Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!
-
Chương 51: Bỏ trốn khỏi bệnh viện
Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt sau khi nghe thấy lời bác sĩ nói liền trầm mặc. Bọn họ nóng lòng muốn đưa Sơ Địch đi phá thai lại quên mất cơ thể cô đã từng chịu đựng một đả kϊƈɦ rất lớn. Chuyện sinh con đối với người phụ nữ rất quan trọng, Thẩm Thế Mạt đương nhiên là biết nhưng hắn vẫn không hi vọng Sơ Địch mang thai con của Ninh Hoắc Đông.
“Để cô ấy tĩnh dưỡng cơ thể một thời gian sau đó mới tiến hành phá thai có được không?”.
Thẩm Thế Mạt suy nghĩ một hồi lâu rồi mới lên tiếng. Hắn nghĩ đây là lựa chọn tốt nhất tại thời điểm hiện tại. Vừa tốt cho Sơ Địch lại có thể hủy đi nghiệt chủng của Ninh Hoắc Đông.
Sắc mặt bác sĩ có chút biến đổi. Người bác sĩ nhìn Sơ Địch rất lâu, dường như đang muốn hỏi ý kiến của cô nhưng Sơ Địch từ đầu đến cuối đều luôn cúi mặt, không dám ngẩng đầu. Bác sĩ hết cách, đành nghiêm túc hỏi một lần nữa.
“Mọi người thật sự không hi vọng đứa bé này chào đời đến thế sao?”.
Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt gần như đồng thanh.
“Phải”.
“Vậy thì được thôi. Để cô ấy tĩnh dưỡng thân thể một thời gian, sau đó sẽ tiến hành phẫu thuật nạo phá thai. Làm như vậy chỉ có thể giảm ảnh hưởng xấu đến cơ thể mẹ chứ không phải là cơ thể mẹ không chịu ảnh hưởng xấu. Đây là điều mọi người nên nắm rõ. Những chuyện cần nói tôi đều đã nói hết rồi, mọi người vẫn nên suy nghĩ cẩn thận lại rồi hãy hạ quyết định”.
Bác sĩ khuyên nhủ mấy câu rồi rời đi ngay.
Khi bác sĩ đi, Sơ Địch mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt. Ánh mắt vô hồn của cô chợt trở nên kiên định. Sơ Địch mệt mỏi ngồi xuống ghế chờ, cô nói.
“Đứa bé này em sẽ sinh nó ra”.
Cả hai người đàn ông trước mặt đều sửng sốt trước quyết định của Sơ Địch. Bọn họ đều nghĩ rằng Sơ Địch sẽ đồng ý với quyết định phá thai thôi bởi vì chính cô cũng không hi vọng mình là mẹ của con Ninh Hoắc Đông.
“Chị, trong người nó chảy dòng máu của Ninh Hoắc Đông đấy!”.
Thẩm Kiệt coi cô như một người không tỉnh táo mà hét lớn. Có thể lúc này, trong mắt họ Sơ Địch đúng là không tỉnh táo, nhưng chỉ có bản thân cô biết lúc này cô lý trí hơn ai hết. Cả đời Sơ Địch không thể quên được vì muốn chiếm được sự yêu thương của Ninh Hoắc Đông, cô đã tính kế để hắn tự tay giết chết đứa con đầu lòng của mình. Sơ Địch không hi vọng, đứa con thứ hai của cô cũng có số mệnh giống như đứa con đầu tiên…
Trong người nó đúng là chảy dòng máu tàn nhẫn của Ninh Hoắc Đông nhưng cũng chảy cả dòng máu của Sơ Địch cô. Cô dù có hận hắn thế nào cũng không thể đem mọi chuyện trút giận lên một đứa trẻ mới được hai tuần tuổi.
“Đừng nói gì nữa, đứa bé này tuyệt đối chỉ có thể lớn lên khỏe mạnh”.
Dứt lời Sơ Địch liền bật dậy, cô rời đi trước mặt Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt.
[ … ]
Thấm thoáng đã hai tháng trôi qua, cuộc sống của Sơ Địch không có quá nhiều biến đổi, cô vẫn sống trong căn biệt thự của Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt, nói đúng hơn là bị nhốt.
Dù Sơ Địch có nói đi nói lại bao nhiêu lần rằng cô không muốn phá thai nhưng hai người đàn ông kia vẫn kiên quyết đến cùng. Thẩm Thế Mạt nói trong thời gian này cô cứ ở tạm đây để điều chỉnh thân thể đợi đến thời cơ thích hợp hắn sẽ đưa cô đến bệnh viện. Sơ Địch biết bản thân không thể thuyết phục nổi họ nên cũng đành thôi, hoàn toàn để ngoài tai những lời Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt nói.
Vẫn như thường lệ, sau khi ăn xong bữa sáng, Sơ Địch mang theo quyển sách về những điều cần biết khi mang thai đến bữa cửa sổ. Cô lật từng trang sách, nhưng tâm tư lại không để lên mặt chữ. Sơ Địch bất giác nhìn ra cảnh vật bên ngoài, bầu trời trong vắt đẹp đến mê hồn nhưng Sơ Địch vẫn cảm thấy có một chút gì đó bi thương.
Hai tháng trời cô bị nhốt trong căn biệt thự này, Sơ Địch hoàn toàn không biết tình hình ngoài kia như thế nào. Nhưng cô vẫn dám chắc Ninh Hoắc Đông sẽ không bỏ cuộc tìm cô. Bởi hắn đã từng nói cả đời này cô chỉ có thể ở bên cạnh hắn, còn nếu như một ngày cô biến mất, hắn sẽ lật tung thế giới này lên cho đến khi tìm được cô. Ninh Hoắc Đông là người đàn ông nói được làm được, trước giờ đều như vậy.
Thế nên Sơ Địch rất sợ, một khi Ninh Hoắc Đông tìm đến đây, Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt sẽ chỉ có nước chết trong tay hắn, đây vốn không phải là kết quả mà Sơ Địch mong muốn. Lúc này việc Sơ Địch cần làm nhất chính là rời khỏi căn biệt thự này, trở về bên cạnh Ninh Hoắc Đông để tiếp tục hoàn thành kế hoạch trả thù, nhưng cũng phải đảm bảo an toàn cho Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt.
Vở kịch khủng bố Thẩm Thế Mạt tạo ra không hề nhỏ, còn kinh động đến cả cảnh sát, Ninh Hoắc Đông làm sao có thể không tức giận? Người có thể xoa dịu cơn thịnh nộ trong lòng hắn có lẽ chỉ có đứa bé trong bụng Sơ Địch lúc này. Sơ Địch phải để đứa bé trong bụng bình an, là vì chính bản thân cô mà cũng là vì Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt.
Sơ Địch chìm đắm trong dòng suy nghĩ của chính mình sâu đến mức Thẩm Kiệt đến từ khi nào cô cũng không biết. Thẩm Kiệt đi đến chỗ Sơ Địch nhìn cô với vẻ mặ bất lực. Hắn không vui giật quyển sách trong tay cô vứt xuống đất. Lúc này Sơ Địch mới kịp định thần lại.
“Chị, hôm nay chúng ta sẽ đến bệnh viện phá thai. Chị yên tâm đi, anh Thẩm Biên đã sắp xếp cho chị tiến hành ở một bệnh viện lớn, tuyệt đối sẽ không để chị xảy ra nguy hiểm”.
Sơ Địch không vội đáp, ánh mắt trong vắt như nước của cô rơi trêи quyển sách bị Thẩm Kiệt ném lăn lóc ở dưới đất. Một lát sau, So Địch hời hợt đáp.
“Thẩm Biên không đi cùng sao?”.
“Anh ấy đang bận sắp xếp chuyến bay về nước cho chị. Chỉ cần chị tiến hành xong phẫu thuật nạo thai sẽ lập tức đưa chị lên máy bay, chúng ta cùng nhau quay về Thẩm gia”.
Thẩm Kiệt cũng không giấu diếm kế hoạch của bọn họ. Hai người họ đã phân chia rõ ràng, Thẩm Kiệt đưa Sơ Địch đến bệnh viện còn những chuyện còn lại đã có Thẩm Thế Mạt lo.
Sơ Địch mỉm cười. Cô đứng dậy, đi lướt qua người Thẩm Kiệt.
“Đi thôi”.
Thẩm Kiệt nhìn thái độ của Sơ Địch trong lòng âm thầm vui sướиɠ. Hắn vốn tưởng rằng Sơ Địch đã thay đổi suy nghĩ lại không hề hay biết khi Thẩm Kiệt đến đây thông báo với cô, trong lòng Sơ Địch đã có một kế hoạch ổn định.
[ … ]
Sơ Địch được đưa đến bệnh viện lớn nhất thành phố Cảnh Dương, và bệnh viện này cũng là nơi gần với tập đoàn Ninh thị nhất, chỉ cách đúng một con đường, mà trùng hợp thay đây là con đường Ninh Hoắc Đông hay đi qua.
Sơ Địch nằm trêи bàn phẫu thuật, ánh đèn trêи trần nhà chiếu thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn của cô. Sơ Địch đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, bác sĩ bên cạnh vẫn đang bận rộn chuẩn bị thuốc gây tê.
“Cô gái trẻ, cô chắc chắn muốn phá thai chứ?”.
Người tiến hành phẫu thuật cho Sơ Địch là một nữ bác sĩ, gương mặt rất hiền hậu.
Sơ Địch nói.
“Tôi không muốn”.
Bác sĩ sửng sốt với đáp án của cô.
“Không muốn phá thai thì cô nằm đây làm gì? Cô gái, bệnh viện không phải là nơi để cô lấy làm trò đùa”.
Sơ Địch bật dậy, cô chạy đến chỗ nữ bác sĩ, nắm lấy tay của vị nữ bác sĩ ấy, cất giọng cầu xin.
“Người đàn ông ngoài kia ép tôi phá thai. Bác sĩ, chị phải giúp tôi”.
Dưới sự giúp đỡ của bác sĩ, Sơ Địch đã thuận lời rời khỏi phòng phẫu thuật bằng cửa đi chuyên dụng. Nhưng dường như Thẩm Kiệt đã nhìn ra ý đồ của cô mà đã sớm cho người của mình mai phục khắp nơi trong bệnh viện. Sơ Địch biết bản thân cô hiện tại khó mà có thể rời khỏi đây nên đã tìm một đồ y tá để thay tạm.
Sơ Địch nấp ở góc khuất quan sát hành tung của đám người Thẩm Kiệt. Người Thẩm Kiệt phái đến mỗi lúc một nhiều, muốn thoát thân khỏi bệnh viện là việc rất khó khăn. Nhưng cơ hội để cô trở về bên cạnh Ninh Hoắc Đông chỉ có một, chính là lần này, Sơ Địch không thể bỏ lỡ.
Sơ Địch cứ làm như không có chuyện gì, vờ như mình là một y tá trong bệnh viện thong thả bước ra bên ngoài. Cứ ngỡ bản thân đã hoàn toàn an toàn rời đi, nhưng khi cô vừa đặt chân ra bên ngoài, phía sau đã truyền đến giọng nói quen thuộc của Thẩm Kiệt.
“Bắt lấy chị ấy! Bằng mọi giá không thể để cho Sơ Địch chạy trốn”.
Sơ Địch không nghĩ ngợi nhiều, phản ứng đầu tiên của cô chính là bỏ chạy thật nhanh.
[ … ]
Tối qua Ninh Hoắc Đông uống đến say mềm, nên hôm nay hắn đến tập đoàn rất muộn. Rượu vẫn còn chưa tan, đầu óc Ninh Hoắc Đông vẫn đau như búa bổ. Hắn vô lực đưa tay day day hai thái dương, cất giọng đầy mong chờ mà hỏi Ngụy Sinh đang tập trung lái xe.
“Đã tìm thấy Sơ Địch chưa?”.
Hai tháng nay Ninh Hoắc Đông vẫn luôn cho người đi tìm cô, hắn vận dụng toàn bộ quan hệ của mình, gần như lật tung cả thế giới này vẫn không thấy tung tích của Sơ Địch. Điều này khiến Ninh Hoắc Đông gần như phát điên.
Kể từ ngày cô mất tích, hắn cũng không còn tâm trạng làm việc, ngày ngày đều chìm đắm trong rượu chè, thuốc lá. Ninh Hoắc Đông trước nay coi công việc như mạng sống lại một lần nữa vì người phụ nữ tên Sơ Địch mà thay đổi.
Ngụy Sinh bất lực đáp.
“Vẫn chưa có tin tức của Sơ tiểu thư”.
“Điều thêm người điều tra, mở rộng phạm vi ra. Ngụy Sinh, lần sau tôi không muốn nghe đáp án này từ miệng cậu nữa. Nếu không tìm thấy Sơ Địch, cậu cũng không cần phải quay về đây làm việc nữa”.
Ninh Hoắc Đông mệt mỏi ngả người ra phía sau. Hắn rất muốn ngủ một giấc thật sâu nhưng chỉ cần vừa nhắm mắt lại hắn sẽ lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, nhìn thấy Sơ Địch đã cười với hắn.
Kít!
Tiếng thắng xe chói tai vang lên, Ngụy Sinh vội vàng dùng chân nhấn mạnh bàn đạp.
“Để cô ấy tĩnh dưỡng cơ thể một thời gian sau đó mới tiến hành phá thai có được không?”.
Thẩm Thế Mạt suy nghĩ một hồi lâu rồi mới lên tiếng. Hắn nghĩ đây là lựa chọn tốt nhất tại thời điểm hiện tại. Vừa tốt cho Sơ Địch lại có thể hủy đi nghiệt chủng của Ninh Hoắc Đông.
Sắc mặt bác sĩ có chút biến đổi. Người bác sĩ nhìn Sơ Địch rất lâu, dường như đang muốn hỏi ý kiến của cô nhưng Sơ Địch từ đầu đến cuối đều luôn cúi mặt, không dám ngẩng đầu. Bác sĩ hết cách, đành nghiêm túc hỏi một lần nữa.
“Mọi người thật sự không hi vọng đứa bé này chào đời đến thế sao?”.
Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt gần như đồng thanh.
“Phải”.
“Vậy thì được thôi. Để cô ấy tĩnh dưỡng thân thể một thời gian, sau đó sẽ tiến hành phẫu thuật nạo phá thai. Làm như vậy chỉ có thể giảm ảnh hưởng xấu đến cơ thể mẹ chứ không phải là cơ thể mẹ không chịu ảnh hưởng xấu. Đây là điều mọi người nên nắm rõ. Những chuyện cần nói tôi đều đã nói hết rồi, mọi người vẫn nên suy nghĩ cẩn thận lại rồi hãy hạ quyết định”.
Bác sĩ khuyên nhủ mấy câu rồi rời đi ngay.
Khi bác sĩ đi, Sơ Địch mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt. Ánh mắt vô hồn của cô chợt trở nên kiên định. Sơ Địch mệt mỏi ngồi xuống ghế chờ, cô nói.
“Đứa bé này em sẽ sinh nó ra”.
Cả hai người đàn ông trước mặt đều sửng sốt trước quyết định của Sơ Địch. Bọn họ đều nghĩ rằng Sơ Địch sẽ đồng ý với quyết định phá thai thôi bởi vì chính cô cũng không hi vọng mình là mẹ của con Ninh Hoắc Đông.
“Chị, trong người nó chảy dòng máu của Ninh Hoắc Đông đấy!”.
Thẩm Kiệt coi cô như một người không tỉnh táo mà hét lớn. Có thể lúc này, trong mắt họ Sơ Địch đúng là không tỉnh táo, nhưng chỉ có bản thân cô biết lúc này cô lý trí hơn ai hết. Cả đời Sơ Địch không thể quên được vì muốn chiếm được sự yêu thương của Ninh Hoắc Đông, cô đã tính kế để hắn tự tay giết chết đứa con đầu lòng của mình. Sơ Địch không hi vọng, đứa con thứ hai của cô cũng có số mệnh giống như đứa con đầu tiên…
Trong người nó đúng là chảy dòng máu tàn nhẫn của Ninh Hoắc Đông nhưng cũng chảy cả dòng máu của Sơ Địch cô. Cô dù có hận hắn thế nào cũng không thể đem mọi chuyện trút giận lên một đứa trẻ mới được hai tuần tuổi.
“Đừng nói gì nữa, đứa bé này tuyệt đối chỉ có thể lớn lên khỏe mạnh”.
Dứt lời Sơ Địch liền bật dậy, cô rời đi trước mặt Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt.
[ … ]
Thấm thoáng đã hai tháng trôi qua, cuộc sống của Sơ Địch không có quá nhiều biến đổi, cô vẫn sống trong căn biệt thự của Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt, nói đúng hơn là bị nhốt.
Dù Sơ Địch có nói đi nói lại bao nhiêu lần rằng cô không muốn phá thai nhưng hai người đàn ông kia vẫn kiên quyết đến cùng. Thẩm Thế Mạt nói trong thời gian này cô cứ ở tạm đây để điều chỉnh thân thể đợi đến thời cơ thích hợp hắn sẽ đưa cô đến bệnh viện. Sơ Địch biết bản thân không thể thuyết phục nổi họ nên cũng đành thôi, hoàn toàn để ngoài tai những lời Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt nói.
Vẫn như thường lệ, sau khi ăn xong bữa sáng, Sơ Địch mang theo quyển sách về những điều cần biết khi mang thai đến bữa cửa sổ. Cô lật từng trang sách, nhưng tâm tư lại không để lên mặt chữ. Sơ Địch bất giác nhìn ra cảnh vật bên ngoài, bầu trời trong vắt đẹp đến mê hồn nhưng Sơ Địch vẫn cảm thấy có một chút gì đó bi thương.
Hai tháng trời cô bị nhốt trong căn biệt thự này, Sơ Địch hoàn toàn không biết tình hình ngoài kia như thế nào. Nhưng cô vẫn dám chắc Ninh Hoắc Đông sẽ không bỏ cuộc tìm cô. Bởi hắn đã từng nói cả đời này cô chỉ có thể ở bên cạnh hắn, còn nếu như một ngày cô biến mất, hắn sẽ lật tung thế giới này lên cho đến khi tìm được cô. Ninh Hoắc Đông là người đàn ông nói được làm được, trước giờ đều như vậy.
Thế nên Sơ Địch rất sợ, một khi Ninh Hoắc Đông tìm đến đây, Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt sẽ chỉ có nước chết trong tay hắn, đây vốn không phải là kết quả mà Sơ Địch mong muốn. Lúc này việc Sơ Địch cần làm nhất chính là rời khỏi căn biệt thự này, trở về bên cạnh Ninh Hoắc Đông để tiếp tục hoàn thành kế hoạch trả thù, nhưng cũng phải đảm bảo an toàn cho Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt.
Vở kịch khủng bố Thẩm Thế Mạt tạo ra không hề nhỏ, còn kinh động đến cả cảnh sát, Ninh Hoắc Đông làm sao có thể không tức giận? Người có thể xoa dịu cơn thịnh nộ trong lòng hắn có lẽ chỉ có đứa bé trong bụng Sơ Địch lúc này. Sơ Địch phải để đứa bé trong bụng bình an, là vì chính bản thân cô mà cũng là vì Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt.
Sơ Địch chìm đắm trong dòng suy nghĩ của chính mình sâu đến mức Thẩm Kiệt đến từ khi nào cô cũng không biết. Thẩm Kiệt đi đến chỗ Sơ Địch nhìn cô với vẻ mặ bất lực. Hắn không vui giật quyển sách trong tay cô vứt xuống đất. Lúc này Sơ Địch mới kịp định thần lại.
“Chị, hôm nay chúng ta sẽ đến bệnh viện phá thai. Chị yên tâm đi, anh Thẩm Biên đã sắp xếp cho chị tiến hành ở một bệnh viện lớn, tuyệt đối sẽ không để chị xảy ra nguy hiểm”.
Sơ Địch không vội đáp, ánh mắt trong vắt như nước của cô rơi trêи quyển sách bị Thẩm Kiệt ném lăn lóc ở dưới đất. Một lát sau, So Địch hời hợt đáp.
“Thẩm Biên không đi cùng sao?”.
“Anh ấy đang bận sắp xếp chuyến bay về nước cho chị. Chỉ cần chị tiến hành xong phẫu thuật nạo thai sẽ lập tức đưa chị lên máy bay, chúng ta cùng nhau quay về Thẩm gia”.
Thẩm Kiệt cũng không giấu diếm kế hoạch của bọn họ. Hai người họ đã phân chia rõ ràng, Thẩm Kiệt đưa Sơ Địch đến bệnh viện còn những chuyện còn lại đã có Thẩm Thế Mạt lo.
Sơ Địch mỉm cười. Cô đứng dậy, đi lướt qua người Thẩm Kiệt.
“Đi thôi”.
Thẩm Kiệt nhìn thái độ của Sơ Địch trong lòng âm thầm vui sướиɠ. Hắn vốn tưởng rằng Sơ Địch đã thay đổi suy nghĩ lại không hề hay biết khi Thẩm Kiệt đến đây thông báo với cô, trong lòng Sơ Địch đã có một kế hoạch ổn định.
[ … ]
Sơ Địch được đưa đến bệnh viện lớn nhất thành phố Cảnh Dương, và bệnh viện này cũng là nơi gần với tập đoàn Ninh thị nhất, chỉ cách đúng một con đường, mà trùng hợp thay đây là con đường Ninh Hoắc Đông hay đi qua.
Sơ Địch nằm trêи bàn phẫu thuật, ánh đèn trêи trần nhà chiếu thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn của cô. Sơ Địch đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, bác sĩ bên cạnh vẫn đang bận rộn chuẩn bị thuốc gây tê.
“Cô gái trẻ, cô chắc chắn muốn phá thai chứ?”.
Người tiến hành phẫu thuật cho Sơ Địch là một nữ bác sĩ, gương mặt rất hiền hậu.
Sơ Địch nói.
“Tôi không muốn”.
Bác sĩ sửng sốt với đáp án của cô.
“Không muốn phá thai thì cô nằm đây làm gì? Cô gái, bệnh viện không phải là nơi để cô lấy làm trò đùa”.
Sơ Địch bật dậy, cô chạy đến chỗ nữ bác sĩ, nắm lấy tay của vị nữ bác sĩ ấy, cất giọng cầu xin.
“Người đàn ông ngoài kia ép tôi phá thai. Bác sĩ, chị phải giúp tôi”.
Dưới sự giúp đỡ của bác sĩ, Sơ Địch đã thuận lời rời khỏi phòng phẫu thuật bằng cửa đi chuyên dụng. Nhưng dường như Thẩm Kiệt đã nhìn ra ý đồ của cô mà đã sớm cho người của mình mai phục khắp nơi trong bệnh viện. Sơ Địch biết bản thân cô hiện tại khó mà có thể rời khỏi đây nên đã tìm một đồ y tá để thay tạm.
Sơ Địch nấp ở góc khuất quan sát hành tung của đám người Thẩm Kiệt. Người Thẩm Kiệt phái đến mỗi lúc một nhiều, muốn thoát thân khỏi bệnh viện là việc rất khó khăn. Nhưng cơ hội để cô trở về bên cạnh Ninh Hoắc Đông chỉ có một, chính là lần này, Sơ Địch không thể bỏ lỡ.
Sơ Địch cứ làm như không có chuyện gì, vờ như mình là một y tá trong bệnh viện thong thả bước ra bên ngoài. Cứ ngỡ bản thân đã hoàn toàn an toàn rời đi, nhưng khi cô vừa đặt chân ra bên ngoài, phía sau đã truyền đến giọng nói quen thuộc của Thẩm Kiệt.
“Bắt lấy chị ấy! Bằng mọi giá không thể để cho Sơ Địch chạy trốn”.
Sơ Địch không nghĩ ngợi nhiều, phản ứng đầu tiên của cô chính là bỏ chạy thật nhanh.
[ … ]
Tối qua Ninh Hoắc Đông uống đến say mềm, nên hôm nay hắn đến tập đoàn rất muộn. Rượu vẫn còn chưa tan, đầu óc Ninh Hoắc Đông vẫn đau như búa bổ. Hắn vô lực đưa tay day day hai thái dương, cất giọng đầy mong chờ mà hỏi Ngụy Sinh đang tập trung lái xe.
“Đã tìm thấy Sơ Địch chưa?”.
Hai tháng nay Ninh Hoắc Đông vẫn luôn cho người đi tìm cô, hắn vận dụng toàn bộ quan hệ của mình, gần như lật tung cả thế giới này vẫn không thấy tung tích của Sơ Địch. Điều này khiến Ninh Hoắc Đông gần như phát điên.
Kể từ ngày cô mất tích, hắn cũng không còn tâm trạng làm việc, ngày ngày đều chìm đắm trong rượu chè, thuốc lá. Ninh Hoắc Đông trước nay coi công việc như mạng sống lại một lần nữa vì người phụ nữ tên Sơ Địch mà thay đổi.
Ngụy Sinh bất lực đáp.
“Vẫn chưa có tin tức của Sơ tiểu thư”.
“Điều thêm người điều tra, mở rộng phạm vi ra. Ngụy Sinh, lần sau tôi không muốn nghe đáp án này từ miệng cậu nữa. Nếu không tìm thấy Sơ Địch, cậu cũng không cần phải quay về đây làm việc nữa”.
Ninh Hoắc Đông mệt mỏi ngả người ra phía sau. Hắn rất muốn ngủ một giấc thật sâu nhưng chỉ cần vừa nhắm mắt lại hắn sẽ lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, nhìn thấy Sơ Địch đã cười với hắn.
Kít!
Tiếng thắng xe chói tai vang lên, Ngụy Sinh vội vàng dùng chân nhấn mạnh bàn đạp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook