Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 20: Chương lão đầu, hãy đợi đấy!

Hoàng đế bệ hạ lật đến thẻ bài của Diêu Yến Yến, cũng không thèm để ý tới ánh mắt phức tạp của tiểu thái giám, tâm tình vui vẻ mà cầm lấy thẻ bài ngồi lên kiệu đến phi loan cung. Đầu này bệ hạ vừa mới đi, đầu kia kính sự cục liền đem chuyện lật thẻ bài báo lên cho thái hậu.

Nghe vậy, thái hậu nhíu nhíu mày, phật châu trong tay chuyển động nhanh hơn, cũng không nói thêm gì, chỉ thở dài, rồi cho kính sự cục lui xuống.

Trong phi loan cung, Diêu Yên Yên đã quét rác cả ngày nay nghe được hoàng thượng giá lâm, trong lòng không chút gợn sóng, thậm chí còn nghĩ, hoàng thượng lại tới nữa, phòng bếp nhỏ sẽ làm thêm đồ ăn, đêm này có phải nàng sẽ nhặt nhạnh được thêm chút đồ ăn thừa?

Trước khi vào cung, nàng ta vốn là một đích nữ tôn quý, còn Diêu Yến Yến chỉ xứng xài những đồ nàng không cần đến, hiện tại cảnh ngộ của hai người hoàn toàn đảo ngược, nhưng Diêu Yên Yên cũng không dám có nửa phần oán hận, chỉ ngóng trông đêm nay có thể ngủ nhiều hơn một chút, còn ngày mai thô sử cung nữ giám sát sẽ không mắng nàng.

Bệ hạ đến trước cửa lớn phi loan cung thì dừng lại, cung nhân cầm theo đèn lồng đến dẫn đường cho hắn, vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy ái phi đã đứng sẵn ở đó chờ hắn.

Trong ngực hoàng đế bệ hạ liền dâng lên một trận ấm áp, chạy vội qua chỗ nàng, hai người thân mật mà đi vào tẩm điện. Diêu Yến Yến kéo cánh tay bệ hạ, thanh âm mềm mại: " Bệ hạ, thần thiếp đã sớm chuẩn bị đồ ăn thật tốt, chờ người đã lâu. Chờ đến cực đói luôn."

Hoàng đế bệ hạ nhớ tới hôm nay bản thân vậy mà làm ở thư phòng tới tối muộn, sơ sót ái phi, không khỏi tự trách nói: " Là trẫm sai rồi, để nàng chờ lâu như vậy."

Diêu Yến Yến đem hơn phân nửa thân mình dựa vào hoàng đế bệ hạ nói, hờn dỗi nói: " Có thể chờ đợi bệ hạ là phúc phận của thần thiếp, thần thiếp không thấy khổ chút nào, chỉ mong bệ hạ có thể nhớ rõ phần chân tâm này của thần thiếp, nếu sau này người có sủng hạnh phi tần khác, cũng đừng triệt để quên mất thần thiếp."

Hoàng đế bệ hạ nghe vậy lập tức đau lòng ôm chặt nàng: " Ái phi, nàng đừng nói như vậy, trẫm đã có nàng, làm sao còn muốn sủng hạnh phi tần khác?"

Diêu Yến Yến hừ một tiếng, giận dỗi nói: " Tại vì thần thiếp nghe nói, hôm nay bệ hạ lật thẻ bài, nếu không phải vừa vặn lật chúng thần thiếp, còn không phải bệ hạ sẽ đến cung của phi tần khác sao?"

Hoàng đế bệ hạ thở dài: " Yến nhi ngốc của trẫm, ta và nàng là nhân duyên trời định, cho dù có đặt nàng cũng một vạn thẻ bài khác đặt trước mặt trẫm, thì trẫm nhất định sẽ chuẩn xác, không chút nhầm lẫn mà cầm lên thẻ bài của nàng, tuyệt đối sẽ không đến cung người khác." Cùng lắm thì trẫm lần hết cái này đến cái khác, không tin là không lật trúng được thẻ bài của ái phi!

Diêu Yến Yến nghe xong lời này, quả nhiên là rất vừa lòng, mỉm cười liếc hoàng đế một cái, ánh mắt đào hoa ngập tràn sóng nước lưu chuyển, đẹp không sao tả xiết: " Bệ hạ, người là trời đất của thần thiếp, ngoài người ra, thần thiếp chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ mong tương lai bệ hạ chớ quên lời nói ngày hôm nay." Trong lòng bệ hạ tim đập thình thịch, cảm thấy ái phi quả nhiên càng ngày càng xinh đẹp.

Hai người ở giữa đình viện mà tình chàng ý thiếp một phen, dưới ánh mắt của toàn bộ cung nhân, hai người cầm tay nhau đi vào tẩm điện.

Dùng xong cơm tối, Hoàng đế bệ hạ liền lười biếng mà nằm trên giường, bị Diêu Yến Yến ương ngạnh lôi kéo đi tản bộ tiêu thực.

Tới giờ Tuất bốn khắc, Diêu Yến Yến liền đem người trong tẩm điện đuổi đi, cùng hoàng đế bệ hạ bò lên giường.

Hai người như thường lệ ghé lên giường, đầu đối đầu bắt đầu trao đổi tình báo hôm nay.

Diêu Yến Yến: " Bệ hạ, bệ hạ, thần thiếp đã bước đầu đạt được tín nhiệm của quân địch, lấy được công việc chủ trì yến tịch, thái hậu còn phái Ngô nữ quan hiệp trợ thần thiếp."

Hoàng đế nghe được ái phi bên đó tiến triển rất thuận lợi, không khỏi ưu sầu mà thở dài một tiếng: " Ái phi ái phi, hôm nay trẫm lại vất vả cần cù phê duyệt tấu chương của một ngày, nhưng mà Chương tể tướng, lão thất phu kia vẫn không chịu ủy quyền như cũ, ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải?"

Diêu Yến Yến nhanh nhạy góp lời: " Bệ hạ, người là quân, tể tướng là thần, quyền lực trong triều vốn là ở trong tay người, nhưng hiện giờ lại bị tể tướng chiếm lấy, bởi vậy có thể thấy được hắn có dã tâm bừng bừng, chúng ta phải dứt khoát, hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, đem hắn..." Diêu Yến Yến làm tư thế cắt cổ.

Đôi mắt hoàng đế bệ hạ mở lớn, vỗ lên đệm giường, tán đồng nói:

" Trẫm đã sớm có ý này, một nghịch thần chuyên quyền như vậy, sớm nên chém chết, giệt trừ tận gốc. Ái phi có cao kiến gì?"

Diêu Yến Yến nói: " Bệ hạ long vệ quân trù bị đến đâu rồi? Nếu trong tay chúng ta có binh, sẽ không cần sợ Chương lão đầu nữa!"

Nghe xong lời này, hoàng đế rất bất mãn nói: " Lâm Phủ Chính vừa làm, bất quá lại giống như lão thất phu kia, trẫm hỏi hắn tiến triển như thế nào, hắn lại lãng tránh, vừa nhìn là biết cũng chẳng dùng được!"

Diêu Yến Yến nhanh nhạy trấn an hắn: " Lâm Phủ Chính dù sao cũng là người của Hàn Lâm Viện, công việc này giao cho hắn vốn dĩ đã rất khó làm, bệ hạ cũng đừng trách hắn."

Hoàng đế bệ hạ thở dài nói: " Đúng vậy, dù sao giao vào trong tay Lâm Phủ Chính cũng tốt hơn là giao cho Chương tể tướng. Lão thất phu kia quyền lực đã đủ lớn, không thể để cho hắn nhúng tay vào việc này, trẫm nhất quyết không để cho hắn có cơ hội."

Nghe xong lời này của bệ hạ, Diêu Yến Yến như nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên, vội vàng hỏi: " Bệ hạ, Chương lão đầu tuy rằng là tể tướng, nhưng hẳn là hắn không thể có quyền lực to lớn như vậy ngay từ đầu, khẳng định là có cả một quá trình phát triển, chúng ta đều là người trọng sinh về ba năm trước, chỉ cần đánh gãy quá trình này, không phải liền có thể áp chế hắn sao?"

Bế tắc của hoàng đế bệ hạ như được giải quyết: " Đúng vậy! Chúng ta bây giờ đang ở ba năm trước, quyền lực của thất lão phu kia vẫn chưa lớn như kiếp trước, chúng ta vẫn có thể tiên hạ thủ vi cường a!"

Suy nghĩ cẩn thận xong điểm này, hai người chạy nhanh cầm bút lông, cố gắng hồi tưởng xem kiếp trước Chương tể tướng có những hành động gì. Hoàng đế kiếp trước tuy rằng không quan tâm triều chính, nhưng không có nghĩa là cái gì hắn cũng không biết! Huống chi trí nhớ của hắn cũng rất kinh người, rất nhiều sự tình phát sinh ngày nào đều nhớ rõ ràng, nửa canh giờ sau, hai người rốt cuộc cũng ghi lại hết những đại sự đã diễn ra ở kiếp trước.

" Mùa xuân năm Chính Vũ thứ năm, chính vào đầu tháng ba, ngày năm, Chương lão đầu sẽ thỉnh một chiếu chỉ với trẫm, tứ hôn cho nữ nhi của hắn cùng công tử nhà Hộ Quốc tướng quân." Kiếp trước hoàng đế bệ hạ hỏi cũng chẳng thèm hỏi, liền cứ vậy mà ban thánh chỉ tứ hôn, một đời này...

Hoàng đế bệ hạ hừ lạnh một tiếng: " Nhưng phàm là những việc Chương lão đầu muốn, trẫm đều phải đối nghịch với hắn!" Không biết từ lúc nào, hoàng đế bệ hạ bất tri bất giác liền đổi xưng hô của Chương tể tướng từ thất lão phu biến thành Chương lão đầu theo Diêu Yến Yến.

Diêu Yến Yến liên tục gật đầu, vỗ tay nói: " Bệ hạ uy vũ!"

" Vẫn là tháng ba sang năm, ngày thứ 10, Chương lão đầu nói với trẫm, triều đình nhân tài đông đúc, không cần mở khoa khảo làm trẫm đã hủy bỏ khoa khảo." Hoàng đế bệ hạ xoa xoa nét bút, lạnh lùng nói: " Trẫm lần này chẳng những không hủy bỏ, còn muốn một năm mở khoa khảo hai lần."

Diêu Yến Yến dùng sức vỗ tay: " Bệ hạ khí phách!"

" Sang tháng tư, Chương lão đầu nói con trai hắn văn võ song toàn, là một nhân tài, muốn trẫm cho con lão chức vị Binh Bộ Thượng Thư." Hoàng đế bệ hạ lãnh khốc nói: " Trẫm lần này quyết không đáp ứng, trẫm sẽ cho con trai hắn đi quét hoàng lăng!"

Đôi tay Diêu Yến Yến chống cằm, ánh mắt sùng bái nhìn hắn: " Bệ hạ thật có khí khái nam tử!"

Hoàng đế bệ hạ hừ hừ, tiếp tục nói: " Tháng sáu sang năm, trẫm muốn xây một cái vườn để trải qua trung thu cùng ái phi, Chương lão đầu lại nói quốc khố trống rỗng, không thể làm, cuối cùng, trẫm chỉ có thể xây dựng những tiểu lâu. Lần này, chẳng những trẫm muốn cái vườn kia, mà còn muốn xây thêm ba bốn cái tòa nữa, tức chết lão già kia!"

Hoàng đế bệ hạ nói xong, đôi mắt lập tức liếc liếc về phía ai phi, chờ nàng khích lệ.

Diêu Yến Yến:...

Nàng tận lực uyển chuyển nói: " Bệ hạ, xây vườn rất hao tài tốn của!"

Hoàng đế bệ hạ đương nhiên nói: " Trẫm là hoàng đế, trẫm muốn cái vườn, ngân khố phải phân bổ tiền, bá tánh vốn dĩ phải làm việc cho trẫm!"

Diêu Yến Yến:...

May mắn hắn chính là nam nhân của mình, nếu như ở trong sách nhìn thấy một hôn quân như vậy, kiểu gì nàng cũng phải đem tên kia mắng cho một trận, còn tặng thêm một cú đá nữa kìa.

Đương nhiên, ý niệm về cái vườn của hoàng đế bệ hạ bị Diêu Yến Yến đàn áp, và hoàng đế bệ hạ tất nhiên đã phàn nàn rất nhiều nhưng đều vô dụng. Buổi tối khi đi ngủ còn cố tình đưa lưng về phía Diêu Yến Yến ra vẻ giận dỗi.

Tất cả ngọn nến trong tẩm điện đều được thổi tắt, chỉ chừa lại một ngọn đèn dầu nho nhỏ trên đầu giường.

Diêu Yến Yến ngồi ở trên giường, nhìn tấm chăn phồng lên một đoàn, cẩn thận cúi xuống gọi: " Bệ hạ ~"

Hoàng đế bệ hạ xê dịch vào bên trong, y như một con tằm đang quấn nhộng. Hắn dịch một chút, Diêu Yến Yến cũng dịch theo vào trong, thấy vậy, hoàng đế bệ hạ lại muốn dịch thêm lần nữa.

Cứ như vậy ngươi chạy, ta đuổi, hoàng đế bệ hạ dịch mãi đến bên tường, cảm giác Diêu Yến Yến vẫn còn muốn dịch qua đây, hắn liền tức giận quay lại, phồng má: " Nàng không cần qua đây!"

Diêu Yến Yến chọc chọc gương mặt bệ hạ, cười nói: " Bệ hạ còn tức giận à?"

Hoàng đế bệ hạ quấn chăn, tự cho là lãnh khốc mà trừng mắt liếc nàng một cái: " Không được chọc trẫm!"

Diêu Yến Yến nghiêng đầu nhìn hắn: " Không được đâu, ai bảo bệ hạ sinh ra đã tuấn mỹ như vậy, thần thiếp nhịn không được nha ~"

Hoàng đế bệ hạ không kịp phòng bị thì được khen, cỗ hờn dỗi trong lòng lập tức tiêu tán. Nhưng hắn vẫn phồng mặt, làm ra bộ dáng chưa hết giận, thầm nghĩ: Không được, không thể để ái phi biết nhanh như vậy mà trẫm đã tha thứ cho nàng ấy! Trẫm phải chấn định, để cho nàng biết chọc giận trẫm sẽ chuốc lấy hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!

Hoàng đế bệ hạ tuy là mưu tính như vậy, nhưng hắn không biết biểu tình trên mặt hắn đã sớm bán đứng suy nghĩ trong lòng hắn.

Diêu Yến Yến nghẹn cười hỏi: " Thế bệ hạ muốn như thế nào mới chịu tha thứ cho thần thiếp?"

Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng: " Trẫm hiện tại đang không vui, nếu nàng làm trẫm cười, trẫm sẽ tha thứ cho nàng."

Diêu Yến Yến hỏi một câu: " Chỉ cần làm cho bệ hạ cười, còn thần thiếp làm cái gì đề được phải không?"

" Đương nhiên." Hoàng đế bệ hạ bày ra vẻ khinh thường, lại nhanh chóng bặm miệng, quyết định cho dù ái phi có nhăn mặt hay nói đùa hay không, cũng không thể lay động được bản thân...

Nhưng mà ngay sau đó, Diêu Yến Yến lấy đôi tay sét đánh không kịp bưng tai, hướng về phía nách bệ hạ.

" Ha ha ha ha ha ha ha..."

Một trận cười kinh thiên động địa bỗng nhiên vang lên, làm đám thị nữ đang canh gác tẩm điện hoảng sợ, những người có chút mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ cũng nháy mắt bị tiếng cười khủng bố này đánh thức. Bất quá, không đợi bọn họ kịp kinh hoàng, liền có hai tiểu thái giám mang theo đèn lồng vọt vào phi loan cung.

Sắc mặt hai người kia nôn nóng, hướng về những hoạn quan canh gác nói: " Có chuyện lớn xảy ra, Phượng Dương công chúa tự sát!"

~~~~~~~~~~"

Chương này bệ hạ cute quá ư... ư...ư....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương