“Khụ, khụ ~~” Lăng Ngôn ho nhẹ, tất cả mọi người quay đầu khó hiểu nhìn hắn.

Lúc này Lăng Ngôn mới chậm rãi nói “Các vị muốn chết xin cứ tiếp tục. Hiện tại cung chủ các ngươi dược đã giải . Các vị nghĩ nghe lén mà không bị phát hiện sao?”

Một đám người cứng đờ, đều ngừng cước bộ, ngoan ngoãn trở lại tiểu đình chờ cung chủ xong xuôi đại sự trở ra.

Trong phòng hai người không thèm để ý đến bên ngoài, đang chuyên tâm làm chuyện cần làm.

Bạch Nguyệt mệt mỏi nằm trên giường, động cũng không muốn động , dựa vào ngực Lê Ngạo Nhiên nghe tim hắn đập, cảm giác hạnh phúc dâng tràn.

“Hôm nay không cần đi ra ngoài làm việc sao?” Bạch Nguyệt tìm vị trí thỏai mái trong lòng Lê Ngạo Nhiên , cất tiếng hỏi.

“Hôm nay không đi.” Lê Ngạo Nhiên cúi đầu nhìn thiên hạ trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

“Huynh không đi gặp đám người bên ngoài sao?” Bạch Nguyệt nghĩ, đám người bên người đã đợi rất lâu rồi.

“Không cần để ý những người đó.” Lê Ngạo Nhiên bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Nguyệt đang đặt trước ngực,“Hôm nay ta muốn bồi nàng, không đi đâu hết.”

“Ân, tốt.” Bạch Nguyệt trong lòng vô cùng ngọt ngào không biết nên nói gì .

Đáng thương bên ngoài, kẻ đứng người ngồi trông ngóng cung chủ ra ngoài.

Thật lâu sau, hai người mới chậm rãi rời giường. Bạch Nguyệt nhìn một đống hỗn độn, trên tấm trải giường những điểm đỏ chói mắt nhắc nhở một đêm quá điên cuồng, Bạch Nguyệt thẹn thùng đỏ bừng mặt không dám ngẩng đầu.

Lê Ngạo Nhiên ôn nhu giúp Bạch Nguyệt mặc quần áo, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng , xong xuôi mới ôm eo Bạch Nguyệt đi ra khỏi phòng.

Cửa phòng vừa mở , chỉ thấy đến một đám người lập tức xuất hiện trước cửa, ánh mắt ái muội nhìn hai người vừa bước ra. Chỉ thấy cung chủ vẫn một thân lãnh khốc và ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ , nhưng khi quay đầu nhìn mỹ nhân bên cạnh trong mắt lại tràn đầy nhu tình , cánh tay ôm eo nữ tử cũng không buông ra .Nam tuấn mỹ ngũ quan như ngọc , nữ thì khuynh sắc khuynh thành , hai người đứng đó giống như một bức tranh hoàn mỹ , cả thiên địa như mất đi màu sắc. Cả đám người cứ đứng ngẩn ngơ nhìn , quên cả hô hấp.

Bạch Nguyệt không nghĩ có nhiều người đến vậy đang chờ bọn, nhất thời đỏ bừng mặt, thẹn thùng nhích lại gần Lê Ngạo Nhiên.

“Tham kiến cung chủ, tham kiến cung chủ phu nhân.” Cả đám người đồng loạt hành lễ làm cho Bạch Nguyệt cả kinh, lại càng thêm xấu hổ. Những người này rõ ràng cái gì đều biết , đều đổi giọng gọi nàng là phu nhân.

“Ta xem các ngươi hình như rất nhàn rỗi, có phải hay không?” Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng lên tiếng nhưng trong giọng nói lại thêm vài phần nguy hiểm. Đừng tưởng rằng hắn không biết nhóm người này đã làm gì.

“Cung chủ, chúng tôi vừa nhận được lệnh truyền liền ngàn dặm xa xôi chạy đến, làm sao có thể nhàn rỗi được ?” Minh Già Lạc ủy khuất lên tiếng.

“Ta nhớ rõ, đã sớm đem nhiệm vụ phân công cho các ngươi? Các ngươi bây giờ còn đứng ở chỗ này, không phải tỏ vẻ thực nhàn rỗi sao?” Lê Ngạo Nhiên nheo mắt nguy hiểm nhìn một lượt. Bởi vì hắn phát hiện ánh mắt đám người kia giống như sói đói nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt. Hắn làm sao không hiểu ý tưởng của đám sói này chứ , đây là muốn nhìn kỹ Bạch Nguyệt là nữ nhân thế nào.

“Không nhàn không nhàn, hắc hắc ~” Mọi người trăm miệng một lời đồng thanh nói.

“Không nhàn liền đều lăn đi làm việc cho ta.” Lê Ngạo Nhiên thật sự không chịu được ánh mắt đàn sói này cứ quét tới quét lui trên người Bạch Nguyệt .

Bạch Nguyệt nhìn đám người này, hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện mỗi người đều tốt như vậy. Chẳng lẽ tuấn nam mỹ nữ trong thiên hạ đều chạy tới Vô Ưu cung ? Nhưng sao ánh mắt bọn họ nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy , thật kì lạ mà.......

“Nhưng chúng tôi muốn tặng lễ vật gặp mặt cho Cung chủ phu nhân đây.” Minh Già Lạc hắc hắc cười gượng , tiến lên, lấy ra vòng tay trân châu đeo vào tay cho nàng. Bạch Nguyệt cúi đầu vừa thấy, lắp bắp kinh hãi. Vòng tay trân châu, mỗi viên đều to tròn sáng bóng mượt mà, thật sự là cực phẩm trân châu đó. Lễ vật gặp mặt quá lớn rồi,Bạch Nguyệt do dự không biết có nên nhận không , quay sang nhìn Lê Ngạo Nhiên , thấy hắn gật gật đầu , mới không từ chối .

Lê Ngạo Nhiên nhìn về phía những người còn lại, trực tiếp hỏi:“Của các người đâu ?”

“Dạ đây, dạ đây.” Phía dưới thanh âm liên tiếp, lễ vật lần lượt được dâng lên . Nghe cung chủ đính hôn còn rất sủng ái nàng , mọi người cũng rất tò mò , sớm chuẩn bị tốt lễ vật, rất muốn nhìn vị mỹ nhân kia là thần thánh phương nào có thể bắt được trái tim cung chủ lãnh khốc tuyệt tình của bọn họ. Hiện tại xem ra, chẳng những thân thủ rất cao, tính cách đủ cường hãn, dung nhan tuyệt trần, rất xứng đứng bên cạnh cung chủ .

Không để Bạch Nguyệt có cơ hội cự tuyệt, mọi người đem lễ vật đều đưa tận tay nàng .

Lê Ngạo Nhiên nhìn một đám người cứ nhìn dò xét hắn và Bạch Nguyệt một cách ái muội, nhíu mày, quát:“Đều cút đi làm việc cho ta.”

"Dạ!" Mọi người tan tác như chim muông, toàn bộ thi triển khinh công trong nháy mắt không còn một bóng người. Để lại Bạch Nguyệt nhìn trân trối một đống lớn lễ vật trong ngực.

Lăng Ngôn tựa vào một bên, hướng hai người nhíu mày, thực ái muội hỏi:“Đêm qua vài lần a?”

Lê Ngạo Nhiên cầm chậu hoa gần bên, không nói một lời hướng Lăng Ngôn quăng tới .Lăng Ngôn lanh lẹ né tránh, hướng không trung hô to:“Đợi ta với.” Dứt lời, đã không thấy người đâu.

Bạch Nguyệt nhịn không được nở nụ cười. Những người này thật sự đáng yêu. Hoàn toàn không giống như người cổ đại cổ hủ, đi thẳng về thẳng, không hề câu nệ lễ nghi phiền phức, làm cho người ta muốn không có ấn tượng tốt cũng không được. Cho nàng cảm giác, Lê Ngạo Nhiên cùng những người này quan hệ vừa là chủ nhân và thuộc hạ, nhưng cũng là huynh đệ tốt. Cúi đầu nhìn đống lễ vật trong ngực mình, tất cả đều là bảo bối quý hiếm. Chắc hẳn những người này đều là dụng tâm chuẩn bị cho nàng .

Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Thủy mỉm cười đi tới, đưa lễ vật sang cho nàng:“Giúp ta thu .”

“Dạ, phu nhân.” Lưu thủy cũng thay đổi xưng hô với Bạch Nguyệt, cười cũng rất ái muội. Làm Bạch Nguyệt có chút ngượng ngùng ,xem ra, cả biệt viện cao thấp đều biết chuyện đêm qua .

“Đủ . Đi dọn dẹp phòng đi.” Lê Ngạo Nhiên hơi bất mãn nhíu mày.

“Dạ, cung chủ.” Lưu thủy nhịn cười, ôm lễ vật đi vào phòng. Vừa bước vào không khỏi kinh ngạc nhìn , bên trong phòng , dưới đất là một đống hỗn độn, trên giường cũng hỗn độn không kém. Đêm qua, hai người nhất định là rất...... Hắc hắc, Lưu Thủy cười thật vui, xem ra Vô Ưu cung sớm sẽ có tiểu cung chủ rồi.

“Hôm nay chúng ta đi ra ngoài du ngoạn.” Lê Ngạo Nhiên yêu thương nhìn Bạch Nguyệt.

“Tốt tốt.” Bạch Nguyệt cười thật vui vẻ. Mấy ngày nay chỉ ở trong biệt viện , nàng đã buồn bực muốn chết rồi .

“Nhưng phải ăn cơm trước đã.” Lê Ngạo Nhiên nắm tay Bạch Nguyệt đi đến đại sảnh.

Hai người dùng cơm xong, Lê Ngạo Nhiên mới mang theo Bạch Nguyệt lên xe ngựa ra cửa.

“Hôm nay đi đâu?” Bạch Nguyệt hưng phấn hỏi.

“Đi núi Phong Sơn ở ngoài thành, cách đây không xa.” Lê Ngạo Nhiên từ trong lòng lấy ra một bình sứ, đổ ra một viên thuốc đưa cho Bạch Nguyệt, sắc mặt có chút không bình thường nói:“Nàng uống đi.”

“Đây là cái gì?” Bạch Nguyệt nhận lấy viên thuốc thắc mắc hỏi.

“Thuốc này giúp nàng không còn mệt mỏi nữa.” Lê Ngạo Nhiên sắc mặt có chút mất tự nhiên, hai lỗ tai đều ửng đỏ. Bởi vì đêm qua hắn biết rõ mình có bao nhiêu điên cuồng khiến nàng nhất định rất mệt rồi . Nếu Bạch Nguyệt không có nội lực thâm hậu thì bây giờ chẳng thể rời giường nổi .

“À…… ha ha.” Bạch Nguyệt cười thật tươi ,trong lòng thật sự cảm động trước sự chăm sóc của Lê Ngạo Nhiên, càng nhìn càng thấy đáng yêu.

“Về sau, ta sẽ tiết chế không làm thương tổn nàng .” Lê Ngạo Nhiên trừ bỏ mất tự nhiên còn có chút đau lòng.

Bạch Nguyệt mỉm cười không thèm nhắc lại, chậm rãi tựa vào ngực Lê Ngạo Nhiên. Lê Ngạo Nhiên cũng cười, vòng tay ôm Bạch Nguyệt vào lòng.

Phong Sơn ở ngoại ô, cách kinh thành không xa. Phong cảnh đẹp như trong tranh , hấp dẫn rất nhiều du khách .

Hai người xuống xe ngựa, phát hiện xung quanh không một bóng người.

“Giống như không có người?” Bạch Nguyệt nhìn quanh xung, không phát hiện người nào. Phong cảnh nơi này rất đẹp. Toàn bộ mấy ngọn núi ở đây đều phủ một màu xanh ngắt, sương mù chưa tan hết giống như những dãy lụa trắng lượn lờ trôi, làm cho cảnh vật trở nên thêm phần mờ ảo, lung linh như lạc vào cõi thần tiên.

“Bởi vì hôm nay không phải ngày cầu nguyện.” Lê Ngạo Nhiên mỉm cười giải thích “Trên núi có tòa miếu nhỏ, không người trông giữ, tất cả đều là người lên núi cầu nguyện quét tước và duy trì hương khói. Mỗi khi đến ngày cầu nguyện nơi này liền rất náo nhiệt.”

“Aa, cầu nguyện? Linh sao?” Bạch Nguyệt có chút tò mò, một chỗ như vậy, không có người trông giữ miếu thờ?

“Chúng ta đi nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao .” Lê Ngạo Nhiên sủng nịnh nắm bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Nguyệt.

Hai người chậm rãi đi lên núi. Phong cảnh dần hiện ra trước mặt làm người ta không khỏi rung động , như cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, như bước vào cõi bồng lai tiên cảnh , đỉnh núi như ẩn như hiện trong sương mù càng trở nên huyền bí mờ ảo .

“Thật đẹp.” Bạch Nguyệt nhìn phong cảnh không khỏi tán thưởng .

“Nàng đẹp nhất.” Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt ôn nhu nói.

“Đứa ngốc.” Bạch Nguyệt cười nhẹ, trong lòng thì vô cùng ngọt ngào. Xoay người hướng phía đỉnh núi bước đi.

Đỉnh núi quả nhiên có cái miếu nhỏ. Miếu không có người trông coi nhưng rất sạch sẽ , được quét tước rất kỹ càng.

Bạch Nguyệt vào miếu, chính giữa miếu thờ đặt một bàn hương án lớn , bên trên đặt một tảng đá lớn được che khuất bằng màn che satanh , được đặt trang trọng chính giữa hương án , phía ngoài là một cái lư hương lớn. Phía bên trong lư hương đã cắm sẵn ba cây nhang cháy hơn phân nửa, đang tỏa khói nghi ngút mang theo mùi thơm ngát khiến lòng người cũng trở nên yên tĩnh lạ thường .

Lê Ngạo Nhiên cũng theo sau bước vào miếu.

Bạch Nguyệt kinh ngạc phát hiện trong miếu đang có người quỳ gối cầu phúc. Tựa hồ là người trẻ tuổi, quỳ thẳng tắp , thành kính cầu nguyện.

Hình như nghe phía sau có tiếng động, người trẻ tuổi chậm rãi quay đầu lại, liền chạm ngay ánh mắt tò mò của Bạch Nguyệt .

Nhất thời, hai người đều biến sắc.

Bạch Nguyệt sắc mặt khẽ trầm xuống. Là tên sắc lang ở hội đèn lồng giành đèn với nàng và lúc ở tửu lâu đã sờ ngực nàng, đúng là oan gia mà !

Tư Đồ Tuấn ánh mắt lộ ra kinh hỉ, cư nhiên là nàng! Nữ nhân hắn ngày nhớ đêm mơ , mong được gặp lại đang đứng trước mặt hắn.

“Là nàng .” Tư Đồ Tuấn thật cao hứng, lập tức đứng lên, ánh mắt tràn đầy vui sướng nhìn Bạch Nguyệt.

Không đợi Bạch Nguyệt đáp lời, phía sau Lê Ngạo Nhiên cũng nhìn thấy Tư Đồ Tuấn, nhàn nhạt tiếp lời:“Chào Tư Đồ công tử.”

Tư Đồ Tuấn sững sờ nhìn Lê Ngạo Nhiên, lúc này mới phát hiện ra hắn đứng ở sau lưng Bạch Nguyệt . Cũng nhớ tới , đêm hôm đó hai người cùng xuất hiện ở trên nóc nhà quán trà đối diện. Trong lòng mơ hồ hiểu được chút gì, nhưng vẫn có chút không cam tâm hỏi "Lê công tử cũng tới nơi này cầu nguyện sao?"

“Ân, theo nương tử cùng đến” Lê Ngạo Nhiên làm sao có thể nhìn không ra sự khác lạ củaTư Đồ Tuấn khi nhìn Bạch Nguyệt. Ý tứ trong ánh mắt đó, hắn làm sao không hiểu được chứ.

“Nương tử?” Tư Đồ Tuấn lặp lại lời nói Lê Ngạo Nhiên , tuy rằng trong lòng mơ hồ đã có chút đáp án, nhưng nghe chính Lê Ngạo Nhiên tự mình nói ra, vẫn không khỏi cảm thấy thật sự mất mát.

“Nguyệt, đây là Tư Đồ công tử.” Lê Ngạo Nhiên nhìn Tư Đồ Tuấn nho nhã lễ độ giới thiệu ,“Tư Đồ công tử, đây là nương tử của ta.”

Bạch Nguyệt tuy rằng không rõ hai người quan hệ thế nào, vẫn khách khí trả lời:“ Chào Tư Đồ công tử.”

“Chào......” Tư Đồ Tuấn có chút thất thần. Nguyên lai, nàng là nương tử của hắn . Cũng khó trách, hai người đứng chung một chỗ thật là phi thường xứng đôi.

“Chúng ta không quấy rầy Tư Đồ công tử .” Lê Ngạo Nhiên nhàn nhạt hành lễ một cái, liền nắm tay Bạch Nguyệt rời đi. Tư Đồ Tuấn nhìn hai người rời đi có chút phiền muộn.

Lê Ngạo Nhiên là tướng công của nàng , hắn đã không còn cơ hội sao ? Nghĩ đến điểm ấy, Tư Đồ Tuấn tâm không khỏi cảm thấy đau đớn. Hắn thật sự rất muốn được nghe lại tiếng ca của nàng, được ngắm nàng khải đàn ca hát dưới ánh trăng. Dù chỉ nhìn chỉ nghe nàng hát một lần cũng khiến hắn nhớ mãi không quên .

………………………………..

Bên này hai người vui vẻ nắm tay nhau du sơn ngoạn thủy, Lăng Ngôn lại thập phần không vui , vì phải theo dõi Âu Dương Thần Dật , để điều tra rõ ràng lập trường của thiên hạ đệ nhất Chú kiếm phường, là đứng ở hữu thừa tướng hay là tả thừa tướng, hoặc là không theo bên nào. Kết quả tốt nhất hy vọng là hắn đứng về phía hoàng thượng.

Lăng Ngôn lấy ra cây quạt vừa mua dùng sức phẩy phẩy, ngẩng đầu nhìn mặt trời quá mức chói chang, trong lòng buồn bực không thôi. Vì sợ bị người khác chú ý, hắn phải để kiếm của mình ở nhà, cầm quạt thay thế.

Thời tiết nóng bức thế này mà tên Âu Dương Thần Dật không cảm thấy sao ,có thể ngồi yên ở ven đường nhìn trâm cài đầu trong tay đến xuất thần. Chỉ là một món trang sức của nữ nhân cũng có thể nhìn lâu như vậy, thê tử hắn không phải đương triều công chúa sao? Nhưng nghĩ lại Lăng Ngôn lập tức liền tỉnh ngộ, công chúa là một cọp mẹ ngang ngược làm sao có thể khiến Âu Dương Thần Dật hài lòng. Trâm ngọc trong tay hắn sợ là của người hắn yêu .

Xoa xoa mồ hôi trên đầu, Lăng Ngôn lắc đầu thở dài , hắn đã ngồi ở đây rất lâu rồi . Rốt cuộc khi nào thì hắn ta mới chịu đứng dậy, khi nào thì đi gặp người đây?

Lăng Ngôn càng ra sức phẩy cây quạt cầm trên tay, cũng không nghĩ cây quạt lại đánh trúng thứ gì phía sau lưng. Quay đầu lại, là khuôn mặt dữ tợn của một gã to con đang căm tức nhìn hắn.

“Nga, ha ha, vị công tử này, thật xin lỗi.” Lăng Ngôn ha hả cười cười, đem cây quạt thu lại trong tay.

“Một câu xin lỗi là xong sao ?” Một gã to con vẻ mặt dữ tợn ngang ngược quát lớn "Thế nào cũng phải bồi thường tiền thuốc cho ta. Thấy ngươi nho nhã, chỉ lấy ngươi hai trăm lượng bạc thôi.”

“Không phải chứ, chỉ quạt trúng ngươi một cái mà phải bồi thường hai trăm lượng?” Lăng Ngôn giật mình há to miệng hỏi.

“Ta nói muốn ngươi bồi thường bao nhiêu thì phải đưa bấy nhiêu, đúng không, các huynh đệ.” Gả to con cười nhạo quay đầu nói với mấy tên du côn đi theo phía sau . Lập tức cả đám đều đồng thanh hưởng ứng :“Đúng đúng! Phải bồi thường tiền cho đại ca!”

“À, tiền thì ta có.” Lăng Ngôn lắc lắc đầu, trêu tức nói,“Nhưng ta lại không muốn đưa , làm sao bây giờ ?”

“Xem ra ngươi muốn bị đánh, dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với bổn đại gia”. Gả to con trợn mắt nhìn Lăng Ngôn thấp bé hơn mình một cái đầu , cười gằn , đối phương chỉ có một mình , bề ngoài nho nhã lịch sự chắc chỉ là thư sinh yếu đuối , nên trong lời nói cũng mạnh lên vài phần , cũng thêm vài phần đắc ý.

“Đánh cho ta!” Hắn hướng phía sau ra lệnh cho đám người kia xông lên.

Lăng Ngôn nhún vai , suy nghĩ không biết nên đánh trả hay là phối hợp cùng chơi đùa với đám lưu manh này một tý .

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ trên bức tường cao:“Dừng tay! Một đám người lại khi dễ một thư sinh yếu đuối thì xứng là hảo hán sao!”

Mọi người đều dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía đó. Lăng Ngôn cũng hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn.

Dưới ánh mặt trời, một nữ tử xinh đẹp đang đứng chống nạnh, vẻ mặt tức giận nhìn phía chằm chằm đám du côn phía. Trên vai cô nương ấy hình như là một con thú nhỏ. Lăng Ngôn chăm chú nhìn, con thú nhỏ kia hình như là một con điêu ( con chồn nha ) ! Một con chồn có răng nanh chứa chất kịch độc , mà nó hiện tại lại ngoan ngoãn ngồi xổm trên vai vị cô nương này.

“Ai chà, thì ra là một tiểu mỹ nhân .” Cả đám du côn cười ầm lên.

Còn có người cười ầm lên nói: "Chẳng lẽ tiểu mỹ nhân là tiểu nương tử của gã thư sinh này. Cho nên muốn ‘mỹ nhân cứu anh hùng’ hả ?”

Một tên khác lại lên tiếng trêu chọc :“Tiểu mỹ nhân hay là theo hầu hạ đại ca ta đi , sẽ được sung sướng cả đời …..haha “

“Các ngươi!” Vị nữ tử tức giận đến đỏ bừng khuôn mặt .Nàng lúc nãy vừa đi qua đây thì thấy đám du côn này đang muốn khi dễ vị thư sinh này nên mới bất bình lên tiếng .

“A, tiểu mỹ nhân thẹn thùng sao .” Đám du côn cười vang .

“Thật xinh đẹp, bắt nàng lại cho ta . Đem về hầu hạ bổn đại gia.” Tên cầm đầu đám du côn nhe răng cười .

“Hừ!” Vị nữ tử thật sự nổi giận, rút ra nhuyễn kiếm bên hông nhảy xuống.

Lăng Ngôn há to mồm nhìn nàng lưu loát đánh ngã đám người nằm trên mặt đất. Xong chuyện nàng còn hung hăng bồi thêm mấy đá vào bụng tên đại ca :“Muốn bắt ta, có tin ta lập tức biến ngươi thành thái giám không?” Nghe vậy, cả đám người mặt đều trắng bệch , miệng không ngừng cầu xin tha thứ.

“Hừ! Ta còn ngại bẩn tay của ta!” Nữ tử tức giận thở phì phì nói.

Lăng Ngôn lúc này mới giật mình , bỗng nhiên nhớ tới Âu Dương Thần Dật. Quay đầu nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy người đâu.. Xong rồi! Không thấy người. Lăng Ngôn cực kỳ ảo não, nhìn chung quanh, nghĩ xem hắn có thể đi đâu. Nhấc chân định rời đi, không ngờ liền bị cô nương kia ngăn cản đường đi .

“Ngươi thế nào là vậy, cứu ngươi ngay lời cảm tạ cũng không có.” Lam Hàn Lạc thở phì phì nói.

Lăng Ngôn mất dấu Âu Dương Thần Dật trong lòng đang buồn bực , tức giận nói:“Ta không kêu ngươi cứu ta, lần này tốt lắm, làm ta mất dấu hắn rồi !”

“Ngươi!” Lam Hàn Lạc tức giận,“Hừ! Không phải là tìm người thôi sao? Ta giúp ngươi là được, nhưng ngươi phải cảm ơn ta!” Lam Hàn Lạc nâng cao giọng nói .

“Được, chỉ cần ngươi giúp ta tìm được người, đừng nói là cảm ơn, ta còn mời ngươi ăn cơm để tỏ lòng xin lỗi.” Lăng Ngôn trong lòng cực kì vui mừng , hắn thậtkhông muốn tay không quay về, quan trọng hơn là bị đám người trưởng lão hộ pháp kia cười nhạo hắn.

“Một lời đã định!” Lam Hàn Lạc thu hồi nhuyễn kiếm cầm trong tay.

“Ân.” Lăng Ngôn tuy rằng rất muốn tìm được Âu Dương Thần Dật, nhưng cũng thập phần hoài nghi cô nương xinh đẹp trước mắt này có thể giúp mình tìm được người hay không.

“Ngươi có quần áo hay vật gì của hắn , hay là hắn vừa rồi đứng ở đâu ?” Lam Hàn Lạc hỏi.

“Ta không có nhưng vừa rồi hắn ngồi ở chỗ kia rất lâu.” Lăng Ngôn nói xong, nhấc chân đi về hướng Âu Dương Thần Dật ngồi lúc nãy.

“Tiểu điêu nhi đi qua ngửi mùi đi.” Lam Hàn Lạc nói với tiểu điêu đứng trên vai nàng, tiểu điêu lập tức nhảy xuống, trên mặt đất dùng sức ngửi ngửi. Sau đó nhìn xung quanh, nhanh chóng chạy về phía trước.

“Đi theo nó.” Lam Hàn Lạc nhấc chân đi theo, Lăng Ngôn cũng đuổi theo.

Lăng Ngôn chạy nhanh theo, trong lòng lại kỳ quái rõ ràng chỉ là một tiểu điêu có thể tìm được người sao.

... ...... ...... ...... ...... ...... ........

“Huynh biết người kia?” Ở sau miếu, Bạch Nguyệt tò mò hỏi.

“ Ừ, có quen biết.” Lê Ngạo Nhiên khẽ cười.

“Là ai thế ?” Bạch Nguyệt còn đang nghĩ đến ngày ấy hắn vô lễ với mình, vừa rồi kỳ thật nàng thật muốn xông lên đem hắn đánh thành đầu heo , nhưng thật không nghĩ tới hắn và Lê Ngạo Nhiên có quen biết.

“Người kia là.....” Lê Ngạo Nhiên khẽ thở dài, “Người kia chính là......”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương