Thuận lợi lấy lại con búp bê bằng gỗ từ phòng khách sạn, Hà Húc thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, trên khuôn mặt hơi mệt mỏi cũng lộ ra nụ cười.

"Húc ca, xin lỗi, thiếu chút nữa hại anh đánh mất thứ quan trọng như vậy" Loan Tụng cũng thở phào nhẹ nhõm theo, nhưng trong lòng vẫn áy náy, cúi đầu xin lỗi Hà Húc.

Hà Húc cầm búp bê cẩn thận kiểm tra xem bên trên có bị hư hại gì không, nghe vậy lắc đầu an ủi Loan Tụng, "Chuyện này sao có thể trách cậu, là vấn đề của tôi, cậu đừng để ở trong lòng."

"Nói thế nào em cũng có trách nhiệm, hay là như vậy đi, Húc ca, em mời anh ăn bữa cơm được không?"

Xác nhận con búp bê không bị tổn thương, Hà Húc cẩn thận cất nó đi, cười đồng ý: "Được, vậy cậu phải cẩn thận ví tiền của mình."

Từ sau khi bị thương Hà Húc vẫn luôn buồn bực không vui, tuy rằng trước mặt người khác luôn cười, nhưng đáy mắt lại không có chút vui vẻ nào, ở chung lâu liền biết Hà Húc chỉ giả vờ như vậy.

Lúc này trong mắt Hà Húc hiếm khi có vài phần ý cười, Loan Tụng âm thầm nhẹ nhõm, mấy ngày nay cậu đều sợ Hà Húc sẽ vì chuyện vi phạm hợp đồng mà buồn rầu, hiện tại có thể nhìn thấy Hà Húc từ đáy lòng cảm thấy vui vẻ, chính mình cũng cao hứng theo.

Chỗ ăn cơm là ở một nhà hàng bình thường, Hà Húc ăn cái gì cũng được không hề khó tính, lại vừa mới tìm về con búp bê quan trọng, khẩu vị tốt hơn bình thường rất nhiều, một bữa cơm cũng ăn hết của Loan Tụng không ít tiền.

Loan Tụng cầm hóa đơn, vừa vui vừa đau, Hà Húc thấy thế không khỏi mỉm cười, vươn cánh tay ôm lấy bả vai cậu cười nói: "Đừng nhìn nữa, nhìn nữa cũng sẽ không giảm giá."

Loan Tụng ngượng ngùng gãi đầu, mạnh miệng phủ nhận: "Không có đâu, em chính là tính toán lại một lần, xem có sai không?"

Hà Húc chỉ cười, tiện tay đưa thẻ của mình cho nhân viên thu ngân, Loan Tụng vội vàng đưa điện thoại di động của mình lên, "Đã nói em mời, sao có thể để anh bỏ tiền? Mau thu lại."


Loan Tụng đẩy thẻ của Hà Húc ra, nhanh chóng thanh toán rồi kéo Hà Húc ra cửa, Hà Húc đành phải thu thẻ lại, trong mắt đột nhiên rơi vào một giọt nước.

Hà Húc dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên đã thấy bầu trời bắt đầu đổ tuyết, nhưng trong bông tuyết phiêu tán còn xen lẫn nước mưa, chỉ chốc lát đã thấm ướt bả vai.

"Đã là cuối tháng mười hai rồi, lại còn có mưa tuyết?"

Loan Tụng lầm bầm, giơ tay che khuất đỉnh đầu, nhìn về phía xa một lúc lâu, nhưng cũng không nhìn thấy vị trí đỗ xe của mình.

"Quên xe đỗ ở đâu rồi sao?"

"Không có, hẳn là phải đi về phía trước một chút, từ nơi này không nhìn thấy. "Loan Tụng thò đầu ra phía trước tiếp tục nhìn xung quanh, mắt thấy mưa tuyết càng lúc càng lớn, liền chủ động đề nghị:" Húc ca, anh tìm một cửa hàng vào tránh mưa trước, em đi lái xe tới đây."

"Tôi cùng đi với cậu."

"Anh cũng đừng dầm mưa, vốn vừa mới hồi phục, bệnh lại sẽ khó chịu lắm."

Hà Húc không kiên trì nữa, nhìn Loan Tụng chạy ra xa, mình thì tiếp tục đi dạo trên đường, cửa hàng buôn bán không ít, nhưng nhất thời không biết nên vào cái nào.

Cả con phố đều tràn đầy bài hát Giáng sinh nhẹ nhàng vui vẻ, Hà Húc đi dọc theo con đường không mục đích, bỗng nhiên bên tai xuất hiện một âm thanh khác biệt.

Không giống như không khí ăn mừng náo nhiệt trên đường phố, cửa hàng này không phát một bài hát Giáng sinh, mà là một bản tình ca nghe vô cùng bi thương.

Hà Húc dừng chân nhìn thoáng qua cửa hàng, phát hiện đây là một cửa hàng băng đ ĩa, ngoại trừ quản lý ở quầy chán đến muốn chết nhìn chằm chằm máy tính ngẩn người, trong cửa hàng đến ma cũng không có một bóng nào.

Hiện tại album kỹ thuật số đang thịnh hành, việc kinh doanh của cửa hàng băng đ ĩa vật lý này hình như cũng càng ngày càng đình trệ, trên cửa kính của tiệm dán chữ "Xả hàng" thật to, nhưng trước cửa vẫn trống trãi đến mức có thể giăng lưới bắt chim được luôn.

Mặc dù Hà Húc từng được Ava bày mưu đặt kế huấn luyện hát nhảy, nhưng trên thực tế cậu gần như không có một chút hứng thú nào trong việc ca hát, cũng không cảm thấy hứng thú với những album hoài cổ này, thế mà ma xui quỷ khiến vẫn đẩy cửa đi vào.

"Hoan nghênh đã đến. "Quản lý ngay cả mí mắt cũng không nâng, ngữ khí có chút qua loa.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hà Húc cũng không để ý, tùy ý đi dạo một hồi, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên.

Loan Tụng lòng như lửa đốt gọi điện thoại tới, nói bởi vì tuyết rơi đường trơn, trên đường lái xe trở về hàng loạt xe phía trước lần lượt không cẩn thận tông vào đuôi xe nhau, hiện tại cả con phố đều kẹt xe, xe của cậu bị kẹp ở giữa không thể động đậy, trong thời gian ngắn chỉ sợ không qua được.

Ngoài cửa sổ mưa tuyết càng dày đặc, Hà Húc dặn Loan Tụng an toàn là trên hết, không nên gấp gáp, dù sao kế tiếp bọn họ cũng không có chuyện gì phải làm.


Nói xong điện thoại, Hà Húc tiếp tục xem album trên kệ, phần lớn đều là album cổ xưa, đa số tuổi còn lớn hơn Hà Húc.

Máy phát nhạc trong cửa hàng chuyển sang bài tiếp theo, quản lý ngáp lên ngáp xuống tùy ý liếc cậu một cái, chỉ chỉ hàng album kia nói với cậu: "Hàng hôm nay giá đặc biệt, nếu lấy hết, giảm cho cậu 50%."

Hà Húc cười nhạt coi như đáp lại, tiếp tục xem thời gian phát hành album, bỗng nhiên điện thoại lại vang lên.

Tưởng sự cố Loan Tụng bên kia đã xử lý xong, Hà Húc trực tiếp đứng dậy: "Tai nạn xe đã xử lý xong rồi sao?"

"Tai nạn xe? "Đầu dây bên kia không phải giọng Loan Tụng, mà là Tạ Thanh Dao.

Hà Húc dừng lại, đổi giọng cung kính xa cách gọi: "Tạ tổng."

"Tai nạn xe gì? Em có bị ảnh hưởng không?"

"Không có, cảm ơn ngài đã quan tâm. "Hà Húc nói ngắn gọn lý do xong, sau đó trực tiếp hỏi Tạ Thanh Dao:" Tạ tổng gọi điện thoại tới, không phải chỉ muốn hỏi chuyện này thôi chứ?"

"Nghe nói hôm nay em xuất viện? Sao không nói với tôi một tiếng."

"Xin lỗi, tôi quên mất."

"Hợp đồng nợ đã được soạn xong, chờ em tới ký tên là được, nhưng phải ký thêm một thỏa thuận bổ sung, ngày mai đến công ty một chuyến."

"Được."

Cảm giác được thái độ của Hà Húc rất lãnh đạm, Tạ Thanh Dao biết cậu còn đang tức giận vì không thể rời khỏi công ty nên cũng không so đo, lại dặn dò vài câu về công việc sau này, cuối cùng nhẹ nhàng nói với cậu một câu "Chú ý an toàn".


Tiêu Sách có động thủ với cậu hay không, lúc nào động thủ cũng chưa biết, mặc dù đã an bài Loan Tụng bên người chiếu cố Hà Húc, Tạ Thanh Dao vẫn khó tránh khỏi lo lắng, cũng đã bắt đầu tìm kiếm vệ sĩ đáng tin cậy hơn.

Hà Húc nghe xong câu dặn dò cuối cùng của Tạ Thanh Dao, không nhịn được cười khẽ một tiếng.

"Em đang cười cái gì?"

"Không có gì, chỉ là tò mò Tạ tổng rốt cuộc vì sao không chịu thả tôi đi. "Hà Húc buông album ra, vẫn cười đặt câu hỏi:" Rõ ràng anh không yêu tôi, không phải sao?"

"Đây không phải là chuyện em cần phải lo."

Điện thoại đã tắt.

Hà Húc thậm chí cảm thấy mình từ trong giọng nói của Tạ Thanh Dao nghe ra là hắn đang thẹn quá hóa giận, cậu tự giễu nhếch môi, ném điện thoại di động vào túi, ca khúc trong cửa hàng vừa vặn đến câu cuối cùng.

"Nỗi đau không thể chịu đựng được nhất, là không buông tay, lại cũng không yêu"

Giọng nữ đau thương mang theo sự bất đắc dĩ và chua xót như đang buộc tội, Hà Húc nghe lời bài hát giống như đang hát về chính mình, nụ cười chua xót trên khóe miệng càng sâu.

"Ông chủ, bài hát vừa phát ở album nào? Tôi muốn mua."

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương