Trần Ứng Chu toàn thân lộ ra vẻ không thân thiện làm cho Tô Đường có chút lo lắng, nếu đem mười tám võ công ca hát khoe ra, chắc người ta cũng không thèm nhấc mí mắt lên, một chút phản ứng đều không có, cự tuyệt cùng cô nói chuyện.

Tô Đường thở dài, chuẩn bị im lặng nghỉ ngơi một lát.

Nói chuyện kiểu này thực hại não mà !Thấy cô dừng lại, Trần Ứng Chu liếc nhìn người đang đi theo mình, cô gái nhỏ ủ rũ cúi đầu đá viên sỏi trên đường, tâm trạng không tốt.

Thôn Vọng Thủy không lớn, tổng cộng chỉ có bốn năm chục hộ, nhà ai có việc lớn việc nhỏ gì một hồi liền có thể truyền khắp thôn, trên đường đi có một vài người dân vừa làm đồng xong, nhìn thấy liền biết bên cạnh Trần Ứng Chu là thanh niên trí thức hôm nay về thôn.

Mấy người kia dừng lại cách đó không xa lẩm bẩm, nữ thanh niên này lớn lên ưa nhìn, nhưng vận khí không tốt lắm, sao lại rút phải nhà hắn? Nhìn cái vẻ mặt u ám của Trần Ứng Chu, nhất định sẽ hù dọa các cô nương chạy mất!Bên này đang nói thầm, ở bên kia Tô Đường đã điều chỉnh lại tốt cảm xúc, ngẩng mặt cười cười nói chuyện với Trần Ứng Chu.

Người trong làng:…Nữ thanh niên trí thức này lá gan cũng lớn quá a! Còn dám nói chuyện với Trần Ứng Chu!Trần Ứng Chu đột nhiên quay đầu liếc nhìn vài người, đôi mắt đó lạnh đến mức băng lãnh, mấy người kia rùng mình một cái, lập tức tản đi, cũng đến lúc phải đi rồi.


Trần Ứng Chu có chút buồn bực, ngươi xem, rõ ràng những người khác đều sợ hắn, sao cái nữ nhân này lại không có chút phản ứng nào? Rốt cuộc là gan lớn hay là ngốc?Tô Đường để ý thấy hôm nay Trần Ứng Chu mặc một chiếc áo khoác màu lam đã chuyển thành màu trắng do giặt phai, tay áo ngắn, lộ ra áo sơ mi bên trong, quần đen được cắt ngắn, lộ ra mắt cá chân, trên chân đi một đôi giày cao su không rõ màu sắc.

Bộ quần áo này thật sự không đẹp mắt, thậm chí có thể nói là xộc xệch, nhưng dù vậy vẫn không che được gương mặt tuấn tú của Trần Ứng Chu.

Nhà Trần Ứng Chu chỉ có hai thành viên.

Bà cụ đã quá già không thể làm việc nặng, Trần Ứng Chu liền phải làm trụ cột gia đình, tự dưng Tô Dường cảm thấy buồn vô cớ, ở thời của cô, 18 tuổi vẫn là cái tuổi có thể làm nũng với cha mẹ, nhưng những đứa trẻ tội nghiệp Trần Ứng Chu này đã sớm lo việc kiếm tiền.

Tô Đường không biết Trần Ứng Chu sẽ phản ứng như thế nào nếu hắn biết rằng tương lai mình sẽ trở thành người giàu có.


3742: "Suy nghĩ của ngươi rất nguy hiểm.

"Tô Đường: “Đã biết đã biết, ta cái gì đều sẽ không nói.

”Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô thực hiện nhiệm vụ.

Cô hiểu rõ các quy tắc, cô không thể nói những gì không nên nói, cô phải tuân thủ quy định, cô cảm thấy 3742 có đôi khi chỉ là nhọc lòng cái gì đâu.

Trần Ứng Chu sống ở phía tây, tương đối hẻo lánh, ở đây ít nhà, đi qua một cánh đồng ngô lớn, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một vài hộ gia đình, Trần gia cũng nằm trong số đó.

Khi người đến cửa nhà, bà cụ nghe thấy động tĩnh liền vội vàng đi ra, xoa xoa tay trên tạp dề, muốn bắt tay Tô Đường, nhưng lại sợ cô không thích đang định rút bàn tay sắp vươn ra, lại bị Tô Đường bắt lấy.

(hết chương).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương