Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm
-
Chương 12: Người đàn ông gợi cảm lại nguy hiểm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đột nhiên nổi tiếng.”
Tô Vãn Vãn từng chứng kiến đủ loại sóng to gió lớn, không phải trước kia ảnh của cô chưa được nhiều lượt share bao giờ nhưng share nhiều như thế này thì vẫn là lần đầu tiên.
Trước đây dưới phần comment chỉ có “Cảm ơn chị gái đã chụp XX nhà chúng em đẹp trai/xinh gái như thế này”, “Vãn Vãn tới Paris chụp ảnh sao? Cảm giác tài nguyên lại tiến thêm một bước rồi”, “Hâm mộ Vãn Vãn được ra nước ngoài chơi ghê” vân vân và mây mây. Đương nhiên Tô Vãn Vãn luôn khẳng định rằng bản thân không phải đi chơi mà là đi công tác, bận đến nỗi thời gian bước chân ra khỏi studio còn không có chứ nói gì đến đi chơi.
Nhưng mà hôm nay…
Cô mở weibo ra.
“Aaa tui có thể!”
“Muốn khẽ khàng nằm nhoài lên lưng anh bé, vuốt ve cơ thể anh bé, nhéo mặt ảnh, quấy rầy ảnh, không cho ảnh ngủ!”
“Tui có thể đánh đu trên cánh tay ảnh cũng được luôn á!”
“Trời má, tấm ảnh bước ra từ màn đêm kia mặc dù không thấy rõ mặt nhưng tui đã bị ánh mắt của ảnh đánh trúng trái tim thiếu nữ rồi mấy bồ ơi!”
“Tui tuyên bố, tui yêu rồi!”
“Các chị tránh ra! Em có sổ hộ nghèo!”
Tô Vãn Vãn: Anh da đen mặt đầy dấu hỏi chấm.jpg. Style comment hôm nay hoàn toàn khác ngày xưa, đương nhiên thỉnh thoảng cũng có comment nhắc đến cô.
“Tấm ảnh đang ngủ kia, Vãn Vãn kìm nén giỏi thật đấy【cười】”
“Nhìn hình ảnh rõ nét là biết, Vãn Vãn không hề run tay, chứng tỏ từng duyệt qua vô số trai đẹp.”
Tô Vãn Vãn: “…..” Cô không hề, cô không có, đừng nói bừa.
Lạc Thành Dã nhìn thấy biểu cảm thay đổi xoành xoạch trên mặt Tô Vãn Vãn giống như những đám mây biến hóa thất thường trên bờ biển vậy. Tưởng cô có chuyện gì, anh hỏi: “Sao thế?”
Tô Vãn Vãn nhìn Lạc Thành Dã muốn nói lại thôi: “Anh nổi tiếng rồi.”
Nói xong, cô giơ màn hình điện thoại ra trước mặt Lạc • mặt đầy nghi hoặc • Thành Dã rồi lặng lẽ quan sát nét mặt anh.
Lạc Thành Dã cụp mắt, ánh mắt lướt qua tên weibo của Tô Vãn Vãn trước rồi mới đến bức ảnh. Nhìn mấy comment mê trai đẹp trên màn hình, anh bối rối hỏi: “Họ nói ‘tôi có thể’ có nghĩa là gì?”
Tô Vãn Vãn ấp úng: “À…”
Lạc Thành Dã còn nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy bọn họ không thể, cô mới có thể.”
Tô Vãn Vãn: “???”
Lạc Thành Dã, anh đang dụ dỗ tôi phạm tội đó biết không hả?!
Lạc Thành Dã mỉm cười: “Cô là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, bọn họ làm gì biết chụp chứ.”
“…..” Cái tốc độ thay đổi chóng mặt này, Tô Vãn Vãn cứ như đang ngồi tàu lượn vậy.
“Cô chụp đẹp lắm, lát nữa về gửi cho tôi một bản nhé.” Lạc Thành Dã đứng dậy, “Đi thôi, chúng ta đi tìm bọn họ, nên tới địa điểm tiếp theo rồi.”
“Ò.” Tô Vãn Vãn cũng đứng dậy theo, không ngờ Lạc Thành Dã hoàn toàn bình tĩnh trước việc bản thân trở nên nổi tiếng, nhưng ngẫm lại thấy cũng đúng, nơi đây cách xa Trung Quốc, xung quanh động vật còn nhiều hơn cả người, có nổi cũng chẳng ảnh hưởng mấy.
Sáng nay bọn họ đạp nắng theo Lạc Thành Dã ra ngoài, đến tối về bầu trời đã đầy sao lấp lánh. Lâm San và bạn trai không thể đạp xe được nữa, hai người đẩy xe, lết từng bước như rùa bò. Tô Vãn Vãn thì vẫn còn chút sức lực, nhưng cô chỉ chậm rãi đạp xe về phía trước.
Chỉ có Lạc Thành Dã ở phía trước là còn giống người bình thường.
Nhìn bóng lưng của anh, Tô Vãn Vãn thầm nghĩ, thể lực của anh chàng này thật đáng sợ.
Khi trở lại trang trại, Lâm San đến đi cũng lười, dứt khoát nằm liệt trên ghế trong vườn, mệt mỏi kêu ca: “Ôi! Ngày mai chúng ta lái xe đi chơi đi, phong cảnh có đẹp cỡ mấy cũng không chịu được nữa.”
Bạn trai cô nàng cũng nằm xuống bên cạnh, nhưng cố nén mệt nhọc không than thở vì ngại mặt mũi đàn ông. Lạc Thành Dã liếc nhìn ba người một cái, sau đó lặng lẽ kéo từng chiếc xe của bốn người vào kho hàng.
Nom dáng vẻ ỉu xìu của Lâm San, Tô Vãn Vãn quan tâm hỏi: “Cậu ổn chứ? Lát nữa nhớ dùng nước ấm để ngâm chân, như vậy sẽ dễ chịu hơn chút.”
Lâm San gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó yếu ớt nói: “Chỉ có thể lực của cậu mới theo kịp Thành Dã thôi.”
“Ồ?” Giọng nói lười biếng của Lạc Thành Dã đột nhiên xuất hiện, nghe đặc biệt rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng.
Tô Vãn Vãn: “…..”
Lời này vốn không có ý gì nhưng tiếng ồ đầy thích thú của Lạc Thành Dã khiến nó nghe như có thâm ý khác vậy.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lâm San đã khôi phục được chút năng lượng hiển nhiên cũng nhận ra điều này. Cô nàng im lặng một lúc, sau đó cười gượng hai cái rồi nháy mắt đầy mờ ám với Tô Vãn Vãn. Cô nàng dùng chút sức lực cuối cùng nhanh chóng kéo bạn trai vào nhà, bỏ lại Tô Vãn Vãn và Lạc Thành Dã đứng trong sân nhìn nhau.
Hai người đối diện một lát. Dáng người gầy gò và đôi mắt sáng ngời hữu lực dưới ánh trăng của ai kia khiến vành tai Tô Vãn Vãn nóng lên, cô để lại một câu “Lát nữa xuất ảnh xong tôi sẽ gửi cho anh sau”, rồi vội vàng đi vào nhà.
Lạc Thành Dã: “Cả ảnh sao cô chụp nữa nhé.”
“Hở?”
“Tôi nói là cô chụp đẹp lắm.”
Tô Vãn Vãn thoáng dừng bước, quay đầu liếc nhìn anh một cái. Lời khen của người nọ khiến cô vô cùng vui vẻ, cũng tự tin thừa nhận: “Đương nhiên rồi.”
Cô nâng cằm, cả người sáng ngời dưới ánh trăng.
Tô Vãn Vãn cho ảnh vào ổ USB, trong lúc chờ tải lên, cô tranh thủ kiểm tra weibo luôn. Tốc độ share và comment không còn nhanh như ban ngày, nhiều người hỏi cô rằng người đàn ông trong bức ảnh là ai, là người mẫu, người nổi tiếng hay người mới chưa ra mắt, thậm chí các công ty đào tạo người nổi tiếng và công ty người mẫu cũng gửi tin nhắn riêng cho cô.
Tô Vãn Vãn cảm khái, đúng là thời đại dùng sắc đẹp kiếm cơm.
Sự nổi tiếng của Lạc Thành Dã nằm ngoài dự liệu của cô nhưng cũng dễ hiểu. Hiện tại trong showbiz đang thiếu sao nam có phong cách giống như anh, giới thời trang cũng thiếu người mẫu nam, cho nên mấy công ty này chủ động vươn cành ô-liu cũng không có gì kỳ lạ. Đương nhiên Lạc Thành Dã có hứng thú trở thành “ngôi sao” không thì đó là một phạm trù khác.
Tô Vãn Vãn cảm thấy mỗi ngày anh chăn cừu ngắm sao vẫn vui vẻ thoải mái vô cùng.
Mặc dù đoán thế nhưng sau khi tới tìm Lạc Thành Dã, cô vẫn chuyển lời tới anh. Cô vừa thuật lại vừa lặng lẽ đánh giá phòng của Lạc Thành Dã, màu sắc chủ đạo là màu xanh lam, sáng sủa sạch sẽ, trên tường treo vài bức ảnh hành tinh trông rất đẹp và đầy bí ẩn.
Quả là một người đàn ông vừa gợi cảm lại vừa nguy hiểm.
Nghe Tô Vãn Vãn nói xong, quả nhiên Lạc Thành Dã không cần (phải) nghĩ đã từ chối ngay: “Không được.”
Trầm mặc một lúc, anh lại hỏi: “Sao, cô rất hay chụp ảnh nghệ sĩ nam à?”
Tô Vãn Vãn thành thật đáp: “Đúng vậy, tôi từng hợp tác với rất nhiều sao nam, đều là tiểu thịt tươi [1] nổi tiếng trong nước.”
[1] “Tiểu thịt tươi” là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisex).
Lạc Thành Dã nhíu mày.
“Có điều tôi chụp sao nữ và người mẫu nữ nhiều hơn. Anh biết không, trước mắt trong nước tạp chí dành cho phụ nữ bán chạy hơn tạp chí nam, hơn nữa tạp chí cho nam còn thích mời sao nữ và người mẫu nữ, cho nên nói tóm lại, tôi có nhiều cơ hội hợp tác với sao nữ và người mẫu nữ hơn.”
Lạc Thành Dã hời hợt ừ một tiếng.
Nói xong, Tô Vãn Vãn lại bật cười: “Thật ra đừng thấy hiện tại tôi chụp cho nhiều người, trước kia lúc còn chưa nổi tiếng, tôi chụp sản phẩm còn nhiều hơn cả người đấy.”
“Sản phẩm?”
“Hồi còn đi học, tôi có nhận một vài job chụp sản phẩm, chính là quần áo, đồ trang điểm, đồ ăn linh tinh ấy. Chủ cửa hàng Taobao và các blogger nổi tiếng trên mạng chính là nguồn khách hàng tiềm năng của tôi.” Tô Vãn Vãn bĩu môi, “Thành thật mà nói, tôi muốn chụp sản phẩm hơn, thoải mái hơn chụp ảnh người nhiều.”
Sản phẩm, bạn không cần giao tiếp với nó, chỉ cần nghĩ xem làm sao để lột tả nó một cách hoàn hảo là được.
Chụp người, bạn không chỉ giao lưu với đối tượng cần chụp mà còn phải giao tiếp với đoàn đội của họ. Bạn sẽ gặp được đủ loại người và đủ loại tính cách. Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tô Vãn Vãn cảm thấy mất đi cảm hứng sau khi lăn lộn trong giới nhiếp ảnh vài năm.
Tô Vãn Vãn đưa USB cho Lạc Thành Dã, ánh mắt lướt qua anh dừng trên chiếc kính viễn vọng đặt cạnh cửa sổ. Kính viễn vọng còn gắn với một chiếc máy ảnh kỹ thuật số. Cô tò mò lại gần, sờ sờ thân kính bằng kim loại, lại nhìn sang máy ảnh kỹ thuật số —— Những thứ có liên quan đến nhiếp ảnh, cô đều quan tâm.
Nhiếp ảnh có nhiều loại, bình thường có chụp tin tức và chụp thương mại, Tô Vãn Vãn là nhiếp ảnh gia thương mại. Chụp thiên văn là một loại khác trong nhiếp ảnh.
Bỗng nhiên, cô chợt nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn tấm ảnh mặt trăng treo trên tường phòng của Lạc Thành Dã, “Chẳng lẽ đây là anh tự chụp sao?”
Những bức ảnh chụp hành tinh này không phải là thứ chúng ta thường thấy bằng mắt thường, mà là kiểu có thể thấy rõ nét như các hố núi lửa trên mặt trăng. Trong vũ trụ tối đen vô ngần, mặt trăng bụi vàng lẳng lặng treo ở nơi đó, một vẻ đẹp vô cùng tịch mịch và yên ả.
“Đột nhiên nổi tiếng.”
Tô Vãn Vãn từng chứng kiến đủ loại sóng to gió lớn, không phải trước kia ảnh của cô chưa được nhiều lượt share bao giờ nhưng share nhiều như thế này thì vẫn là lần đầu tiên.
Trước đây dưới phần comment chỉ có “Cảm ơn chị gái đã chụp XX nhà chúng em đẹp trai/xinh gái như thế này”, “Vãn Vãn tới Paris chụp ảnh sao? Cảm giác tài nguyên lại tiến thêm một bước rồi”, “Hâm mộ Vãn Vãn được ra nước ngoài chơi ghê” vân vân và mây mây. Đương nhiên Tô Vãn Vãn luôn khẳng định rằng bản thân không phải đi chơi mà là đi công tác, bận đến nỗi thời gian bước chân ra khỏi studio còn không có chứ nói gì đến đi chơi.
Nhưng mà hôm nay…
Cô mở weibo ra.
“Aaa tui có thể!”
“Muốn khẽ khàng nằm nhoài lên lưng anh bé, vuốt ve cơ thể anh bé, nhéo mặt ảnh, quấy rầy ảnh, không cho ảnh ngủ!”
“Tui có thể đánh đu trên cánh tay ảnh cũng được luôn á!”
“Trời má, tấm ảnh bước ra từ màn đêm kia mặc dù không thấy rõ mặt nhưng tui đã bị ánh mắt của ảnh đánh trúng trái tim thiếu nữ rồi mấy bồ ơi!”
“Tui tuyên bố, tui yêu rồi!”
“Các chị tránh ra! Em có sổ hộ nghèo!”
Tô Vãn Vãn: Anh da đen mặt đầy dấu hỏi chấm.jpg. Style comment hôm nay hoàn toàn khác ngày xưa, đương nhiên thỉnh thoảng cũng có comment nhắc đến cô.
“Tấm ảnh đang ngủ kia, Vãn Vãn kìm nén giỏi thật đấy【cười】”
“Nhìn hình ảnh rõ nét là biết, Vãn Vãn không hề run tay, chứng tỏ từng duyệt qua vô số trai đẹp.”
Tô Vãn Vãn: “…..” Cô không hề, cô không có, đừng nói bừa.
Lạc Thành Dã nhìn thấy biểu cảm thay đổi xoành xoạch trên mặt Tô Vãn Vãn giống như những đám mây biến hóa thất thường trên bờ biển vậy. Tưởng cô có chuyện gì, anh hỏi: “Sao thế?”
Tô Vãn Vãn nhìn Lạc Thành Dã muốn nói lại thôi: “Anh nổi tiếng rồi.”
Nói xong, cô giơ màn hình điện thoại ra trước mặt Lạc • mặt đầy nghi hoặc • Thành Dã rồi lặng lẽ quan sát nét mặt anh.
Lạc Thành Dã cụp mắt, ánh mắt lướt qua tên weibo của Tô Vãn Vãn trước rồi mới đến bức ảnh. Nhìn mấy comment mê trai đẹp trên màn hình, anh bối rối hỏi: “Họ nói ‘tôi có thể’ có nghĩa là gì?”
Tô Vãn Vãn ấp úng: “À…”
Lạc Thành Dã còn nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy bọn họ không thể, cô mới có thể.”
Tô Vãn Vãn: “???”
Lạc Thành Dã, anh đang dụ dỗ tôi phạm tội đó biết không hả?!
Lạc Thành Dã mỉm cười: “Cô là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, bọn họ làm gì biết chụp chứ.”
“…..” Cái tốc độ thay đổi chóng mặt này, Tô Vãn Vãn cứ như đang ngồi tàu lượn vậy.
“Cô chụp đẹp lắm, lát nữa về gửi cho tôi một bản nhé.” Lạc Thành Dã đứng dậy, “Đi thôi, chúng ta đi tìm bọn họ, nên tới địa điểm tiếp theo rồi.”
“Ò.” Tô Vãn Vãn cũng đứng dậy theo, không ngờ Lạc Thành Dã hoàn toàn bình tĩnh trước việc bản thân trở nên nổi tiếng, nhưng ngẫm lại thấy cũng đúng, nơi đây cách xa Trung Quốc, xung quanh động vật còn nhiều hơn cả người, có nổi cũng chẳng ảnh hưởng mấy.
Sáng nay bọn họ đạp nắng theo Lạc Thành Dã ra ngoài, đến tối về bầu trời đã đầy sao lấp lánh. Lâm San và bạn trai không thể đạp xe được nữa, hai người đẩy xe, lết từng bước như rùa bò. Tô Vãn Vãn thì vẫn còn chút sức lực, nhưng cô chỉ chậm rãi đạp xe về phía trước.
Chỉ có Lạc Thành Dã ở phía trước là còn giống người bình thường.
Nhìn bóng lưng của anh, Tô Vãn Vãn thầm nghĩ, thể lực của anh chàng này thật đáng sợ.
Khi trở lại trang trại, Lâm San đến đi cũng lười, dứt khoát nằm liệt trên ghế trong vườn, mệt mỏi kêu ca: “Ôi! Ngày mai chúng ta lái xe đi chơi đi, phong cảnh có đẹp cỡ mấy cũng không chịu được nữa.”
Bạn trai cô nàng cũng nằm xuống bên cạnh, nhưng cố nén mệt nhọc không than thở vì ngại mặt mũi đàn ông. Lạc Thành Dã liếc nhìn ba người một cái, sau đó lặng lẽ kéo từng chiếc xe của bốn người vào kho hàng.
Nom dáng vẻ ỉu xìu của Lâm San, Tô Vãn Vãn quan tâm hỏi: “Cậu ổn chứ? Lát nữa nhớ dùng nước ấm để ngâm chân, như vậy sẽ dễ chịu hơn chút.”
Lâm San gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó yếu ớt nói: “Chỉ có thể lực của cậu mới theo kịp Thành Dã thôi.”
“Ồ?” Giọng nói lười biếng của Lạc Thành Dã đột nhiên xuất hiện, nghe đặc biệt rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng.
Tô Vãn Vãn: “…..”
Lời này vốn không có ý gì nhưng tiếng ồ đầy thích thú của Lạc Thành Dã khiến nó nghe như có thâm ý khác vậy.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lâm San đã khôi phục được chút năng lượng hiển nhiên cũng nhận ra điều này. Cô nàng im lặng một lúc, sau đó cười gượng hai cái rồi nháy mắt đầy mờ ám với Tô Vãn Vãn. Cô nàng dùng chút sức lực cuối cùng nhanh chóng kéo bạn trai vào nhà, bỏ lại Tô Vãn Vãn và Lạc Thành Dã đứng trong sân nhìn nhau.
Hai người đối diện một lát. Dáng người gầy gò và đôi mắt sáng ngời hữu lực dưới ánh trăng của ai kia khiến vành tai Tô Vãn Vãn nóng lên, cô để lại một câu “Lát nữa xuất ảnh xong tôi sẽ gửi cho anh sau”, rồi vội vàng đi vào nhà.
Lạc Thành Dã: “Cả ảnh sao cô chụp nữa nhé.”
“Hở?”
“Tôi nói là cô chụp đẹp lắm.”
Tô Vãn Vãn thoáng dừng bước, quay đầu liếc nhìn anh một cái. Lời khen của người nọ khiến cô vô cùng vui vẻ, cũng tự tin thừa nhận: “Đương nhiên rồi.”
Cô nâng cằm, cả người sáng ngời dưới ánh trăng.
Tô Vãn Vãn cho ảnh vào ổ USB, trong lúc chờ tải lên, cô tranh thủ kiểm tra weibo luôn. Tốc độ share và comment không còn nhanh như ban ngày, nhiều người hỏi cô rằng người đàn ông trong bức ảnh là ai, là người mẫu, người nổi tiếng hay người mới chưa ra mắt, thậm chí các công ty đào tạo người nổi tiếng và công ty người mẫu cũng gửi tin nhắn riêng cho cô.
Tô Vãn Vãn cảm khái, đúng là thời đại dùng sắc đẹp kiếm cơm.
Sự nổi tiếng của Lạc Thành Dã nằm ngoài dự liệu của cô nhưng cũng dễ hiểu. Hiện tại trong showbiz đang thiếu sao nam có phong cách giống như anh, giới thời trang cũng thiếu người mẫu nam, cho nên mấy công ty này chủ động vươn cành ô-liu cũng không có gì kỳ lạ. Đương nhiên Lạc Thành Dã có hứng thú trở thành “ngôi sao” không thì đó là một phạm trù khác.
Tô Vãn Vãn cảm thấy mỗi ngày anh chăn cừu ngắm sao vẫn vui vẻ thoải mái vô cùng.
Mặc dù đoán thế nhưng sau khi tới tìm Lạc Thành Dã, cô vẫn chuyển lời tới anh. Cô vừa thuật lại vừa lặng lẽ đánh giá phòng của Lạc Thành Dã, màu sắc chủ đạo là màu xanh lam, sáng sủa sạch sẽ, trên tường treo vài bức ảnh hành tinh trông rất đẹp và đầy bí ẩn.
Quả là một người đàn ông vừa gợi cảm lại vừa nguy hiểm.
Nghe Tô Vãn Vãn nói xong, quả nhiên Lạc Thành Dã không cần (phải) nghĩ đã từ chối ngay: “Không được.”
Trầm mặc một lúc, anh lại hỏi: “Sao, cô rất hay chụp ảnh nghệ sĩ nam à?”
Tô Vãn Vãn thành thật đáp: “Đúng vậy, tôi từng hợp tác với rất nhiều sao nam, đều là tiểu thịt tươi [1] nổi tiếng trong nước.”
[1] “Tiểu thịt tươi” là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisex).
Lạc Thành Dã nhíu mày.
“Có điều tôi chụp sao nữ và người mẫu nữ nhiều hơn. Anh biết không, trước mắt trong nước tạp chí dành cho phụ nữ bán chạy hơn tạp chí nam, hơn nữa tạp chí cho nam còn thích mời sao nữ và người mẫu nữ, cho nên nói tóm lại, tôi có nhiều cơ hội hợp tác với sao nữ và người mẫu nữ hơn.”
Lạc Thành Dã hời hợt ừ một tiếng.
Nói xong, Tô Vãn Vãn lại bật cười: “Thật ra đừng thấy hiện tại tôi chụp cho nhiều người, trước kia lúc còn chưa nổi tiếng, tôi chụp sản phẩm còn nhiều hơn cả người đấy.”
“Sản phẩm?”
“Hồi còn đi học, tôi có nhận một vài job chụp sản phẩm, chính là quần áo, đồ trang điểm, đồ ăn linh tinh ấy. Chủ cửa hàng Taobao và các blogger nổi tiếng trên mạng chính là nguồn khách hàng tiềm năng của tôi.” Tô Vãn Vãn bĩu môi, “Thành thật mà nói, tôi muốn chụp sản phẩm hơn, thoải mái hơn chụp ảnh người nhiều.”
Sản phẩm, bạn không cần giao tiếp với nó, chỉ cần nghĩ xem làm sao để lột tả nó một cách hoàn hảo là được.
Chụp người, bạn không chỉ giao lưu với đối tượng cần chụp mà còn phải giao tiếp với đoàn đội của họ. Bạn sẽ gặp được đủ loại người và đủ loại tính cách. Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tô Vãn Vãn cảm thấy mất đi cảm hứng sau khi lăn lộn trong giới nhiếp ảnh vài năm.
Tô Vãn Vãn đưa USB cho Lạc Thành Dã, ánh mắt lướt qua anh dừng trên chiếc kính viễn vọng đặt cạnh cửa sổ. Kính viễn vọng còn gắn với một chiếc máy ảnh kỹ thuật số. Cô tò mò lại gần, sờ sờ thân kính bằng kim loại, lại nhìn sang máy ảnh kỹ thuật số —— Những thứ có liên quan đến nhiếp ảnh, cô đều quan tâm.
Nhiếp ảnh có nhiều loại, bình thường có chụp tin tức và chụp thương mại, Tô Vãn Vãn là nhiếp ảnh gia thương mại. Chụp thiên văn là một loại khác trong nhiếp ảnh.
Bỗng nhiên, cô chợt nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn tấm ảnh mặt trăng treo trên tường phòng của Lạc Thành Dã, “Chẳng lẽ đây là anh tự chụp sao?”
Những bức ảnh chụp hành tinh này không phải là thứ chúng ta thường thấy bằng mắt thường, mà là kiểu có thể thấy rõ nét như các hố núi lửa trên mặt trăng. Trong vũ trụ tối đen vô ngần, mặt trăng bụi vàng lẳng lặng treo ở nơi đó, một vẻ đẹp vô cùng tịch mịch và yên ả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook