Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!
-
Chương 52: Giết nhầm còn hơn bỏ sót
Trước mắt không biết từ đâu có một người lao đến chắn ngay trước xe của Ninh Hoắc Đông. Cũng may Ngụy Sinh vẫn luôn tập trung lái xe nên tránh được một sự cố lớn.
Ninh Hoắc Đông nhíu mày. Hành động phanh xe đột ngột của Ngụy Sinh khiến hắn không vui.
“Lái xe kiểu gì vậy?”.
“Ninh tổng, có một người phụ nữ đột nhiên lao ra giữa đường… Ninh tổng… Là Sơ tiểu thư”.
Lúc này Ngụy Sinh mới nhìn kỹ người vừa chắn trước đầu xe của Ninh Hoắc Đông là ai. Nhưng cả hắn và Ninh Hoắc Đông đều không ngờ người ấy lại là Sơ Địch. Ninh Hoắc Đông sau khi nghe thây hai chữ ‘Sơ Địch’ được phát ra khỏi miệng Ngụy Sinh thì lập tức trở nên tỉnh táo. Hắn phản ứng rất nhanh, không chần chừ mà mở cửa xuống xe ngay.
Đúng như lời Ngụy Sinh nói người ấy chính là Sơ Địch. Mái tóc dài rũ xuống che đi một nửa khuôn mặt xinh đẹp của cô. Sơ Địch nằm dưới đầu xe hắn, chỉ cách xe hắn có vài bước chân. Ninh Hoắc Đông thật sự không dám tưởng tượng nếu như khi ấy Ngụy Sinh không kịp thời đạp thắng phanh thì mọi chuyện sẽ ra sao.
Ninh Hoắc Đông đỡ lấy Sơ Địch. Hắn đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt cô của cô, vỗ nhẹ mấy cái.
“A Địch! A Địch, tỉnh lại đi!”.
Sơ Địch vẫn còn một chút ý thức mơ hồ. Cô mở mắt ra, vừa nhìn thấy Ninh Hoắc Đông thì liền nở một nụ cười mãn nguyện. Ông trời đúng là không phụ sự tính toán của cô, vào giây phút này lại cho cô gặp đúng Ninh Hoắc Đông.
Hai tháng không gặp hắn, Sơ Địch thật sự có chút nhớ hắn. Nhớ từng cử chỉ trêи gương mặt điển trai này của hắn, nhớ cả đôi mắt màu hổ phách nhìn cô ôn nhu, nhớ đến mức vào thời khắc này Sơ Địch không thể kìm được mà đưa tay chạm lên gương mặt Ninh Hoắc Đông.
Sơ Địch biết bản thân mình đã động lòng với hắn, nhưng cô cũng biết cô sẽ không nương tay trong việc trả thù. Hắn đã từng đối xử tàn nhẫn với cô, vậy nên hắn không xứng có được những thứ tốt đẹp nhất.
“Ninh Hoắc Đông, cuối cùng cũng gặp lại anh rồi”.
Bụng dưới bất chợt truyền đến từng cơn quặn thắt. Sơ Địch lúc này mới nhớ hành động ban nãy đã khiến cô bị động thai. Sơ Địch không muốn mất đứa bé một lần nữa liền yếu ớt kéo kéo tay áo của Ninh Hoắc Đông Cô thều thào nói.
“Ninh Hoắc Đông, dưa tôi đến bệnh viện! Nhanh lên!”.
Ninh Hoắc Đông không hiểu chuyện gì nhưng hắn thấy sắc mặt của Sơ Địch rất nghiêm trọng. Ninh Hoắc Đông lập tức bế cô dậy, đột nhiên hắn nhìn thấy một dòng máu đỏ tươi chảy xuống bắp chân cô. Sắc mặt Ninh Hoắc Đông tối đi, toàn thân bất giác tỏa ra một luồng khí lạnh. Hắn nghĩ chính hắn đã làm cô bị thương.
Trước khi Sơ Địch bị Ninh Hoắc Đông bế lên xe, Sơ Địch đã nhìn thấy Thẩm Kiệt và đám đàn em của hắn đứng bên đường. Cũng may Thẩm Kiệt không có hành động lỗ mãng nên không bị Ninh Hoắc Đông để ý. Sơ Địch sợ em trai rơi vào tay Ninh Hoắc Đông sẽ gặp nguy hiểm liền ra hiệu cho hắn chạy đi.
Miệng Sơ Địch lén lút nhắc nhở.
“Mau chạy đi! Mau chạy đi!”.
Thẩm Kiệt rất thông minh biết lúc này hắn không nên lộ diện nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Sơ Địch bị Ninh Hoắc Đông đưa đi. Trước xe của Ninh Hoắc Đông lại một lần nữa quay ngược trở về bệnh viện. Thẩm Kiệt cũng nhanh chóng cho người của mình rút dần. Chỉ cần lúc này hắn bình an, cứu Sơ Địch khỏi tay Ninh Hoắc Đông chỉ là chuyện sớm muộn.
Ninh Hoắc Đông đưa Sơ Địch đến bệnh viện cô liền được bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu. Cũng may tình huống không có gì quá nghiêm trọng. Sơ Địch chỉ vì quá sợ hãi nên mới dẫn đến động thai. Sơ Địch còn dặn bác sĩ đừng nói chuyện cô mang thai cho Ninh Hoắc Đông bởi vì cô muốn tự mình nói với hắn.
[ … ]
Sơ Địch không ở lại bệnh viện lâu. Sau khi bác sĩ khám cho cô xong, Ninh Hoắc Đông liền đưa cô về Ninh gia. Hắn cẩn thận bế cô vào phòng ngủ chính, cẩn thận đặt cô lên giường, Ninh Hoắc Đông dường như muốn xuống phòng bếp lấy cho cô một chút đồ ăn nhưng hắn vừa bước đi, Sơ Địch đã kéo tay hắn lại.
“Ninh Hoắc Đông”.
Sơ Địch gọi tên hắn.
Ninh Hoắc Đông quay đầu nhìn cô, ánh mắt hắn tĩnh lặng đến mức khiến Sơ Địch nhìn không ra tâm tư của hắn. Sơ Địch đột nhiên có một chút sợ hãi. Hắn không nói gì cả, chỉ yên lặng đợi Sơ Địch lên tiếng.
“Anh không có gì muốn hỏi tôi sao?”.
Sơ Địch nghĩ việc cô đột nhiên xuất hiện trước xe của hắn, hắn sẽ truy hỏi đến cùng, cả việc trong hai tháng nay cô sống như thế nào hắn cũng sẽ hỏi. Nhưng kể từ khi cô gặp lại hắn, Ninh Hoắc Đông giống như đã biến thành một kẻ khác, vô cùng trầm mặc.
Ninh Hoắc Đông nhẹ nhàng lên tiếng.
“Em vừa mới trở về, tôi xuống nhà lấy cho em một chút đồ ăn”.
“Ninh Hoắc Đông, tôi không muốn ăn! Tôi muốn nói chuyện với anh”.
Ninh Hoắc Đông không rời đi nữa. Hắn tiến đến chỗ Sơ Địch, bất thình lình cúi đầu xuống hôn cô. Ninh Hoắc Đông dường như đem tất cả những thứ hắn dồn nén trong lòng phát tiết vào nụ hôn này. Môi của Sơ Địch bị hắn dày vò đến đau đớn. Nhưng Sơ Địch cũng không có phản kháng đẩy hắn ra, ngược lại còn vòng tay ôm lấy cổ hắn, cuồng nhiệt đáp trả nụ hôn của Ninh Hoắc Đông.
Mãi một lúc sau hắn mới buông cô ra. Ninh Hoắc Đông thì thào vào tai cô.
“Tôi cứ tưởng rằng lần này em đi thì sẽ không trở về nữa”.
Hắn thật sự đã tưởng hắn lại một lần nữa lạc mất tay cô. Hai tháng hắn lục tung tất cả mọi thứ nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Sơ Địch, kỳ thực trong lòng hắn đã nghĩ kế hoạch bỏ trốn của cô đã hoàn toàn thành công. Hôm nay nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt hắn, hắn rất bất ngờ. Hắn muốn trách mắng cô, nhưng lại không nỡ.
Sơ Địch mỉm cười, vẫn là câu nói ấy.
“Không phải đã nói rồi sao, cả đời này của tôi không thể rời khỏi anh. Ninh Hoắc Đông, là chính anh cầm lấy sợi dây đem tôi buộc vào chính mình”.
Sơ Địch sẽ không rời xa hắn khi thù còn chưa trả được. Cô biết nếu như hiện tại cô còn ở bên cạnh Ninh Hoăc Đông thì cũng chỉ là dằn vặt chính mình bởi cô đã động lòng với hắn. Nhưng Sơ Địch tin, dù cho có một ngày cô đem lòng yêu Ninh Hoắc Đông, trêи con đường trả thù cô vẫn sẽ tiếp tục bước đi. Hận và yêu là hai thứ không thể đem ra đánh đồng!
“Phải. Là tôi khăng khăng buộc em bên cạnh mình”.
Ninh Hoắc Đông mỉm cười.
“Ninh Hoắc Đông, tôi có chuyện muốn nói với anh”.
Sơ Địch nghĩ lúc này cũng nên nói chuyện đứa bé với Ninh Hoắc Đông. Cô có thể tưởng tượng ra khi hắn nghe tin cô mang thai sẽ có bao nhiêu vui vẻ. Sơ Địch biết Ninh Hoắc Đông luôn muốn cô sinh con cho hắn, nhưng vì chuyện lần trước đến tận bây giờ hắn vẫn không đả động gì, có lẽ là lo cho sức khỏe của cô.
Ninh Hoắc Đông nhìn cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Em nói đi”.
“Tôi mang thai rồi”.
Sơ Địch có chút chần chừ nhưng cuối cùng vẫn nói cho hắn biết. Khác với suy nghĩ của Sơ Địch, Ninh Hoắc Đông dường như không hề vui vẻ. Đôi đồng tử màu hổ phách của hắn như có một dàn mây đen kéo đến, trông u ám vô cùng. Bất giác Sơ Địch cảm nhận được có một luồng khí lạnh từ cơ thể Ninh Hoắc Đông xâm nhập vào cơ thể cô.
Ninh Hoắc Đông đứng phắt dậy. Hắn không nói không rằng bước đến phía trước cửa sổ, xoay lưng về phía Sơ Địch.
“Là con của Thẩm Biên sao?”.
Ninh Hoắc Đông không hề vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng Sơ Địch.
Sơ Địch bị câu hỏi của hắn làm cho nghẹn lời. Hai mắt cô mở to nhìn về bóng lưng to lớn của Ninh Hoắc Đông. Sơ Địch đã nghe rõ câu hỏi của hắn, nhưng đến thời điểm này cô lại không dám tin là chính Ninh Hoắc Đông đã nói ra từng chữ như thế. Chỉ có một mình hắn động vào người của cô thì đứa bé làm sao có chuyện là con của Thẩm Thế Mạt được chứ?
“Anh hỏi gì cơ?”.
Giọng điệu Sơ Địch có chút run rẩy.
“Tôi hỏi em đứa bé có phải là con của Thẩm Biên không?”.
Ninh Hoắc Đông xoay người nhìn cô, gằn từng chữ rõ ràng. Cơ thể to lớn của hắn chắn đi ánh sáng khiến không khí trong phòng đã u ám lại càng trở nên nặng nề hơn. Sơ Địch vốn tưởng Ninh Hoắc Đông chỉ muốn dọa cho cô sợ một chút thôi, nhưng khi nghe đến câu hỏi thứ hai của hắn cô đã hoàn toàn hiểu rõ mọi thứ. Hắn không tin tưởng cô, hắn cho rằng cô đã phản bội hắn!
“Ninh Hoắc Đông, anh có biết anh đã nói gì không?”.
Sơ Địch thốt ra câu nói này đã gần như tuyệt vọng.
“Tôi hỏi em một lần nữa, đứa bé này là con của ai? Có phải của Thẩm Biên không?”.
Ninh Hoắc Đông hỏi mãi nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời của Sơ Địch khiến hắn có phần tức giận. Hắn sợ bản thân sẽ không khống chế cảm xúc mà làm tổn thương cô nên mới giữ khoảng cách với Sơ Địch.
Hắn chỉ đơn thuần muốn nghe một đáp án, Sơ Địch cũng không thể cho hắn sao.
“Nếu tôi nói đứa bé là con của anh, anh có tin không?”.
Sơ Địch cười khểnh, hỏi ngược lại hắn.
“Tôi cần em trả lời một cách tử tế. A Địch, đứa bé trong bụng em là con của tôi hay là con của Thẩm Biên?”.
“Là con của anh”.
“Thật vậy sao? Thật sự là con của tôi sao?”.
Sơ Địch không thích sinh con cho hắn, đây là điều hắn chắc chắn nhất. Nhưng lúc này cô lại nói với hắn cô đang mang thai rồi, còn là con của hắn. Ninh Hoắc Đông liệu có nên tin vào lời nói này không?
“Anh cho rằng đứa bé trong bụng tôi là con của Thẩm Biên sao?”.
Thái độ lúc này của Ninh Hoắc Đông khiến trong lòng Sơ Địch không hề thoải mái. Không được hắn tín nhiệm, Sơ Địch chỉ tưởng bản thân sẽ khó chịu mà thôi nhưng không ngờ trái tim cô lại đau đến thấu tận tâm can.
Ninh Hoắc Đông đáp.
“Phải”.
“Vậy anh muốn tôi bỏ đứa bé sao?”.
“Phải, giết nhầm còn hơn bỏ sót. A Địch, em nói có đúng không?”.
Ninh Hoắc Đông nhíu mày. Hành động phanh xe đột ngột của Ngụy Sinh khiến hắn không vui.
“Lái xe kiểu gì vậy?”.
“Ninh tổng, có một người phụ nữ đột nhiên lao ra giữa đường… Ninh tổng… Là Sơ tiểu thư”.
Lúc này Ngụy Sinh mới nhìn kỹ người vừa chắn trước đầu xe của Ninh Hoắc Đông là ai. Nhưng cả hắn và Ninh Hoắc Đông đều không ngờ người ấy lại là Sơ Địch. Ninh Hoắc Đông sau khi nghe thây hai chữ ‘Sơ Địch’ được phát ra khỏi miệng Ngụy Sinh thì lập tức trở nên tỉnh táo. Hắn phản ứng rất nhanh, không chần chừ mà mở cửa xuống xe ngay.
Đúng như lời Ngụy Sinh nói người ấy chính là Sơ Địch. Mái tóc dài rũ xuống che đi một nửa khuôn mặt xinh đẹp của cô. Sơ Địch nằm dưới đầu xe hắn, chỉ cách xe hắn có vài bước chân. Ninh Hoắc Đông thật sự không dám tưởng tượng nếu như khi ấy Ngụy Sinh không kịp thời đạp thắng phanh thì mọi chuyện sẽ ra sao.
Ninh Hoắc Đông đỡ lấy Sơ Địch. Hắn đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt cô của cô, vỗ nhẹ mấy cái.
“A Địch! A Địch, tỉnh lại đi!”.
Sơ Địch vẫn còn một chút ý thức mơ hồ. Cô mở mắt ra, vừa nhìn thấy Ninh Hoắc Đông thì liền nở một nụ cười mãn nguyện. Ông trời đúng là không phụ sự tính toán của cô, vào giây phút này lại cho cô gặp đúng Ninh Hoắc Đông.
Hai tháng không gặp hắn, Sơ Địch thật sự có chút nhớ hắn. Nhớ từng cử chỉ trêи gương mặt điển trai này của hắn, nhớ cả đôi mắt màu hổ phách nhìn cô ôn nhu, nhớ đến mức vào thời khắc này Sơ Địch không thể kìm được mà đưa tay chạm lên gương mặt Ninh Hoắc Đông.
Sơ Địch biết bản thân mình đã động lòng với hắn, nhưng cô cũng biết cô sẽ không nương tay trong việc trả thù. Hắn đã từng đối xử tàn nhẫn với cô, vậy nên hắn không xứng có được những thứ tốt đẹp nhất.
“Ninh Hoắc Đông, cuối cùng cũng gặp lại anh rồi”.
Bụng dưới bất chợt truyền đến từng cơn quặn thắt. Sơ Địch lúc này mới nhớ hành động ban nãy đã khiến cô bị động thai. Sơ Địch không muốn mất đứa bé một lần nữa liền yếu ớt kéo kéo tay áo của Ninh Hoắc Đông Cô thều thào nói.
“Ninh Hoắc Đông, dưa tôi đến bệnh viện! Nhanh lên!”.
Ninh Hoắc Đông không hiểu chuyện gì nhưng hắn thấy sắc mặt của Sơ Địch rất nghiêm trọng. Ninh Hoắc Đông lập tức bế cô dậy, đột nhiên hắn nhìn thấy một dòng máu đỏ tươi chảy xuống bắp chân cô. Sắc mặt Ninh Hoắc Đông tối đi, toàn thân bất giác tỏa ra một luồng khí lạnh. Hắn nghĩ chính hắn đã làm cô bị thương.
Trước khi Sơ Địch bị Ninh Hoắc Đông bế lên xe, Sơ Địch đã nhìn thấy Thẩm Kiệt và đám đàn em của hắn đứng bên đường. Cũng may Thẩm Kiệt không có hành động lỗ mãng nên không bị Ninh Hoắc Đông để ý. Sơ Địch sợ em trai rơi vào tay Ninh Hoắc Đông sẽ gặp nguy hiểm liền ra hiệu cho hắn chạy đi.
Miệng Sơ Địch lén lút nhắc nhở.
“Mau chạy đi! Mau chạy đi!”.
Thẩm Kiệt rất thông minh biết lúc này hắn không nên lộ diện nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Sơ Địch bị Ninh Hoắc Đông đưa đi. Trước xe của Ninh Hoắc Đông lại một lần nữa quay ngược trở về bệnh viện. Thẩm Kiệt cũng nhanh chóng cho người của mình rút dần. Chỉ cần lúc này hắn bình an, cứu Sơ Địch khỏi tay Ninh Hoắc Đông chỉ là chuyện sớm muộn.
Ninh Hoắc Đông đưa Sơ Địch đến bệnh viện cô liền được bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu. Cũng may tình huống không có gì quá nghiêm trọng. Sơ Địch chỉ vì quá sợ hãi nên mới dẫn đến động thai. Sơ Địch còn dặn bác sĩ đừng nói chuyện cô mang thai cho Ninh Hoắc Đông bởi vì cô muốn tự mình nói với hắn.
[ … ]
Sơ Địch không ở lại bệnh viện lâu. Sau khi bác sĩ khám cho cô xong, Ninh Hoắc Đông liền đưa cô về Ninh gia. Hắn cẩn thận bế cô vào phòng ngủ chính, cẩn thận đặt cô lên giường, Ninh Hoắc Đông dường như muốn xuống phòng bếp lấy cho cô một chút đồ ăn nhưng hắn vừa bước đi, Sơ Địch đã kéo tay hắn lại.
“Ninh Hoắc Đông”.
Sơ Địch gọi tên hắn.
Ninh Hoắc Đông quay đầu nhìn cô, ánh mắt hắn tĩnh lặng đến mức khiến Sơ Địch nhìn không ra tâm tư của hắn. Sơ Địch đột nhiên có một chút sợ hãi. Hắn không nói gì cả, chỉ yên lặng đợi Sơ Địch lên tiếng.
“Anh không có gì muốn hỏi tôi sao?”.
Sơ Địch nghĩ việc cô đột nhiên xuất hiện trước xe của hắn, hắn sẽ truy hỏi đến cùng, cả việc trong hai tháng nay cô sống như thế nào hắn cũng sẽ hỏi. Nhưng kể từ khi cô gặp lại hắn, Ninh Hoắc Đông giống như đã biến thành một kẻ khác, vô cùng trầm mặc.
Ninh Hoắc Đông nhẹ nhàng lên tiếng.
“Em vừa mới trở về, tôi xuống nhà lấy cho em một chút đồ ăn”.
“Ninh Hoắc Đông, tôi không muốn ăn! Tôi muốn nói chuyện với anh”.
Ninh Hoắc Đông không rời đi nữa. Hắn tiến đến chỗ Sơ Địch, bất thình lình cúi đầu xuống hôn cô. Ninh Hoắc Đông dường như đem tất cả những thứ hắn dồn nén trong lòng phát tiết vào nụ hôn này. Môi của Sơ Địch bị hắn dày vò đến đau đớn. Nhưng Sơ Địch cũng không có phản kháng đẩy hắn ra, ngược lại còn vòng tay ôm lấy cổ hắn, cuồng nhiệt đáp trả nụ hôn của Ninh Hoắc Đông.
Mãi một lúc sau hắn mới buông cô ra. Ninh Hoắc Đông thì thào vào tai cô.
“Tôi cứ tưởng rằng lần này em đi thì sẽ không trở về nữa”.
Hắn thật sự đã tưởng hắn lại một lần nữa lạc mất tay cô. Hai tháng hắn lục tung tất cả mọi thứ nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Sơ Địch, kỳ thực trong lòng hắn đã nghĩ kế hoạch bỏ trốn của cô đã hoàn toàn thành công. Hôm nay nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt hắn, hắn rất bất ngờ. Hắn muốn trách mắng cô, nhưng lại không nỡ.
Sơ Địch mỉm cười, vẫn là câu nói ấy.
“Không phải đã nói rồi sao, cả đời này của tôi không thể rời khỏi anh. Ninh Hoắc Đông, là chính anh cầm lấy sợi dây đem tôi buộc vào chính mình”.
Sơ Địch sẽ không rời xa hắn khi thù còn chưa trả được. Cô biết nếu như hiện tại cô còn ở bên cạnh Ninh Hoăc Đông thì cũng chỉ là dằn vặt chính mình bởi cô đã động lòng với hắn. Nhưng Sơ Địch tin, dù cho có một ngày cô đem lòng yêu Ninh Hoắc Đông, trêи con đường trả thù cô vẫn sẽ tiếp tục bước đi. Hận và yêu là hai thứ không thể đem ra đánh đồng!
“Phải. Là tôi khăng khăng buộc em bên cạnh mình”.
Ninh Hoắc Đông mỉm cười.
“Ninh Hoắc Đông, tôi có chuyện muốn nói với anh”.
Sơ Địch nghĩ lúc này cũng nên nói chuyện đứa bé với Ninh Hoắc Đông. Cô có thể tưởng tượng ra khi hắn nghe tin cô mang thai sẽ có bao nhiêu vui vẻ. Sơ Địch biết Ninh Hoắc Đông luôn muốn cô sinh con cho hắn, nhưng vì chuyện lần trước đến tận bây giờ hắn vẫn không đả động gì, có lẽ là lo cho sức khỏe của cô.
Ninh Hoắc Đông nhìn cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Em nói đi”.
“Tôi mang thai rồi”.
Sơ Địch có chút chần chừ nhưng cuối cùng vẫn nói cho hắn biết. Khác với suy nghĩ của Sơ Địch, Ninh Hoắc Đông dường như không hề vui vẻ. Đôi đồng tử màu hổ phách của hắn như có một dàn mây đen kéo đến, trông u ám vô cùng. Bất giác Sơ Địch cảm nhận được có một luồng khí lạnh từ cơ thể Ninh Hoắc Đông xâm nhập vào cơ thể cô.
Ninh Hoắc Đông đứng phắt dậy. Hắn không nói không rằng bước đến phía trước cửa sổ, xoay lưng về phía Sơ Địch.
“Là con của Thẩm Biên sao?”.
Ninh Hoắc Đông không hề vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng Sơ Địch.
Sơ Địch bị câu hỏi của hắn làm cho nghẹn lời. Hai mắt cô mở to nhìn về bóng lưng to lớn của Ninh Hoắc Đông. Sơ Địch đã nghe rõ câu hỏi của hắn, nhưng đến thời điểm này cô lại không dám tin là chính Ninh Hoắc Đông đã nói ra từng chữ như thế. Chỉ có một mình hắn động vào người của cô thì đứa bé làm sao có chuyện là con của Thẩm Thế Mạt được chứ?
“Anh hỏi gì cơ?”.
Giọng điệu Sơ Địch có chút run rẩy.
“Tôi hỏi em đứa bé có phải là con của Thẩm Biên không?”.
Ninh Hoắc Đông xoay người nhìn cô, gằn từng chữ rõ ràng. Cơ thể to lớn của hắn chắn đi ánh sáng khiến không khí trong phòng đã u ám lại càng trở nên nặng nề hơn. Sơ Địch vốn tưởng Ninh Hoắc Đông chỉ muốn dọa cho cô sợ một chút thôi, nhưng khi nghe đến câu hỏi thứ hai của hắn cô đã hoàn toàn hiểu rõ mọi thứ. Hắn không tin tưởng cô, hắn cho rằng cô đã phản bội hắn!
“Ninh Hoắc Đông, anh có biết anh đã nói gì không?”.
Sơ Địch thốt ra câu nói này đã gần như tuyệt vọng.
“Tôi hỏi em một lần nữa, đứa bé này là con của ai? Có phải của Thẩm Biên không?”.
Ninh Hoắc Đông hỏi mãi nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời của Sơ Địch khiến hắn có phần tức giận. Hắn sợ bản thân sẽ không khống chế cảm xúc mà làm tổn thương cô nên mới giữ khoảng cách với Sơ Địch.
Hắn chỉ đơn thuần muốn nghe một đáp án, Sơ Địch cũng không thể cho hắn sao.
“Nếu tôi nói đứa bé là con của anh, anh có tin không?”.
Sơ Địch cười khểnh, hỏi ngược lại hắn.
“Tôi cần em trả lời một cách tử tế. A Địch, đứa bé trong bụng em là con của tôi hay là con của Thẩm Biên?”.
“Là con của anh”.
“Thật vậy sao? Thật sự là con của tôi sao?”.
Sơ Địch không thích sinh con cho hắn, đây là điều hắn chắc chắn nhất. Nhưng lúc này cô lại nói với hắn cô đang mang thai rồi, còn là con của hắn. Ninh Hoắc Đông liệu có nên tin vào lời nói này không?
“Anh cho rằng đứa bé trong bụng tôi là con của Thẩm Biên sao?”.
Thái độ lúc này của Ninh Hoắc Đông khiến trong lòng Sơ Địch không hề thoải mái. Không được hắn tín nhiệm, Sơ Địch chỉ tưởng bản thân sẽ khó chịu mà thôi nhưng không ngờ trái tim cô lại đau đến thấu tận tâm can.
Ninh Hoắc Đông đáp.
“Phải”.
“Vậy anh muốn tôi bỏ đứa bé sao?”.
“Phải, giết nhầm còn hơn bỏ sót. A Địch, em nói có đúng không?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook