“Rốt cuộc là ai?” Bạch Nguyệt nhìn thần sắc Lê Ngạo Nhiên hơi đổi, lại càng tò mò muốn biết .

“Người kia…. chính là đương kim hoàng thượng.” Lê Ngạo Nhiên nhỏ giọng thì thầm bên tai Bạch Nguyệt

“A!” Bạch Nguyệt giật cả mình . Nghĩ lại cảnh nàng cùng hắn tranh đèn lồng , rồi lúc ở trà lâu khi hắn vô lễ với mình, nàng còn phun nước bọt lên mặt hắn, vừa rồi còn muốn đem hắn đánh thành đầu heo. Hôn mê, vậy mà hắn cư nhiên là đương kim hoàng thượng!

“Hiện tại ta đang giúp đỡ hắn, chờ hắn ổn định cục diện chúng ta liền lập tức hồi Vô Ưu cung, không quan tâm đến chuyện bên ngoài nữa. Ta chỉ đáp ứng sư phụ giúp hắn lần này .” Lê Ngạo Nhiên ôn nhu vuốt mái tóc đen mượtt của Bạch Nguyệt, mỉm cười nói.

“Ân.” Bạch Nguyệt sắc mặt trầm xuống,“Ta có chút lo lắng, từ xưa vô tình nhất là đế vương. Ta có chút sợ.” Bạch Nguyệt xem qua rất nhiều phim truyền hình, hầu như vị hoàng đế nào sau khi đạt được quyền lực cuối cùng đều là qua sông đoạn cầu, tình tiết cẩu huyết này hình như đều xảy ra. Thật sự rất sợ chuyện như vậy sẽ phát sinh ở trên người Lê Ngạo Nhiên.

“Không cần lo lắng, ta sẽ có chừng mực .” Lê Ngạo Nhiên trong lòng ấm áp , biết nương tử đang lo lắng cái gì. Vì thế ôn nhu an ủi,“Tin tưởng ta, ta sẽ mau chóng xử lý xong việc này .”

“Ân.” Bạch Nguyệt gật gật đầu, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như hoa đào nở rộ, ấm áp như ánh nắng mùa xuân, làm cho cảnh sắc xung quanh cũng trở nên lu mờ .

Lê Ngạo Nhiên ngẩn ngơ ngắm nhìn Bạch Nguyệt, trong mắt hắn lúc này chỉ có nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của nàng . Bạch Nguyệt đẹp như vậy khiến người khác không thể không si mê và mơ tưởng . Lúc này đây , hắn chỉ hận không thể đem nàng ôm vào trong lòng mà yêu thương một phen, thật muốn đem nàng giấu đi không cho bất kì ai nhìn thấy .

Bạch Nguyệt nhìn ánh mắt si mê của Lê Ngạo Nhiên, làm sao không hiểu được. Nàng mỉm cười giảo hoạt như một tiểu hồ ly, kiễng mũi chân, hai tay vòng qua ôm cổ Lê Ngạo Nhiên, nhẹ nhàng cắn lỗ tai Lê Ngạo Nhiên, nhỏ giọng nói:“Nơi này không có ai.”

Lê Ngạo Nhiên đầu tiên là cả kinh, lập tức trong lòng như có dòng điện chảy qua, khát vọng không ngừng dâng lên. Tay đưa lên ôm gọn thắt lưng nàng, kéo Bạch Nguyệt vào lòng, hôn lên môi nàng.

Hai người lúc này chỉ có hạnh phúc ngọt ngào .

Xa xa ở một góc khuất, một đôi mắt tràn đầy đau thương nhìn bên này. Biết rõ nàng là nương tử của hắn, nhưng là vì sao nhìn hắn hôn nàng, tâm mình lại đau như thế ? Nhìn này một màn này cảm thấy là thật chói mắt! Vì sao hắn lại có một cổ xúc động muốn đi đem hai người tách ra?

“Chủ tử, nữ nhân kia ngài không thể đụng vào, cũng không thể nghĩ tới.” Thị vệ trẻ tuổi sau lưng Tư Đồ Tuấn lạnh lung nói: “Vì nàng ta là nữ nhân của người kia.”

“Ta biết, ta đều biết.” Tư Đồ Tuấn ngửa mặt lên trời thở dài. Kỳ thật chính hắn đã sớm biết, khi ngồi lên cái ghế kia thì hắn sẽ mất đi nhiều thứ , cũng nhất định rất nhiều thứ nghĩ cũng không thể , nhiều việc chính hắn cũng không thể làm ý của mình . Tỷ như, nữ nhân để cho hắn vẫn nhớ thương , thậm chí không hề biết tên của nàng, lại thời khắc nhớ nàng, nhưng hiện tại không thể nghĩ,cũng không thể đụng vào! Quên đi, bởi vì nàng là nữ nhân của người kia.

Tư Đồ Tuấn chậm rãi xoay người, nặng nề cất bước rời đi.

--- ------ ------ ------ -------

Lăng Ngôn giờ phút này đang cùng Lam Hàn Lạc ở ngã tư đường đuổi theo tiểu điêu chạy phía trước.

“Có thể tìm được người kia sao?” Lăng Ngôn vẫn có chút hoài nghi.

“Hừ, tiểu điêu nhất định có thể tìm được!” Lam Hàn Lạc quả quyết trả lời, gia tăng tốc độ đuổi theo.

Cũng không biết chạy qua bao nhiêu con đường , tiểu điêu rốt cục ngừng lại ở một tửu lâu.

“Người kia ở bên trong.” Lam Hàn Lạc khẳng định nói.

Lăng Ngôn ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó hướng Lam Hàn Lạc nói:“Không bằng cô nương tại đây chờ ta một chút, ta đi lên tìm xem, tìm được rồi lập tức xuống tìm ngươi.”

“Được!” Lam Hàn Lạc ôm lấy tiểu điêu đi tới tửu lâu bên cạnh .

Lăng Ngôn mở ra cây quạt, thong thả bước vào tửu lâu. Với thân phận Âu Dương Thần Dật sẽ không ngồi ở đại sảnh, hẳn là đang ở nhã gian trên lầu.

Bước lên lầu, Lăng Ngôn thả chậm cước bộ, cẩn thận nghe ngóng từng phòng , cuối cùng cũng nghe được giọng nói của Âu Dương Thần Dật.

"Cuộc mua bán này Âu Dương công tử cũng hiểu, cái giá này không tính là quá cao." Một thanh âm trầm thấp phát ra từ một nhã gian.

“Ta không quan tâm, ta chỉ muốn biết khi nào thì có thể đem nàng mang đến, càng nhanh càng tốt.” Một thanh âm tiếp nhận nói, Lăng Ngôn nghe xong nhận ra đúng là giọng của Âu Dương Thần Dật.

“Chúng tôi cần thời gian an bài . Âu Dương công tử cũng nên biết người kia rất thủ đoạn, không phải dễ dàng ra tay được .” Vẫn là thanh âm trầm thấp kia.

“Ta biết, nếu không ta cũng sẽ không tìm các ngươi !” Âu Dương Thần Dật trong giọng nói có phần mất kiên nhẫn.

“Âu Dương công tử không nên gấp gáp, nếu chúng ta đã nhận tiền của công tử tự nhiên sẽ đem việc này làm xong. Nếu như làm không ổn, tất nhiên sẽ hoàn trả gấp mười lần giá tiền." Thanh âm trầm thấp vẫn thong thả ung dung nói.

“Tốt , ta muốn mau chóng nhìn thấy nàng, tuyệt đối không thể tổn thương tới nàng.” Âu Dương Thần Dật trong thanh âm tràn đầy bức thiết. Nghe xong Lăng Ngôn cũng vô cùng tò mò, liên tưởng vừa rồi ở ven đường Âu Dương Thần Dật cầm trâm cài tóc của nữ nhân, cùng với cuộc nói chuyện vừa rồi, chẳng lẽ là hắn muốn gặp người trong lòng, nhưng lại không thể gặp được, nên phải dùng tới biện pháp này? Thanh âm trầm thấp này nghe có chút quen tai, hình như là đã nghe qua ở đâu rồi , rốt cuộc là ai?

Nín thở, Lăng Ngôn tiếp tục nghe.

“Vậy, Âu Dương công tử, tại hạ liền cáo từ . Thỉnh chờ tin tốt .” Thanh âm trầm thấp dứt lời, xoay người hướng cửa đi tới. Lăng Ngôn xoay người hướng hành lang bên kia đi đến.

Cửa phòng nhã gian mở ra, một người bước ra, Lăng Ngôn nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, hắn không phải người khác, là thiên hạ đệ nhất tổ chức sát thủ -- Tuyệt Sát. Khó trách thanh âm có chút quen tai, trước kia đã từng nghe qua. Muốn bọn họ làm việc giá tuyệt đối không thấp. Nghe khẩu khí vừa rồi của Âu Dương Thần Dật là tìm bọn họ hỗ trợ tìm người đem về, là người trong lòng của hắn ( ADTD) sao ?

Lăng Ngôn nhíu mãy, hôm nay Âu Dương Thần Dật đi ra ngoài không phải gặp người trong triều đình, là vì việc riêng. Xem ra cũng không tra thêm được việc gì, cũng là ngày mai lại theo dõi . Đột nhiên nhớ tới cô nương kia còn chờ dưới lầu, Lăng Ngôn phẩy phẩy quạt bước xuống lầu.

Đi ngang qua gian phòng, lại nghe Âu Dương Thần Dật không ngừng lẩm :“Ly nhi, Ly nhi của ta ….rất nhanh, nàng sẽ trở lại bên người ta .”

Lăng Ngôn nhún vai, nguyên lai người hắn muốn tìm là cái gì Ly nhi, bất quá cái đó không quan hệ, liền xoay người đi xuống lầu.

Đi xuống lầu, nhìn thấy Lam Hàn Lạc còn chờ mình, Lăng Ngôn khóe miệng ẩn ẩn cười, bước đến, thi lễ nói:“Cám ơn cô nương , còn có, xin cô nương nhận lời cảm tạ của tãi hạ .”

Lam Hàn Lạc nâng cằm lên ,hừ nói:“Thế nào? Ta nói tiểu điêu sẽ giúp ngươi tìm được người mà?”

“Dạ dạ, cô nương quả nhiên lợi hại. Xin hỏi cô nương cao tính đại danh? Tại hạ là Lăng Ngôn. Thỉnh cô nương cùng ăn một bữa cơm.” Lăng Ngôn thật lòng cảm tạ và bái phục vị cô nương này.

“Ta là Lam Hàn Lạc. Ngươi đã thành tâm muốn mời ta ăn cơm, vậy cung kính không bằng tuân mệnh .” Lam Hàn Lạc nghịch ngợm cười cười.

“Đi, chúng ta tìm một tửu lâu khác .” Lăng Ngôn làm tư thế mời.

Hai người vào một tửu lâu khác, Lam Hàn Lạc liền tìm một cái bàn trống để ngồi xuống.

“Lam cô nương muốn ăn gì?” Lăng Ngôn mỉm cười hỏi.

“Tùy tiện, ta không kén ăn .” Lam Hàn Lạc tâm tình rất tốt, phát hiện nam tử trước mắt cũng không phải là người xấu, vừa rồi đã chân thành xin lỗi hiện tại lại mời mình ăn cơm. Còn có, khi hắn cười lên trông rất đẹp mắt nha.

“Vậy mang lên những món ngon nhất của tiệm đi.” Lăng Ngôn hướng tiểu nhị nói.

“Dạ, khách quan xin chờ một chút.” Tiểu nhị châm trà xong thì xoay người rời đi.

“Ngươi về sau nên cẩn thận một chút, thấy đám du côn lưu manh như lúc nãy thì tránh xa một chút, chúng thấy ngươi thì sẽ liền khi dễ ngươi đó.” Lam Hàn Lạc trong giọng nói là chân thành quan tâm.

Lăng Ngôn trợn mắt nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng buồn cười, thật đúng là xem hắn trở thành thư sinh trói gà không chặt sao , thật đúng là đáng yêu, lập tức sinh ra ý nghĩ trêu cợt của nàng .

“Ân, ta nhớ rõ . Bất quá, như cô nương nói, vì dáng vẻ của ta nên hay bị người khác khi dễ, nếu ta có võ công như cô nương đây thì không cần sợ nữa.” Lăng Ngôn khẩu khí tràn đầy hâm mộ.

“Ân ~~” Lam Hàn Lạc trầm tư, chậm rãi nói,“Này quả thật là vấn đề, nếu không ta dạy võ công cho ngươi?”

Lăng Ngôn gật đầu tỏ ý vui mừng:“Tốt, tốt.”

“Kia Lăng công tử nhà ở đâu ? Chốc lát ăn cơm xong ta đưa ngươi về nhà. Miễn cho lại gặp người khi dễ ngươi.” Lam Hàn Lạc ân cần hỏi.

“Như thế, làm phiền Lam cô nương .” Lăng Ngôn trong lòng cười trộm , nữ tử trước mắt thật đúng là vừa đáng yêu lại đơn thuần.

Hai người dùng xong cơm, Lam Hàn Lạc thật đúng là nói được thì làm được, hộ tống Lăng Ngôn về nhà. Nhìn Lăng Ngôn đi vào cửa, thế này mới yên tâm rời đi.

Lăng Ngôn vừa mới tiến vào cửa, quay đầu nhìn nhìn bóng dáng Lam Hàn Lạc rời đi, nhịn không được khẽ cười. Đây là lần đầu tiên hắn bị nữ nhân cứu, cũng là lần đầu tiên bị người ta xem là một văn nhược thư sinh.

“A, lăng tiểu ca đây là đang làm cái gì? Cầm cây quạt, học người ta nho nhã sao?” Một thanh âm trêu chọc truyền đến từ sau lưng.

Lăng Ngôn quay đầu lại, biến sắc, người nào không gặp lại gặp Minh Già Lạc!

“Là vì trời nóng , quạt quạt cho mát thôi.” Lăng Ngôn sắc mặt thản nhiên , mở ra cây quạt phẩy phẩy.

“Lăng tiểu ca bắt đầu khi nào thì giả thành văn nhược thư sinh, muốn gạt cô nương nhà người ta sao ?” Minh Già Lạc không tính buông tha Lăng Ngôn.

Lăng Ngôn đầu đầy hắc tuyến, quả nhiên, vừa rồi hết thảy đều bị tên trưởng lão vô lương này thấy được.

“Nói bừa cái gì! Là đúng dịp gặp được.” Lăng Ngôn cười ha hả, xoay người muốn đi vào trong nhà.

“Nếu, ngươi quên không được tỷ tỷ, thì cũng đi thương tổn người khác.” Minh Già Lạc thanh âm trầm thấp từ phía sau truyền đến, rất nhẹ nhàng nhưng nồng đượm bi ai.

Lăng Ngôn thân thể khẽ lắc lư một cái, thiếu chút nữa bước hụt chân.

“Ta biết trong lòng ngươi bây giờ vẫn chỉ có tỷ tỷ. Nếu trong lòng ngươi vẫn là tỷ tỷ mà đi tiếp xúc nữ tử khác, chỉ sẽ thương tổn các nàng. Kỳ thật, ta luôn hy vọng ngươi hãy quên tỷ tỷ, dù sao qua đã lâu như vậy.....” Giọng điệu Minh Già Lạc mềm lại mang theo tha thiết hy vọng.“Lăng đại ca, kỳ thật trong lòng ngươi khổ chính mình so với ai khác đều rõ ràng. Mỗi ngày đều như vậy miễn cưỡng chính mình cười, miễn cưỡng chính mình kiên cường sống. Kỳ thật, ngươi cũng rất mệt, sao không chịu buông tha đi ?”

“Aizz......” Nhìn bóng dáng Lăng Ngôn biến mất , Minh Già Lạc chỉ có thể lắc đầu thở dài. Minh Tử Linh, tỷ tỷ kỳ thật rất hạnh phúc, dù sao trong lòng Lăng đại ca vẫn là chỉ có tỷ.

“Tức giận gì thế, Già Lạc bảo bối ta.” Một thanh âm ngả ngớn đột ngột vang lên bên tai Minh Già Lạc, dọa nàng giật cả mình , mạnh mẽ xoay người lại nhìn người vừa nói chuyện.

“Lạc Thiên! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần đột nhiên xuất hiện ở phía sau ta!” Minh Già Lạc tức giận nói,“Ngươi còn như vậy, ta sẽ không để ý ngươi !”

“Là ta sai, về sau ta không bao giờ nữa , Già Lạc bảo bối của ta, trăm ngàn lần không được không để ý tới ta.” Tứ đại trưởng lão Lạc Thiên vẻ mặt giống như cô dâu nhỏ chịu ủy khuất nhìn người yêu trước mặt thừa nhận sai lầm.

“Còn có! Không cần bảo ta Già Lạc bảo bối!” Minh Già Lạc thở phì phì xoay người, cũng hướng trong viện đi vào,“Còn kêu nữa , sẽ không bao giờ để ý ngươi .”

“Dạ dạ.” Lạc Thiên không ngừng cười ha hả, chạy đuổi theo . Trong lòng lại nói thầm, lời này nàng đã nói thứ sáu trăm năm mươi ba lần, kết quả không phải mỗi lần đều để ý ta sao .

Hai người một trước một sau đi vào sân.

“Bọn họ cảm tình thật tốt.” Bạch Nguyệt và Lê Ngạo Nhiên vừa vặn cũng đã trở lại, ở cửa thấy được một màn này, Bạch Nguyệt mỉm cười nói.

“Hai người bọn họ là một đôi oan gia, gặp mặt liền ầm ỹ, không thấy mặt thì lại nhớ” Lê Ngạo Nhiên khẽ cười nói khi nói về quan hệ của hai vị trưởng lão này.

“Nhưng là càng ầm ỹ cảm tình càng tốt, đúng không?” Bạch Nguyệt kéo tay Lê Ngạo Nhiên, vui cười nói.

“Đó là bọn họ, ta không hy vọng chúng ta mỗi ngày ầm ỹ.” Lê Ngạo Nhiên ôn nhu nhìn Bạch Nguyệt, chỉ muốn mỗi thời mỗi khắc được ôm nàng vào ngực.

“Ha ha, biết, đã biết.” Hai má Bạch Nguyệt ửng đỏ ,nhìn Lê Ngạo Nhiên giận dỗi, nhịn không được cười lên tiếng.

Tới giờ ăn cơm chiều, tất cả mọi người đều trở về . Trong đại sảnh náo nhiệt cực kỳ, tất cả mọi người ngồi quanh một cái bàn tròn to. Xong, nhiều ánh mắt như vô tình đều hướng về phía Bạch Nguyệt như xem xét, làm Bạch Nguyệt cũng cảm thấy ngượng ngùng.

“Được rồi, các ngươi đều ăn cơm cho ta! Lại nhìn, có tin ta móc mắt cả đám các ngươi không ?” Lê Ngạo Nhiên đã muốn tức giận , tay nhịp nhịp bàn nói.

Mọi người lập tức thu hồi ánh mắt ,thành thực bắt đầu ăn cơm. Lê Ngạo Nhiên ôn nhu gắp thức ăn cho Bạch Nguyệt trước mặt mọi người. Cả đám người đều há hốc , tròng mắt như muốn rớt ra ngoài khi thấy cung chủ của mình cũng có thể dịu dàng chăm sóc người khác như vậy, mười hai người bất nhã cười sặc sụa, Lăng Ngôn nhanh tay bưng lên hai dĩa thức ăn gần chỗ mình nhất tránh bị đám người này làm hỏng .

Sau đó ,Lăng Ngôn thản nhiên như không có việc gì, bĩu môi nói: “Thói quen là tốt rồi, thói quen là tốt rồi”.

Lê Ngạo Nhiên ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mọi người, trực tiếp làm một đám người đang cười kia lập tức cứng đờ tại chỗ. Mọi người dùng sức đấm lồng ngực của mình, nỗ lực đem cơm ngăn ở cổ họng nuốt xuống. Lúc này từng người mới ngồi thẳng chuẩn bị ăn cơm, thật nguy hiểm.

Bạch Nguyệt nhìn cảnh tượng này cũng không thể nhịn cười , bật cười thành tiếng ,thật sự là rất đáng yêu .

Mọi người cúi đầu nhìn đống thức ăn hỗn độn trên bàn , bắt đầu đổ mồ hôi . Như thế sao mà ăn? Vì thế, ánh mắt cả đám người đều tập trung ở hai dĩa đồ ăn trên tay Lăng Ngôn.

Cầm lấy đũa, cả đám người đều tự thi triển nội lực tranh đoạt thức ăn.

“Thật sự là một đám ngu ngốc, không có thuốc chữa.” Lê Ngạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn một đống hỗn độn trên bàn, lại nhìn một đám người đang ở tranh đoạt rất cao hứng, đau đầu nhìn Bạch Nguyệt,“Chúng ta đi ra ngoài ăn, mặc kệ bọn hắn.”

Bạch Nguyệt cũng đang hưng trí nhìn một đám dở hơi ra sức tranh đoạt thức ăn, không thể hiểu nổi vì sao Lê Ngạo Nhiên là người lạnh lung như vậy mà thuộc hạ của hắn lại là một đám khôi hài , đáng yêu như thế.

“Lưu thủy, đi chuẩn bị một bàn ăn khác ở tiểu đình.” Lê Ngạo Nhiên đứng dậy kéo Bạch Nguyệt rời khỏi hiện trường hỗn loạn này. Bạch Nguyệt vui vẻ cười không dứt , càng nhìn bọn họ càng thấy thú vị.

Một lát sau, hai người nhàn nhã ngồi ở tiểu đình dùng cơm.

Một lúc sau, mười ba người cười nói nhao nhao, ồn ào đi về phía này.

“Được rồi, báo cáo công việc hôm nay ta giao cho các ngươi thế nào .” Lê Ngạo Nhiên lại ôn nhu vì Bạch Nguyệt gắp thêm đồ ăn.

Mọi người đều nhanh lấy tay che miệng để không phải bật cười thành tiếng , không thể luống cuống nữa.

Một đám người lần lượt báo cáo công việc của mình. Bạch Nguyệt càng nghe càng kinh hãi, những người này cư nhiên đều là đi gặp các quan lớn triều đình.

Đến Lăng Ngôn, Lăng Ngôn bất đắc dĩ nhún vai:“Hôm nay người nọ không đi gặp người triều đình, ngược lại đi gặp người của Tuyệt Sát môn. Muốn người của Tuyệt Sát môn giúp hắn bắt một nữ nhân, hình như là người trong lòng hắn.” Lăng Ngôn có chút bất đắc dĩ, hôm nay theo dõi đều tốn công vô ích. Lại miễn cưỡng bổ sung nói,“Kêu là cái gì Ly nhi …. aiz, ngày mai ta lại tiếp tục theo dõi.”

Lê Ngạo Nhiên vừa nghe hai chữ “Ly nhi” sắc mặt lập tức trầm xuống. Trong lòng có chút hiểu được là chuyện gì xảy ra. Người kia, ha ha, nguyên lai là yêu chính muội muội của mình , Âu Dương Ly. Chỉ sợ còn không biết hiện tại trong thân thể này không phải là Âu Dương Ly, mà là nương tử của hắn Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt có chút mơ hồ không rõ. Đang nói người kia là ai? Ly nhi? Hẳn là không phải đang nói mình chứ ?

Lê Ngạo Nhiên khóe miệng gợi lên độ cong. Nghĩ đến tên kia muốn bắt Nguyệt , vậy đến thử xem tốt lắm. Lê Ngạo Nhiên giận tái mặt, lạnh lùng nói:“Ta xem các ngươi gần nhất cũng đều quá nhàn rồi, cũng nên hoạt động một chút?”

Mọi người vừa nghe, đều cảm thấy hưng phấn hẳn .

“Cung chủ có việc gì xin cứ ra lệnh?” Lạc Thiên lập tức khoanh tay hành lễ. Bọn họ thật lâu không cùng người khác giao thủ rồi .

“Ngươi chỉ biết động thủ!” Bên cạnh Minh Già Lạc đưa tay nhéo lỗ tai Lạc Thiên, quát lớn,“Thật thô lỗ! Chỉ biết đánh nhau!”

“Ai nha, nương tử, ngươi đây là muốn mưu sát chồng sao ?” Lạc Thiên miệng không ngừng hô đau.

“Phi.. ai là nương tử của ngươi! Nói bừa!” Minh Già Lạc căm giận nói, mặt lại ửng đỏ. Trên tay lực đạo cũng giảm bớt .

“Cũng sắp , cũng sắp là nương tử .” Lạc Thiên tươi cười trả lời .

Tất cả mọi người nhịn không được nở nụ cười. Bạch Nguyệt cũng nhịn không được hé miệng cười rộ lên, nữ tử này thật sự là đáng yêu. Rõ ràng chính nàng ra tay động thủ, lại nói người khác chỉ biết đánh nhau . Hai người này đúng là một đôi oan gia, nhưng rất đánh yêu.

“Được rồi, được rồi.” Lê Ngạo Nhiên lúc này mới lên tiếng, Minh Già Lạc thế này mới buông ra lỗ tai Lạc Thiên.

Bạch Nguyệt đột nhiên phát hiện trong nháy mắt mọi người sắc mặt lúc nãy còn vui cười ,lập tức trở nên nghiêm túc, đều trịnh trọng nhìn Lê Ngạo Nhiên, cùng đợi Lê Ngạo Nhiên hạ mệnh lệnh.

“Hai ngày này, chúng ta sẽ cùng chơi với bọn họ.” Lê Ngạo Nhiên ánh mắt lạnh lùng .

Tuyệt Sát môn, thiên hạ đệ nhất tổ chức sát thủ, ha ha. Cư nhiên dám đánh chủ ý lên nữ nhân của hắn, như vậy......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương