Đôi bàn tay của bà lão gầy guộc nhăn nheo theo năm tháng, nhiều vết chai cứng, cái cảm giác ấm áp ngoài ý muốn này khiến Tô Đường nhớ tới bà ngoại của mình.

Tô Đường tự giới thiệu về bản thân, tiểu cô nương có giọng nói nhẹ nhàng như dòng suối nhỏ, thời điểm Tô Đường cười luôn có thói quen cong cong đôi mắt, khóe miệng như ẩn như hiện má lúm đồng tiền càng thêm phần nghịch ngợm đáng yêu, mặc cho ai nhìn thấy đều cảm giác tốt đẹp.

Trần Ứng Chu liếc cô một cái, mặt vô biểu tình đem hành lý xách tới sảnh ngoài.

Trần gia chỉ có hai người, Trần Ứng Chu mỗi ngày nói chuyện ít đến đáng thương, thật vất vả mới có cô nương tìm tới nói chuyện, bà nội Trần hai mắt híp lại, nắm tay cô bước vào nhà.

Phòng ở khá rộng rãi, trong nhà không có đồ đạc gì có giá trị, gia cụ thoạt nhìn đều cũ kỹ, nhưng rất sạch sẽ, các vật dụng được bày biện ngăn nắp, gọn gàng.

Trần gia có hai căn phòng trống, bà nội Trần dẫn Tô Đường đến căn phòng phía Nam, ở đây rộng rãi nhiều ánh nắng, có thể thoải mái hơn chút.

"Nhãi ranh, đi ra đây!"Bà nội Trần giận dữ hô lên, ngay sau đó Trần Ứng Chu từ căn phòng đối diện bước tới, lúc trước còn vẻ mặt lạnh nhạt, thiếu niên lúc này chính là ngoan ngoãn cúi đầu nhìn nãi nãi, giống như đang chờ chỉ thị tiếp theo của bà.


"Ngây ngốc cái gì? Còn không mau đi giúp tiểu Tô đem hành lý dọn qua đây!" Bà nội Trần làm bộ muốn đánh hắn.

Tô Đường còn tưởng rằng bà cụ thật sự muốn động thủ, liền vội vàng nắm lấy tay bà, bà nội Trần cười nói: “Không quan trọng, chỉ hù dọa hắn mà thôi.

”Trần Ứng Chu mang hành lý qua muốn để ở cửa, nhưng vì bà cụ cứ nhìn chằm chằm vào hắn nên hắn đành phải xách va li vào nhà cất đi.

“Cảm ơn anh nha.

” Tô Đường nở nụ cười.

Trần Ứng Chu: Mặt vô cảm.

Tô Đường:…Thật sự là cái người lạnh lùng.

————Bà nội Trần đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, Tô Đường cùng bà nói chuyện phiếm, có người đi cùng bà nói chuyện cho bớt buồn chán, bà cụ đương nhiên vui vẻ, động tác trên tay đều nhanh không ít, nhanh chóng rửa sạch khoai lang, cắt thành từng miếng, vừa vo gạo vừa nghĩ tới trong nhà có thêm người, nên lại lấy thêm một nắm gạo, Tô Đường nhìn lu gạo sắp cạn đáy, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.


Tiểu cô nương mặc quần áo sạch sẽ, bà cụ bất đắc dĩ không muốn cho cô hít khói ở đây, liền kêu cô ra ngoài chờ, rất nhanh sẽ có cơm ăn.

Tô Đường cười gật gật đầu, trước khi đi ra ngoài còn không quên cảm ơn: "Bà nội vất vả rồi.

"Bà nội Trần cười không khép được miệng, nha đầu này miệng thật ngọt, còn hơn cả cái tên mặt lạnh nhà bà.

Cái tên mặt lạnh Trần Ứng Chu, lúc này đang chặt gỗ bằng rìu trong sân, Tô Đường lấy một cái ghế nhỏ ngồi ở cửa nhìn hắn.

Trần Ứng Chu bổ củi hăng say, không chú ý đến cô.

Mặc dù người thiếu niên trông hơi gầy gò, nhưng hắn dường như có sức lực vô biên, đôi mắt nhìn hắn sáng lên.

Trần Ứng Chu dừng động tác trong tay, thỏa mãn nhìn đống củi, tuy rằng trên mặt không còn cau có, nhưng cũng không có thêm biểu tình gì khác.

Một vài đứa trẻ đột nhiên xuất hiện ở cửa, tầm tám chín tuổi chỉ vào Trần Ứng Chu trong sân, trong miệng hô: “Tiểu láng nhãi con! Tiểu láng nhãi con!”Tô Đường vô thức liếc nhìn Trần Ứng Chu.

(hết chương).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương