ quái trong lòng Diêu Yến Yến càng đậm.
Lúc này thái hậu mới hỏi: " Đang êm đẹp, tại sao ngươi lại phải nhảy sông?"
Nghe xong lời này, hoàng đế bệ hạ cũng nâng tinh thần lên một chút, giương mí mắt nhìn chằm chằm Phượng Dương công chúa.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Phượng Dương công chúa nắm chặt chăn trên người nói: " Hồi mẫu hậu, trong lòng Phượng Dương lúc đó không tốt, liền ly khai thị nữ, một mình đến bờ sông đi dạo tiêu khiển, ai ngờ không cẩn thận bị té ngã xuống sông, là Phượng Dương sai, đã quấy nhiễu mẫu hậu cùng bệ hạ."
Nghe thấy Phượng Dương công chúa chỉ là trượt chân rơi xuống nước mà không phải là tự sát như lời cung nhân đã sai, thái hậu nhẹ nhàng thở ra, nói: " Ngươi thân là công chúa, còn chỗ nào không thể tiêu khiển? Hà tất phải cho thị nữ lui xuống mà một mình đi dạo bờ sông? Lần sau không được như thế nữa."
Phượng Dương suy yếu nói: " Mẫu hậu dặn dò, Phượng Dương nhất định ghi nhớ trong lòng."
" Ừm." Thái hậu lên tiếng, nói nàng nghỉ ngơi cho tốt liền rời đi.
Hoàng đế bệ hạ thấy Phượng Dương công chúa không có việc gì, ngáp một cái rồi lôi kéo ái phi của hắn rời đi.
Trên đường trở về, hai người ngồi trên kiệu rồng, tám gã cung nhân cường tráng hữu lực nâng kiệu, lắc lư lảo đảo hướng về phía phi loan cung mà đi.
Một phen lăn lộn như vậy, hoàng đế bệ hạ đã sớm chịu không nổi, bị cỗ kiệu lắc qua lắc lại như vậy liền càng thêm mơ màng sắp ngủ.
Diêu Yến Yến lại không cho hắn ngủ, nàng nói với hắn: " Bệ hạ khoan hãy ngủ, thần thiếp có chuyện muốn hỏi người."
Hoàng đế bệ hạ hai mắt mở không nổi, ngày may hắn còn muốn dậy sớm thượng triều đây: " Ái phi, trẫm buồn ngủ quá, có gì để mai nói."
Ngày mai bệ hạ liền phải thượng triều, thời gian đâu mà nói? Diêu Yến Yến quơ quơ cánh tay bệ hạ làm nũng nói: " Bệ hạ, thần thiếp cầu người, trước tiên khoan hãy ngủ, thần thiếp có vài lời muốn nói."
Hoàng đế bệ hạ bị ái phi làm lung lay, mày hơi nhíu, chỉ phải thở dài một hơi, thầm nghĩ: Ai, đều do trẫm sủng hư nàng!
Hắn mở to mắt bất đắc dĩ mà nhìn ái phi: " Nàng hỏi đi!"
Diêu Yến Yến lập tức nói: " Thần thiếp cảm thấy thái hậu hình như không thích Phượng Dương công chúa lắm, hơn nữa, Phượng Dương thoạt nhìn rất sợ bệ hạ."
Nghe xong lời này, hoàng đế bệ hạ rốt cuộc có chút hứng thú, hắn nghĩ nghĩ, nghi hoặc hỏi: " Phượng Dương sợ trẫm?"
Diêu Yến Yến gật gật đầu nói: " Thần thiếp phát hiện, từ khi bệ hạ bước vào phượng dương các, Phượng Dương công chúa vẫn luôn khẩn trương, khẳng định là vì bệ hạ quá anh minh thần võ, cho nên Phượng Dương công chúa mới sợ hãi."
Được ái phi khen ngợi như vậy, hoàng đế bệ hạ cảm thấy phi thường hưởng thụ, hắn đắc ý mà rung đùi, phảng phất như một gà trống nhỏ kiêu ngạo.
Diêu Yến Yến thấy bệ hạ cao hứng lại lập tức hỏi: " Đúng rồi bệ hạ, Phượng Dương công chúa cùng người có phải có nghi kị gì hay không, vì sao nàng lại sợ hãi người như vậy?"
Hoàng đế bệ hạ tự hỏi một lát, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, khẳng định nói: " Nhất định là bởi vì khi còn nhỏ nàng ta từng khi dễ trẫm, hiện tại trẫm là hoàng đế, cho nên nàng ta sợ hãi trẫm sẽ trả thù!"
Thì ra Phượng Dương công chúa như mặt trời mọc ban trưa, cùng với địa hoàng tử là anh em cùng một mẹ sinh ra. Khi đó hoàng đế bệ hạ vẫn là thất hoàng tử, mẹ đẻ có thân phận hèn mọn không được phụ hoàng yêu quý, ở trong cung cũng không có tiếng tăm gì, mà Phượng Dương công chúa lúc ấy tuổi còn nhỏ, liền ỷ vào mẹ đẻ của mình được sủng ái, có a huynh lớn tuổi, thập phần khinh thường thất hoàng tử năm đó, mỗi khi gặp được thất hoàng tử liền khi dễ hắn.
Lúc ấy trong triều thế cục phức tạp, sáu vị hoàng tử đã thành niên từ lâu, ngôi vị hoàng đế này dù như thế nào cũng không tới phiên thất hoàng tử ngồi, mà người có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất chính là đại hoàng tử, Phượng Dương công chúa tự nhiên sẽ không có sợ hãi. Nhưng cũng không ai nghĩ tới, về sau, thân mẫu của Phượng Dương công chúa vì tranh sủng thất bại, bị tiên hoàng bỏ, mà đại hoàng tử, ngay lúc tiên hoàng bị bệnh nguy kịch, liên tiếp làm hại người khác, không đợi đến khi hoàng đế băng hà liền bị biếm làm thứ dân. Về sau, các vị hoàng tử khác cũng đoạt vị thất bại, thất hoàng tử kế vị thành hoàng đế bây giờ.
Thân mẫu của Phượng Dương công chúa chết bệnh, huynh trưởng chết thảm, không còn người để dựa vào, mà từ nhỏ lại khi dễ hoàng đế bệ hạ, sao không sợ hãi cho được? Cũng không lạ khi nhìn thấy hoàng đế bệ hạ liền khẩn trương.
Vừa nghe được nguyên nhân hóa ra là vậy, Diêu Yến Yến tức khắc nổi giận: " Dừng kiệu, dừng kiệu!" Nàng hô lên một câu, ra lệnh cho đám cung nhân dừng lại.
Hoàng đế bệ hạ bị ái phi đột nhiên tức giận làm cho hoảng sợ, theo bản năng liền muốn an ủi nàng: " Ái phi, không nên tức giận, tức giận sẽ mau già, mau nói cho trẫm biết, rốt cuộc là làm sao?"
Diêu Yến Yến cả giận nói: " Ta còn tưởng rằng Phượng Dương công chúa là người tốt, không nghĩ tới nàng ta vậy mà từng khi dễ bệ hạ. Thần thiếp phải quay lại đập vào mặt nàng ta, để cho nàng ta hối hận cả đời! Về sau nằm mơ cũng không dám khi dễ bệ hạ!" Nói xong liền muốn xuống kiệu, phóng đi phượng dương các.
Hoàng đế bệ hạ nghe nàng muốn chạy đi phượng dương các báo thù cho hắn, bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, sau khi hắn bị bọn thổ phỉ thọc cho chết, hồn phách rời khỏi cơ thể, cũng thấy một màn ái phi rút chủy thủ ra báo thù cho hắn. Hai mắt liền đỏ lên.
Diêu Yến Yến vốn dĩ đang lửa giận tận trời, cho dù Phượng Dương có đang là người bệnh, nàng cũng muốn đem nàng ta từ trên giường lôi xuống tặng cho nàng ta mười cái tát, mới đủ để giải mối hận trong lòng nàng, vừa quay đầu lại thấy hoàng đế bệ hạ vành mắt đỏ hồng nhìn nàng.
Bệ hạ sao tự nhiên lại khóc? Còn có thể là nguyên nhân gì? Nhất định là do khi nhỏ bị khi dễ quá thảm, cho nên hiện tại ủy khuất đến nỗi nhìn không được mà rơi lệ! Phượng Dương đáng chết!
Trong nháy mắt, tình thương của mẹ như bùng phát, Diêu Yến Yến đem hoàng đế bệ hạ đáng thương hề hề ấn vào lòng ngực nàng, đau lòng mà vỗ vỗ bệ hạ: " Bệ hạ đừng khổ sở, ta nhất định sẽ báo thù cho người." Đầu hoàng đế bệ hạ bị ấn vào trong ngực ái phi,khuôn mặt để ở giữa hai luồng mềm mại, cơ hồ muốn hít thở không thông, hắn ôm ái phi không cho nàng đi, choáng váng nói: " Ái phi, không cần đi, không cần báo thù cho trẫm, trẫm không khổ sở." Diêu Yến Yến nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn hoàng đế bệ hạ, lại thấy ánh sáng tối tăm bên trong kiệu cũng không che giấu được khuôn mặt ngượng ngùng ửng đỏ của bệ hạ.
Diêu Yến Yến:..
Đã xảy ra chuyện gì?
Nàng kỳ quái hỏi: " Bệ hạ nếu không khổ sở, vì sao mắt lại đỏ?" Hoàng đế bệ hạ nhỏ giọng nói: " Trẫm thấy nàng muốn đi đánh Phượng Dương lại nhớ tới trước kia, nàng cũng báo thù cho trẫm, sau đó bị... Trẫm rất mong những điều kia chỉ là giấc mộng."
Nàng cúi đầu nhìn mặt mày bệ hạ hiện lên đau khổ, sờ sờ tóc của hắn, trấn an nói: " Bệ hạ đừng nghĩ nữa, thần thiếp không đau, bệ hạ quên rồi ư, ta chính là tiểu tiên nữ hạ phàm, đao đó chém xuống, ý thức liền rời khỏi thân thể, một chút khó chịu cũng không có."
Hoàng đế bệ hạ ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng mà nhìn nàng: "Thật vậy chăng? Không cho phép nàng lừa trẫm. Nếu lừa trẫm chính là tội khi quân, trẫm muốn..."
Diêu Yến Yến giảo hoạt cười cười: " Bệ hạ muốn thế nào? Muốn trừng phạt thần thiếp sao?"
Hoàng đế bệ hạ khịt mũi: " Đó là đương nhiên, nàng nếu lừa trẫm, trẫm liền trừng phạt nàng, trừng phạt cực kỳ nặng nề, khẳng định để nàng hối hận cũng không kịp!"
Nàng nhìn biểu tình trên mặt hoàng đế bệ hạ, phi thường tò mò, không biết hắn có thể nghĩ ra cái thủ đoạn lợi hại gì? Chẳng lẽ là đem nàng đè lên giường mà lăn lộn suốt một ngày một đêm? Diêu Yến Yến nghĩ đến hình ảnh kia, không khỏi có chút đỏ mặt, nhịn không được hỏi: " Thế bệ hạ muốn trừng phạt thần thiếp như thế nào?"
Hoàng đế bệ hạ cười lạnh nói: " Trẫm sẽ cởi giày của nàng ra..." Diêu Yến Yến nuốt nước miếng, lại nghe hoàng đế bệ hạ nói tiếp: " Sau đó kéo vớ nàng xuống, dùng lông gà cào gan bàn chân nàng."
Diêu Yến Yến:...
Xin lỗi bệ hạ, là thần thiếp sai.
Hoàng đế bệ hạ nói xong, thấy Diêu Yến Yến không hề phản ứng, bất mãn nói: " Ái phi, nàng ý gì đây? Chẳng lẽ cảm thấy không lợi hại sao?"
Nàng còn có thể làm sao bây giờ? Nàng chỉ có thể lễ phép cười, sau đó vỗ tay: " Bệ hạ lợi hại, quá lợi hại, thần thiếp sợ quá, sợ chết khiếp nè~"
Hoàng đế bệ hạ giương mi lên, đắc ý nói: " Biết sợ là tốt, bất quá nàng yên tâm, chỉ cần nàng không chọc giận trẫm, trẫm cũng sẽ không dùng hình phạt này."
Diêu Yến Yến:...
Cái kia, cũng thật cảm ơn hoàng đế bệ hạ người.
Không ai ngờ được, một vị công chúa tôn quý như vậy, sẽ đột nhiên nhảy sông tự sát, may mắn có cung nhân cứu trị kịp thời, nếu không vị công chúa trẻ tuổi này cứ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn.
Khi Diêu Yến Yến cùng bệ hạ đuổi tới Phượng Dương các, thái hậu đã tới rồi, đang ngồi ở mép giường cùng Phượng Dương công chúa nói chuyện.
Ánh mắt Diêu Yến Yến lướt qua khuôn mặt lãnh đạm của thái hậu, rơi xuống trên người Phượng Dương công chúa. Lúc này ở kiếp trước, nàng vẫn còn đợi ở hội tụ viện, mỗi ngày đều phải vắt hết óc mà nghĩ làm thế nào để ôm được đùi hoàng đế bệ hạ, tất nhiên sẽ không chú ý đến Phượng Dương công chúa này, mà từ khi nào trở thành sủng phi của bệ hạ, thì vị công chúa này cũng đã xuất gia làm ni cô, sẽ càng không có tiếp xúc gì với nàng. Bởi vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng gặp vị công chúa này.
Diêu Yến Yến rất tự tin về dung mạo của mình, ngày thường những người có thể được nàng coi trọng cũng không có mấy ai, những Thải nữ được lựa chọn kỹ càng trong tàng tú các, ở trong mắt nàng cũng chỉ là một đám dung chi tục phấn, có tư cách cùng nàng cạnh tranh bệ hạ cũng không có một người. Nhưng gặp được Phượng Dương công chúa. Diêu Yến Yến lại không khỏi thầm cảm thán: Đẹp!
Vị Phượng Dương công chúa này, ngũ quan rõ ràng cũng không có đẹp đến tinh xảo, nhưng dường như chúng lại có một vẻ đẹp không thể xóa nhòa, dễ mang đến cho người khác ấn tượng ban đầu là một vị mỹ nhân lạnh lùng, khó có thể đến gần, nhưng bây giờ nàng ấy mới được vớt từ dưới nước lên không bao lâu, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, trong ánh mắt cũng có vài phần mê mang, cổ thái độ cao cao tại thượng như giảm bớt, hiện ra bộ dáng nhỏ bé nhu nhược động lòng người.
Diêu Yến Yến thầm nghĩ: Vị công chúa này, nếu là lấy tư thái hiện tại đi câu dẫn nam nhân, cũng thật khó lường! Một mỹ nhân khí chất cao quý, lại cũng nhu nhược động lòng người như vậy, có nam nhân nào mà không háo hức khi gặp nàng?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng chợt vang lên một hồi chuông cảnh báo, không khỏi nhìn về phía hoàng đế đang đứng, lại thấy bệ hạ đang ngáp dài, khép hờ con mắt, trên mặt viết đầy: " Khi nào có thể xong.", " Buồn ngủ quá.", " Nơi này thật nhàm chán.", Diêu Yến Yến nháy mắt liền cảm thấy vui mừng, quả nhiên vẫn là bệ hạ của nàng tốt nhất!
Nàng lôi kéo hoàng đế cùng nhau đi qua, Phượng Dương công chúa nằm ở trên giường uể oải ủi xìu, nghe thấy bệ hạ tới, lập tức giãy dụa muốn đứng dậy hành lễ.
Diêu Yến Yến thấy thái hậu cùng hoàng đế không có phản ứng gì, lập tức đi qua vài bước đỡ lấy nàng ta, lúc này nàng mới chú ý tới, Phượng Dương công chúa nhìn về phía bệ hạ, ánh mắt mang theo vài phần cảnh giác cùng sợ hãi. Trong lòng nàng liền có cảm giác kỳ quái, nhưng trên mặt vẫn lộ ra ý cười: " Công chúa thân thể còn chưa khỏi hẳn, cũng không cần hành lễ."
Nghe ái phi nói vậy, hoàng đế bệ hạ đang mơ màng buồn ngủ cũng nói theo: " Ái phi nói có lý, Phượng Dương cứ tiếp tục nằm đi."
" Đa tạ bệ hạ." Phượng Dương công chúa thanh âm khàn khàn mà nói một câu rồi chậm rãi nằm trở lại. Diêu Yến Yến lại chú ý tới, nàng ấy mặc dù là nằm nhưng thân mình trước sau đều căng chặt, phảng phất như trong phòng có điều gì đó khiến nàng ấy hết sức kiêng kị.
Cảm giác cổ quái trong lòng Diêu Yến Yến càng đậm.
Lúc này thái hậu mới hỏi: " Đang êm đẹp, tại sao ngươi lại phải nhảy sông?"
Nghe xong lời này, hoàng đế bệ hạ cũng nâng tinh thần lên một chút, giương mí mắt nhìn chằm chằm Phượng Dương công chúa.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Phượng Dương công chúa nắm chặt chăn trên người nói: " Hồi mẫu hậu, trong lòng Phượng Dương lúc đó không tốt, liền ly khai thị nữ, một mình đến bờ sông đi dạo tiêu khiển, ai ngờ không cẩn thận bị té ngã xuống sông, là Phượng Dương sai, đã quấy nhiễu mẫu hậu cùng bệ hạ."
Nghe thấy Phượng Dương công chúa chỉ là trượt chân rơi xuống nước mà không phải là tự sát như lời cung nhân đã sai, thái hậu nhẹ nhàng thở ra, nói: " Ngươi thân là công chúa, còn chỗ nào không thể tiêu khiển? Hà tất phải cho thị nữ lui xuống mà một mình đi dạo bờ sông? Lần sau không được như thế nữa."
Phượng Dương suy yếu nói: " Mẫu hậu dặn dò, Phượng Dương nhất định ghi nhớ trong lòng."
" Ừm." Thái hậu lên tiếng, nói nàng nghỉ ngơi cho tốt liền rời đi.
Hoàng đế bệ hạ thấy Phượng Dương công chúa không có việc gì, ngáp một cái rồi lôi kéo ái phi của hắn rời đi.
Trên đường trở về, hai người ngồi trên kiệu rồng, tám gã cung nhân cường tráng hữu lực nâng kiệu, lắc lư lảo đảo hướng về phía phi loan cung mà đi.
Một phen lăn lộn như vậy, hoàng đế bệ hạ đã sớm chịu không nổi, bị cỗ kiệu lắc qua lắc lại như vậy liền càng thêm mơ màng sắp ngủ.
Diêu Yến Yến lại không cho hắn ngủ, nàng nói với hắn: " Bệ hạ khoan hãy ngủ, thần thiếp có chuyện muốn hỏi người."
Hoàng đế bệ hạ hai mắt mở không nổi, ngày may hắn còn muốn dậy sớm thượng triều đây: " Ái phi, trẫm buồn ngủ quá, có gì để mai nói."
Ngày mai bệ hạ liền phải thượng triều, thời gian đâu mà nói? Diêu Yến Yến quơ quơ cánh tay bệ hạ làm nũng nói: " Bệ hạ, thần thiếp cầu người, trước tiên khoan hãy ngủ, thần thiếp có vài lời muốn nói."
Hoàng đế bệ hạ bị ái phi làm lung lay, mày hơi nhíu, chỉ phải thở dài một hơi, thầm nghĩ: Ai, đều do trẫm sủng hư nàng!
Hắn mở to mắt bất đắc dĩ mà nhìn ái phi: " Nàng hỏi đi!"
Diêu Yến Yến lập tức nói: " Thần thiếp cảm thấy thái hậu hình như không thích Phượng Dương công chúa lắm, hơn nữa, Phượng Dương thoạt nhìn rất sợ bệ hạ."
Nghe xong lời này, hoàng đế bệ hạ rốt cuộc có chút hứng thú, hắn nghĩ nghĩ, nghi hoặc hỏi: " Phượng Dương sợ trẫm?"
Diêu Yến Yến gật gật đầu nói: " Thần thiếp phát hiện, từ khi bệ hạ bước vào phượng dương các, Phượng Dương công chúa vẫn luôn khẩn trương, khẳng định là vì bệ hạ quá anh minh thần võ, cho nên Phượng Dương công chúa mới sợ hãi."
Được ái phi khen ngợi như vậy, hoàng đế bệ hạ cảm thấy phi thường hưởng thụ, hắn đắc ý mà rung đùi, phảng phất như một gà trống nhỏ kiêu ngạo.
Diêu Yến Yến thấy bệ hạ cao hứng lại lập tức hỏi: " Đúng rồi bệ hạ, Phượng Dương công chúa cùng người có phải có nghi kị gì hay không, vì sao nàng lại sợ hãi người như vậy?"
Hoàng đế bệ hạ tự hỏi một lát, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, khẳng định nói: " Nhất định là bởi vì khi còn nhỏ nàng ta từng khi dễ trẫm, hiện tại trẫm là hoàng đế, cho nên nàng ta sợ hãi trẫm sẽ trả thù!"
Thì ra Phượng Dương công chúa như mặt trời mọc ban trưa, cùng với địa hoàng tử là anh em cùng một mẹ sinh ra. Khi đó hoàng đế bệ hạ vẫn là thất hoàng tử, mẹ đẻ có thân phận hèn mọn không được phụ hoàng yêu quý, ở trong cung cũng không có tiếng tăm gì, mà Phượng Dương công chúa lúc ấy tuổi còn nhỏ, liền ỷ vào mẹ đẻ của mình được sủng ái, có a huynh lớn tuổi, thập phần khinh thường thất hoàng tử năm đó, mỗi khi gặp được thất hoàng tử liền khi dễ hắn.
Lúc ấy trong triều thế cục phức tạp, sáu vị hoàng tử đã thành niên từ lâu, ngôi vị hoàng đế này dù như thế nào cũng không tới phiên thất hoàng tử ngồi, mà người có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất chính là đại hoàng tử, Phượng Dương công chúa tự nhiên sẽ không có sợ hãi. Nhưng cũng không ai nghĩ tới, về sau, thân mẫu của Phượng Dương công chúa vì tranh sủng thất bại, bị tiên hoàng bỏ, mà đại hoàng tử, ngay lúc tiên hoàng bị bệnh nguy kịch, liên tiếp làm hại người khác, không đợi đến khi hoàng đế băng hà liền bị biếm làm thứ dân. Về sau, các vị hoàng tử khác cũng đoạt vị thất bại, thất hoàng tử kế vị thành hoàng đế bây giờ.
Thân mẫu của Phượng Dương công chúa chết bệnh, huynh trưởng chết thảm, không còn người để dựa vào, mà từ nhỏ lại khi dễ hoàng đế bệ hạ, sao không sợ hãi cho được? Cũng không lạ khi nhìn thấy hoàng đế bệ hạ liền khẩn trương.
Vừa nghe được nguyên nhân hóa ra là vậy, Diêu Yến Yến tức khắc nổi giận: " Dừng kiệu, dừng kiệu!" Nàng hô lên một câu, ra lệnh cho đám cung nhân dừng lại.
Hoàng đế bệ hạ bị ái phi đột nhiên tức giận làm cho hoảng sợ, theo bản năng liền muốn an ủi nàng: " Ái phi, không nên tức giận, tức giận sẽ mau già, mau nói cho trẫm biết, rốt cuộc là làm sao?"
Diêu Yến Yến cả giận nói: " Ta còn tưởng rằng Phượng Dương công chúa là người tốt, không nghĩ tới nàng ta vậy mà từng khi dễ bệ hạ. Thần thiếp phải quay lại đập vào mặt nàng ta, để cho nàng ta hối hận cả đời! Về sau nằm mơ cũng không dám khi dễ bệ hạ!" Nói xong liền muốn xuống kiệu, phóng đi phượng dương các.
Hoàng đế bệ hạ nghe nàng muốn chạy đi phượng dương các báo thù cho hắn, bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, sau khi hắn bị bọn thổ phỉ thọc cho chết, hồn phách rời khỏi cơ thể, cũng thấy một màn ái phi rút chủy thủ ra báo thù cho hắn. Hai mắt liền đỏ lên.
Diêu Yến Yến vốn dĩ đang lửa giận tận trời, cho dù Phượng Dương có đang là người bệnh, nàng cũng muốn đem nàng ta từ trên giường lôi xuống tặng cho nàng ta mười cái tát, mới đủ để giải mối hận trong lòng nàng, vừa quay đầu lại thấy hoàng đế bệ hạ vành mắt đỏ hồng nhìn nàng.
Bệ hạ sao tự nhiên lại khóc? Còn có thể là nguyên nhân gì? Nhất định là do khi nhỏ bị khi dễ quá thảm, cho nên hiện tại ủy khuất đến nỗi nhìn không được mà rơi lệ! Phượng Dương đáng chết!
Trong nháy mắt, tình thương của mẹ như bùng phát, Diêu Yến Yến đem hoàng đế bệ hạ đáng thương hề hề ấn vào lòng ngực nàng, đau lòng mà vỗ vỗ bệ hạ: " Bệ hạ đừng khổ sở, ta nhất định sẽ báo thù cho người." Đầu hoàng đế bệ hạ bị ấn vào trong ngực ái phi,khuôn mặt để ở giữa hai luồng mềm mại, cơ hồ muốn hít thở không thông, hắn ôm ái phi không cho nàng đi, choáng váng nói: " Ái phi, không cần đi, không cần báo thù cho trẫm, trẫm không khổ sở." Diêu Yến Yến nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn hoàng đế bệ hạ, lại thấy ánh sáng tối tăm bên trong kiệu cũng không che giấu được khuôn mặt ngượng ngùng ửng đỏ của bệ hạ.
Diêu Yến Yến:..
Đã xảy ra chuyện gì?
Nàng kỳ quái hỏi: " Bệ hạ nếu không khổ sở, vì sao mắt lại đỏ?" Hoàng đế bệ hạ nhỏ giọng nói: " Trẫm thấy nàng muốn đi đánh Phượng Dương lại nhớ tới trước kia, nàng cũng báo thù cho trẫm, sau đó bị... Trẫm rất mong những điều kia chỉ là giấc mộng."
Nàng cúi đầu nhìn mặt mày bệ hạ hiện lên đau khổ, sờ sờ tóc của hắn, trấn an nói: " Bệ hạ đừng nghĩ nữa, thần thiếp không đau, bệ hạ quên rồi ư, ta chính là tiểu tiên nữ hạ phàm, đao đó chém xuống, ý thức liền rời khỏi thân thể, một chút khó chịu cũng không có."
Hoàng đế bệ hạ ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng mà nhìn nàng: "Thật vậy chăng? Không cho phép nàng lừa trẫm. Nếu lừa trẫm chính là tội khi quân, trẫm muốn..."
Diêu Yến Yến giảo hoạt cười cười: " Bệ hạ muốn thế nào? Muốn trừng phạt thần thiếp sao?"
Hoàng đế bệ hạ khịt mũi: " Đó là đương nhiên, nàng nếu lừa trẫm, trẫm liền trừng phạt nàng, trừng phạt cực kỳ nặng nề, khẳng định để nàng hối hận cũng không kịp!"
Nàng nhìn biểu tình trên mặt hoàng đế bệ hạ, phi thường tò mò, không biết hắn có thể nghĩ ra cái thủ đoạn lợi hại gì? Chẳng lẽ là đem nàng đè lên giường mà lăn lộn suốt một ngày một đêm? Diêu Yến Yến nghĩ đến hình ảnh kia, không khỏi có chút đỏ mặt, nhịn không được hỏi: " Thế bệ hạ muốn trừng phạt thần thiếp như thế nào?"
Hoàng đế bệ hạ cười lạnh nói: " Trẫm sẽ cởi giày của nàng ra..." Diêu Yến Yến nuốt nước miếng, lại nghe hoàng đế bệ hạ nói tiếp: " Sau đó kéo vớ nàng xuống, dùng lông gà cào gan bàn chân nàng."
Diêu Yến Yến:...
Xin lỗi bệ hạ, là thần thiếp sai.
Hoàng đế bệ hạ nói xong, thấy Diêu Yến Yến không hề phản ứng, bất mãn nói: " Ái phi, nàng ý gì đây? Chẳng lẽ cảm thấy không lợi hại sao?"
Nàng còn có thể làm sao bây giờ? Nàng chỉ có thể lễ phép cười, sau đó vỗ tay: " Bệ hạ lợi hại, quá lợi hại, thần thiếp sợ quá, sợ chết khiếp nè~"
Hoàng đế bệ hạ giương mi lên, đắc ý nói: " Biết sợ là tốt, bất quá nàng yên tâm, chỉ cần nàng không chọc giận trẫm, trẫm cũng sẽ không dùng hình phạt này."
Diêu Yến Yến:...
Cái kia, cũng thật cảm ơn hoàng đế bệ hạ người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook