Đêm trước khi trở lại công ty, Hà Húc mất ngủ.

Lượng Melatonin uống vào vượt quá liều lượng khuyên dùng, nhưng vẫn không có tác dụng gì, Hà Húc trằn trọc trên chiếc giường vừa lạnh vừa cứng, luôn có một loại cảm giác mơ hồ bất an.

Ở trên giường lăn qua lộn lại giãy dụa một đêm, Hà Húc cuối cùng thất bại trong việc đi vào giấc ngủ, khi trời tờ mờ sáng cậu từ trên giường bò dậy với vành mắt thâm quầng dày đặc.

Rửa mặt xong, Hà Húc tùy tiện ăn chút bánh mì cho no bụng, không gọi Loan Tụng tới đón, một mình đi tàu điện ngầm đến công ty.

Lúc Hà Húc đến công ty cách giờ làm việc còn sớm, văn phòng gần như không có ai, cậu quẹt thẻ ở cửa, muốn đến phòng huấn luyện lại phát hiện văn phòng Tạ Thanh Dao còn sáng đèn, bên trong mơ hồ có bóng người đang làm việc.

Phòng làm việc bị rèm che, Hà Húc nhẹ nhàng nhếch môi, nghĩ đến quang cảnh lúc trước cậu và Tạ Thanh Dao che rèm trong phòng làm việc, không lên tiếng chuẩn bị yên lặng rời đi, để tránh quấy rầy chuyện tốt của người khác.

Hà Húc mới vừa đi được vài bước, đã có người từ sau lưng gọi cậu lại.

"Hà tiên sinh, cậu tới vừa đúng lúc, phần hợp đồng này cậu xem qua một chút đi."

Tiết Lạc ở phía sau đưa lên hợp đồng ngày hôm qua Tạ Thanh Dao nhắc tới, Hà Húc nhận lấy, đưa tay hướng Tiết Lạc xin bút, ngay cả nội dung cũng không xem liền lật đến trang ký tên cúi đầu chuẩn bị ký lên.

"Cậu không xem nội dung sao? "Tiết Lạc đưa tay ngăn cậu lại, hảo tâm nhắc nhở.

Hà Húc cười tự giễu, lắc đầu, "Xem thì có ích lợi gì, không hợp lý thì có thể không ký sao?"


Hà Húc cúi đầu ký xong, trả lại hợp đồng cho Tiết Lạc, lúc xoay người muốn đi lại bị ngăn lại.

"Còn có bản thỏa thuận bổ sung, cậu đến văn phòng sếp ký."

Hà Húc nghiêng đầu nhìn về phía phòng làm việc của Tạ Thanh Dao, liếc nhìn bóng người hơi lắc lư kia, khóe miệng nhếch lên, "Vậy tôi chờ Tạ tổng làm xong sẽ tới, tránh quấy rầy Tạ tổng."

"Sếp ngày hôm qua một đêm không nghỉ ngơi, muộn một chút phỏng chừng sẽ không ở công ty, cậu vẫn là mau chóng đi đi. "Tiết Lạc nói xong, đi tới gõ cửa phòng làm việc.

Hà Húc kinh ngạc xoay người quay lại, trong cửa truyền đến một giọng nói "Vào đi" trầm thấp.

"Sếp, Hà Húc đã tới."

Tạ Thanh Dao nhéo lông mày, nâng mí mắt liếc nhìn Hà Húc, ném hợp đồng đã đọc xong về phía trước một đoạn.

Kinh ngạc vì trong phòng làm việc không có bóng dáng Tề Nhạc, Hà Húc sửng sốt một lúc mới gật đầu chào hỏi, đi tới cầm bút lật đến trang cuối cùng chuẩn bị ký tên, Tạ Thanh Dao cũng hỏi lại cùng một vấn đề với Tiết Lạc: "Em không xem sao?"

"Nếu không đọc, Tạ tổng còn có thể bán tôi đi luôn sao? "Hà Húc cười, cúi đầu ký tên mình.

Ngoại trừ một thân nợ nần, Hà Húc vốn hai bàn tay trắng, Tạ Thanh Dao có thể lấy thứ gì từ chỗ cậu, cậu còn cái gì đáng giá để bị người ta tính kế đâu?

Hà Húc đưa hợp đồng qua, Tạ Thanh Dao nhận lấy, ngước mắt nhìn tơ máu dưới mắt cậu, nhướng mày hỏi: "Ngủ không ngon?"


"Ừ, có một chút. "Hà Húc thuận miệng đáp lời, cúi đầu lui về phía sau một bước," Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi tập luyện."

"Chờ một chút. "Tạ Thanh Dao nhìn đồng hồ, mệt mỏi dựa về phía sau," Ngồi chờ đi, lát nữa để Tiết Lạc đưa em đến phim trường."

Hà Húc nhớ ra, lúc trước Tạ Thanh Dao đã nói sau này cậu sẽ đi theo Tề Nhạc.

Hà Húc im lặng ngồi xuống sô pha, cả đêm không ngủ nên lúc này hơi đau đầu, dựa lưng vào sô pha đặt tay lên trán nhéo mạnh.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Đợi không quá nửa giờ, cơn buồn ngủ của Hà Húc dần dần dâng lên, Tạ Thanh Dao từ bàn làm việc đứng dậy gọi cậu.

Hà Húc xoa trán bật dậy đuổi theo, trong mắt khô khốc ngứa ngáy, nhịn không được bắt đầu xoa xoa, nhưng hiệu quả thì ngược lại.

"Đau mắt à?"

Tạ Thanh Dao cài chặt nút áo cổ tay, lơ đãng thoáng nhìn động tác của Hà Húc, đi tới đưa tay đè trán cậu cúi người xem xét, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt kéo gần lại, gần đến mức Hà Húc cảm thấy giây tiếp theo Tạ Thanh Dao sẽ hôn đến môi cậu.

Nhưng mà mặc dù khoảng cách gần như vậy, Hà Húc cũng không có bất kỳ gợn sóng nào, tầm mắt hướng lên trên cùng Tạ Thanh Dao đối diện, ngoan ngoãn tùy ý để Tạ Thanh Dao chạm vào.


Lần trước nhìn vào mắt Hà Húc ở khoảng cách gần như vậy, vẫn là lúc ở nhà hàng Tây Hà Húc không cẩn thận làm văng nước chanh vào mắt, lúc ấy Hà Húc rõ ràng mắt đau đến không mở ra được, nhưng vẫn cười đùa làm nũng với hắn.

Tạ Thanh Dao nghĩ như vậy, khóe miệng không khỏi nổi lên ý cười, chỉ sợ người này sẽ dùng lại chiêu cũ - -

Nhưng khi tầm mắt hắn rơi xuống trên mặt Hà Húc, nụ cười bất giác bên miệng Tạ Thanh Dao dần dần cứng lại, Hà Húc rõ ràng không có biểu tình gì, thậm chí trong ánh mắt còn lộ ra một tia lạnh lùng.

Cảm nhận được hắn đang đối diện với mình, Hà Húc hơi nhếch môi lên, ra vẻ mỉm cười nhìn lại, nhưng mà ý cười không lan tới đáy mắt, mặc cho nhìn ai cũng đều là giả vờ.

Tạ Thanh Dao liền khó chịu đến không thể hiểu nổi, buông Hà Húc ra nhíu mày xoay người.

"Diễn xuất thật đúng là kém cỏi."

Hà Húc nghĩ rằng hắn chỉ giễu cợt nụ cười không mấy ăn nhập của mình, không để ý, đi theo phía sau ra ngoài, lúc đi ngang qua quầy lễ tân mượn thuốc nhỏ mắt của đồng nghiệp, vội vàng nhỏ vài giọt rồi nhanh chóng đuổi kịp Tạ Thanh Dao.

Tưởng rằng Tạ Thanh Dao sẽ về nghỉ ngơi trước, lại không ngờ hắn cũng đi theo đến phim trường.

Đạo diễn Trương thấy Tạ Thanh Dao tới, chủ động chào hỏi, giống như lần trước nhận nhầm Hà Húc là Tề Nhạc, cười híp mắt khen ngợi hồi lâu.

Hà Húc có ý sửa lại, Tạ Thanh Dao bất động thanh sắc ngăn cậu, mỉm cười nghe xong lời khích lệ của đối phương đối với Tề Nhạc, lại hàn huyên vài câu kết thúc cuộc nói chuyện phiếm, mang theo Hà Húc đi tới phòng nghỉ.

"Nghe đạo diễn Trương nói gì không? "Tạ Thanh Dao đi ở phía trước bỗng nhiên lên tiếng.

Hà Húc đi theo phía sau bị hỏi trở tay không kịp, phải mất một hồi mới thành thật trả lời: "Đối nhân xử thế thân thiện lại chuyên nghiệp, diễn xuất hạng nhất, không hổ là ảnh đế!"

"Sau này cùng A Nhạc học nhiều một chút, đừng để tôi thấy diễn xuất sứt sẹo như vậy nữa."


Tạ Thanh Dao chính là chỉ nụ cười giả dối trống rỗng của Hà Húc khi ở văn phòng, diễn xuất vụng về đến mức ngay cả liếc mắt nhìn hắn cũng cảm thấy phiền lòng, nếu cười không nổi, cần gì phải giả bộ.

Hà Húc cười nhạt, điều cậu hiểu được cũng không phải là ý này.

"Đúng vậy, đích xác nên cùng Tề ảnh đế học diễn xuất một chút."

Làm chuyện xấu còn có thể thản nhiên giả bộ vô tội như vậy, Hà Húc quả thật cũng muốn biết làm thế nào mới có thể không cười mà diễn tiếp, đổi lại là cậu, nhất định sẽ cảm thấy buồn cười đến không diễn tiếp được.

Tề Nhạc cách một lúc mới đến phim trường, khi đi vào phòng nghỉ nhìn thấy Tạ Thanh Dao thì kinh hỉ không thôi, vội vàng chạy nhanh hai bước tiến tới trước mặt Tạ Thanh Dao, hoàn toàn không chú ý tới Hà Húc ngồi ở cửa.

"Ava không sắp xếp trợ lý cho em à? Sao lại một mình tới đây?", Tạ Thanh Dao vừa nói vừa kiểm tra điện thoại, vệ sĩ phụ trách âm thầm bảo vệ cũng không gửi tới tin tức gì khác thường, lông mày dần giãn ra.

"Tiêu Sách nhìn chằm chằm em như vậy, người ngoài đến em làm sao có thể yên tâm?"

Tạ Thanh Dao trầm ngâm, một lát sau liền có tính toán, vẫy tay gọi Hà Húc tới.

"Vốn chỉ muốn gọi cậu tới làm người thay thế cho A Nhạc, nếu tình huống bây giờ đặc biệt, cậu cũng tạm thời làm trợ lý cho A Nhạc đi, chờ tìm được người thích hợp sẽ tới thay cậu."

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

*Tạ Tổng: Tự hủy lần thứ n!!!*

*Hôm nay 2 chương còn 1 chương nữa các bảo bối chờ tui một chíu nghen*

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương