Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm
-
Chương 13: Mặt trăng này dành cho cô
“Tôi sẽ chỉ bảo tận tình 【 cười 】”
Tô Vãn Vãn cúi đầu, đặt mắt vào ống kính viễn vọng rồi tò mò hỏi: “Sao tối đen không nhìn thấy gì vậy?”
Nhìn dáng vẻ đầy dấu hỏi chấm của cô, Lạc Thành Dã bật cười. Nghe thấy tiếng cười khẽ, Tô Vãn Vãn phẫn nộ ngẩng đầu lên, sau đó tránh sang một bên, ra hiệu cho Lạc Thành Dã tới điều chỉnh lại.
Cô quan sát Lạc Thành Dã bình tĩnh chỉnh lại kính viễn vọng, dáng vẻ nghiêm túc này tràn ngập hương vị động lòng người.
Chẳng trách người ta hay nói đàn ông lúc nghiêm túc làm việc là gợi cảm nhất.
Lạc Thành Dã lên tiếng: “Được rồi.”
Tô Vãn Vãn vội nghiêng đầu qua, hình ảnh mặt trăng xuất hiện trong tầm mắt, “Mặt trăng kìa! Trời ơi, tôi có thể nhìn thấy rõ những cái hố trên mặt trăng nè!”
Tô Vãn Vãn vô cùng thích thú: “Có thể quan sát những hành tinh khác không?”
Lạc Thành Dã ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Hiện tại sao Mộc là dễ quan sát nhất.”
“Chính là sao Mộc bị nổ vô cùng thảm hại đấy á?”
Lạc Thành Dã biết cô đang nhắc đến bộ phim điện ảnh đang hot gần đây, anh cười trả lời: “Đúng vậy.”
Tô Vãn Vãn hào hứng nắm lấy cánh cánh tay Lạc Thành Dã, ánh mắt lấp lánh: “Nhanh lên nhanh lên, tôi muốn xem.”
Lạc Thành Dã liếc nhìn những ngón tay trắng nõn đang cầm tay mình, thon dài mảnh khảnh, làn da nhẵn nhụi, móng tay có màu hồng nhạt tự nhiên. Một lúc sau anh mới cúi đầu tìm kiếm sao Mộc.
Người bình thường dựa vào bản đồ sao để tìm kiếm các vì sao đã phải mất một lúc lâu, thế mà Lạc Thành Dã chỉ mất một lúc đã tìm thấy.
Anh đứng dậy, lùi lại rồi nói: “Được rồi.”
Tô Vãn Vãn háo hức nhìn vào ống kính, sợi tóc mềm mại lướt qua bàn tay vẫn chưa hoàn toàn rút khỏi của Lạc Thành Dã.
“Sao sao Mộc lại chạy mất rồi!” Tô Vãn Vãn phát hiện mới nhìn chưa được bao lâu sao Mộc đã biến mất trong tầm nhìn của kính viễn vọng.
“Giữ giá đỡ xích đạo [1] rồi từ từ điều chỉnh kính viễn vọng là có thể theo dõi các vì sao.” Lạc Thành Dã chậm rãi nói: “Các vì sao trên bầu trời và Trái Đất đều đang chuyển động, nhưng khi nhìn bằng mắt thường, chúng ta khó có thể cảm nhận được chúng đang di chuyển. Nhưng khi quan sát bằng kính thiên văn, cô sẽ cảm nhận được điều đó.”
[1] Giá đỡ xích đạo là giá đỡ cho các thiết bị bù cho chuyển động quay của Trái đất bằng cách có một trục quay song song với trục quay của Trái đất.
Giọng nói trầm thấp từ tính của Lạc Thành Dã vang lên sát bên tai khiến tim Tô Vãn Vãn đập thình thịch, như thể tất cả các vì sao trên bầu trời đột ngột va mạnh vào trái tim cô, còn dấy lên ngọn lửa rực rỡ khi băng qua bầu trời.
Đối với người mới, sử dụng giá đỡ xích đạo khá là khó khăn, cho nên Tô Vãn Vãn lúc thì xem được lúc lại không. Cô lẩm bẩm: “Khó ghê.”
“Có giá đỡ xích đạo tự động.”
Tô Vãn Vãn nghi hoặc: “Vậy sao anh không lắp vào? Chẳng phải như vậy tiện hơn rất nhiều hay sao?”
Lạc Thành Dã cụp mắt, ánh sáng dưới hàng mi cong cong nom vô cùng thâm thúy: “Tôi thích cảm giác tự mình tìm kiếm những vì sao.”
Tô Vãn Vãn giật mình, bỗng thấy đồng cảm: “Tôi cũng vậy, tôi thích cảm giác cầm máy ảnh trên tay và điều khiển nó.”
Hai người nhất thời im lặng không nói gì, bỗng nhiên điện thoại của Tô Vãn Vãn rung lên, cô liếc nhìn một cái rồi nói: “Bạn tôi đang tìm, tôi về phòng trước nhé.”
“Ok.” Lạc Thành Dã tháo máy ảnh bên cạnh kính viễn vọng xuống, bình tĩnh hỏi: “Số wechat của cô là bao nhiêu?”
Tô Vãn Vãn đọc số wechat cho anh. Lúc trở về phòng, cô nhận được một bức ảnh Lạc Thành Dã gửi tới.
Lạc Thành Dã: Mặt trăng vừa nãy cô nhìn thấy, tặng cho cô đó.
Tô Vãn Vãn ngẩn người, từ nhỏ đến lớn, cô nhận được rất nhiều quà, nhưng món quà của Lạc Thành Dã là đặc biệt nhất.
Tô Vãn Vãn: Tôi khá quan tâm đến lĩnh vực nhiếp ảnh thiên văn, sau này còn muốn nhờ anh chỉ bảo nhiều hơn.
Lạc Thành Dã: Tôi sẽ chỉ bảo tận tình【 cười 】
Tô Vãn Vãn không biết có phải do gần đây suy nghĩ của mình quá đen tối hay không mà nhìn hai chữ “chỉ bảo” của Lạc Thành Dã, cô lại nghĩ hơi xa, ôi ôi thật là, như vậy không được đâu.
Lòng thì nghĩ vậy nhưng tay vô cùng thành thật, Tô Vãn Vãn đã sửa biệt danh wechat của Lạc Thành Dã thành “300 hiệp”. Lúc này tin nhắn của bạn cô lại hiện lên, hơn nữa nghe có vẻ vô cùng gấp gáp.
Tả Hà Lộ: Vãn Vãn! Cứu tớ!
Tô Vãn Vãn: Sao vậy?
Tả Hà Lộ: Tớ đang trong studio, thầy Dương không hài lòng với việc bố trí ánh sáng, vừa mới mắng cả tớ và người phụ trách ánh sáng.
Tả Hà Lộ: QAQ Thầy ấy dữ lắm huhu, chân tớ run như cầy sấy rồi đây này.
Tô Vãn Vãn: Tập quen với tính tình của thầy ấy là được, mà sao thầy ấy không hài lòng vậy?
Tả Hà Lộ: Vấn đề ở đó đó! Thầy ấy không nói, thầy muốn bọn tớ tự nghĩ ra, còn nói nếu không nghĩ ra thì mọi người đều phải ở lại tăng ca. Bây giờ cả phòng làm việc đang than trời than đất đây, tớ nhân lúc thầy ấy ra ngoài hút thuốc mới dám lén nhắn cho cậu xin giúp đỡ.
Tô Vãn Vãn: Cậu chụp hiện trường gửi cho tớ xem.
Tả Hà Lộ nhanh chóng gửi một bức ảnh chụp hiện trường quay chụp qua.
Tả Hà Lộ và Tô Vãn Vãn quen nhau trong một lần thực tập tại một trường đại học. Họ cùng làm trợ lý cho Dương Tiêu – nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất lúc bấy giờ. Tô Vãn Vãn phụ trách chụp ảnh còn Tả Hà Lộ phụ trách xử lý hậu kỳ. Sau khi tốt nghiệp, Tô Vãn Vãn tách ra làm riêng, còn Tả Hà Lộ thì vẫn làm việc bên cạnh Dương Tiêu.
Nhưng hiện tại Tả Hà Lộ đang có ý định chuyển từ hậu kỳ sang chụp ảnh, cho nên công việc của cô ta còn phức tạp hơn khi Tô Vãn Vãn vẫn còn ở đó, ngay cả việc bố trí ánh sáng cũng phải tham gia.
Tô Vãn Vãn: Chỉnh lại vị trí đèn chụp bên trái một chút, đặt ở phía trước đối tượng, khoảng 30 độ như thế, khoảng cách là 2 mét, đặt thêm một tấm che tổ ong [2] nữa.”
[2] Tấm che tổ ong thực chất là một nắp ca rô màu đen được lắp phía trước đèn nháy hoặc chóa đèn.
Ngay sau đó, Hà Tả Lộ đã sửa lại cách bố trí ánh sáng theo như lời Tô Vãn Vãn nói.
Tả Hà Lộ: Vừa nãy thầy vào xem, thầy ấy rất hài lòng với ánh sáng sau khi chỉnh lại, còn nói bọn tớ đã mở mang đầu óc hơn rồi, cảm ơn cậu nhiều lắm.
Trong nhiếp ảnh, việc sử dụng ánh sáng là vô cùng quan trọng. Ánh sáng và bóng, sáng và tối, chỉ cần chúng vừa phải, bạn có thể tạo ra những bức ảnh tuyệt vời. Tác phẩm “Ốc Sên Rượt Nắng” của Tô Vãn Vãn khi còn học đại học đã giành giải quán quân nhờ vào sự huyền diệu của ánh sáng và lối suy nghĩ thần kỳ của cô. Đây cũng là tác phẩm mang đến cho cô cơ hội thực tập tại studio của Dương Tiêu.
Tô Vãn Vãn: Khách sáo thế, có thể giúp được là tốt rồi, chúc cậu sớm kết thúc công việc nha.
Tả Hà Lộ: Haha tớ cũng mong thế.
Tả Hà Lộ: Haiz, chẳng trách ngày xưa thầy khen cậu có thiên phú mãi, biết sử dụng ánh sáng, là trợ lý giỏi nhất. Tớ thật sự kém xa cậu.
Tô Vãn Vãn quả thực là trợ lý đắc lực nhất. Cho dù là phương pháp chụp hay giao tiếp với đối tượng chụp hình, hay là bố trí ánh sáng tại hiện trường, thậm chí khiêng những thiết bị nặng như thiết bị chụp ảnh, Tô Vãn Vãn đều có thể hoàn thành một cách xuất sắc, lại còn cần cù chịu khó.
Vì vậy lúc đầu Dương Tiêu không muốn để Tô Vãn Vãn đi, hai người từng có rất nhiều lần không vui vì chuyện này, dần dần trở nên xa cách. Nhưng dù như vậy, tuy hiện tại Dương Tiêu không muốn nhìn thấy cô thì Tô Vãn Vãn vẫn rất biết ơn thầy ấy.
Tô Vãn Vãn: Kỹ thuật xử lý hậu kỳ của cậu cũng giỏi mà, từ từ sẽ ổn thôi. Trong nhiếp ảnh, quan trọng nhất là cậu muốn chụp và sẵn sàng chụp, kỹ thuật thì từ từ tích lũy là được.
Tô Vãn Vãn: Thầy Dương mặc dù kiêu ngạo và hung dữ 【 che mặt khóc 】
Tô Vãn Vãn: Nhưng thầy ấy có vốn liếng để kiêu ngạo và hung dữ. Phong cách chụp ảnh của thầy ấy độc đáo, kỹ thuật thuần thục, cậu đi theo thầy ấy sẽ học được rất nhiều.
Tả Hà Lộ: Cô biết thế là được.
Tô Vãn Vãn:?
Tả Hà Lộ: Tô Vãn Vãn, Tả Hà Lộ là trợ lý của tôi, phiền cô không can thiệp vào công việc của trợ lý của tôi. Dù hiện tại cô là nhiếp ảnh gia có tiếng tăm đi chăng nữa thì em ấy làm gì cũng không liên quan đến cô.
Tả Hà Lộ: Đừng có nói xấu sau lưng người khác, dù sao tôi cũng từng dẫn dắt cô, vẫn tính là thầy của cô.
Tô Vãn Vãn: “…..”
Nhìn câu trả lời lạnh như băng này, Tô Vãn Vãn biết đối phương không phải Tả Hà Lộ mà chính là Dương Tiêu.
“Em không biết tự suy nghĩ hả? Đến việc điều chỉnh ánh sáng cũng phải hỏi Tô Vãn Vãn là sao?” Dương Tiêu lạnh lùng trả điện thoại cho Tả Hà Lộ: “Nếu cứ thế này, còn lâu em mới trở thành nhiếp ảnh gia được.”
Dáng người Dương Tiêu cao gầy, đôi mắt thon dài, đuôi mắt nhướng lên, con ngươi màu nhạt, vốn dĩ đã có cảm giác xa cách lãnh đạm, nếu như anh ta nói chuyện một cách lạnh lùng thì chẳng khác gì núi băng ập xuống, có thể đóng băng tất cả mọi người xung quanh.
Tả Hà Lộ mím môi, cô ta biết “còn lâu” mà Dương Tiêu nói không chỉ là khoảng cách trở thành một nhiếp ảnh gia mà còn là khoảng cách so với trình độ của Tô Vãn Vãn.
Cô ta cố nén tủi thân, nhỏ giọng đáp: “Em biết mình kém Vãn Vãn rất nhiều, nhưng em sẽ chăm chỉ học hỏi thầy ạ.”
Thấy dáng vẻ nhẫn nhịn chịu khổ của Tả Hà Lộ, Dương Tiêu dừng lại một lúc, thật ra lời anh ta vừa nói rất đả thương người khác, vừa mới dứt lời anh ta đã thấy hơi hối hận, bây giờ cảm giác hối hận trong lòng lại càng tăng thêm.
Dương Tiêu bực bội rút một điếu thuốc ra: “Đúng vậy, em chịu khó đi theo thầy, điểm này khá hơn đứa phản bội kia nhiều, cánh cứng rồi là bay luôn.”
Nói xong, Dương Tiêu nhìn lướt qua cách bố trí ánh sáng đã được sửa đổi rồi để lại một câu trước khi rời đi: “Chỉnh lại, tự dùng đầu mà suy nghĩ.”
Tả Hà Lộ vội đáp: “Vâng ạ.”
Mấy giây sau, Dương Tiêu cầm điếu thuốc trong tay, lại quay đầu lại: “Không đổi nữa, cứ để vậy đi.”
Nhóm nhân viên công tác ở bàn đạo cụ đưa mắt nhìn nhau.
“Tiểu Lộ mang máy ảnh của thầy…” Còn chưa nói xong, Dương Tiêu đã thấy Tả Hà Lộ rời đi. Anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng Tả Hà Lộ một lúc.
Tả Hà Lộ bước vào studio, còn cầm theo một trong những chiếc máy ảnh yêu thích của Dương Tiêu. Lúc này điện thoại lại vang lên, cô ta lấy điện thoại ra xem thông báo, là tin nhắn Tô Vãn Vãn gửi đến.
Tô Vãn Vãn: Cậu không sao chứ?
Tô Vãn Vãn cảm thấy với tính tình đó của Dương Tiêu, chắc Tả Hà Lộ sẽ bị mắng một trận. Bằng hiểu biết của cô đối với Dương Tiêu, lúc này khả năng điện thoại đã được trả cho Tả Hà Lộ rồi.
Tả Hà Lộ cười khẽ, đôi mắt lóe lên tia sáng không thể giải thích được: Tớ không sao.
Chỉ thấy tin nhắn trò chuyện trên màn hình đều còn, chỉ thiếu mỗi câu “Nhưng thầy ấy có vốn liếng để kiêu ngạo và hung dữ. Phong cách chụp ảnh của thầy ấy độc đáo, kỹ thuật thuần thục, cậu đi theo thầy ấy sẽ học được rất nhiều”.
Câu này đã bị Tả Hà Lộ thuận tay xóa bỏ trước khi đưa điện thoại cho Dương Tiêu.
Năng lực nhận thức của Tô Vãn Vãn rất cao, lại cần cù chịu khó, rất được Dương Tiêu yêu quý và tin tưởng. Dương Tiêu thích để Tô Vãn Vãn đi theo làm trợ lý chụp ảnh cho mình, Tả Hà Lộ chỉ chủ yếu phụ trách xử lý hậu kỳ.
Tô Vãn Vãn thường xuyên theo Dương Tiêu đến những salon thời thượng, được giao lưu với các ngôi sao và những người giàu có, còn rất hay nhận được quà từ các thương hiệu.
Tả Hà Lộ dần cảm thấy bất bình, cô ta cho rằng ngày nào Tô Vãn Vãn còn ở đây thì mình sẽ không bao giờ có cơ hội lộ diện, cho nên mới sử dụng một số thủ đoạn, chẳng hạn như xóa bỏ tin nhắn như lúc nãy, để khiến Dương Tiêu hiểu lầm Tô Vãn Vãn muốn giẫm mình để bay lên cao. Cứ như thế, Dương Tiêu đã đá Tô Vãn Vãn ra khỏi phòng làm việc.
Tất nhiên sau đó Tả Hà Lộ đã được thăng chức, trở thành trợ lý số một của Dương Tiêu.
Tô Vãn Vãn cúi đầu, đặt mắt vào ống kính viễn vọng rồi tò mò hỏi: “Sao tối đen không nhìn thấy gì vậy?”
Nhìn dáng vẻ đầy dấu hỏi chấm của cô, Lạc Thành Dã bật cười. Nghe thấy tiếng cười khẽ, Tô Vãn Vãn phẫn nộ ngẩng đầu lên, sau đó tránh sang một bên, ra hiệu cho Lạc Thành Dã tới điều chỉnh lại.
Cô quan sát Lạc Thành Dã bình tĩnh chỉnh lại kính viễn vọng, dáng vẻ nghiêm túc này tràn ngập hương vị động lòng người.
Chẳng trách người ta hay nói đàn ông lúc nghiêm túc làm việc là gợi cảm nhất.
Lạc Thành Dã lên tiếng: “Được rồi.”
Tô Vãn Vãn vội nghiêng đầu qua, hình ảnh mặt trăng xuất hiện trong tầm mắt, “Mặt trăng kìa! Trời ơi, tôi có thể nhìn thấy rõ những cái hố trên mặt trăng nè!”
Tô Vãn Vãn vô cùng thích thú: “Có thể quan sát những hành tinh khác không?”
Lạc Thành Dã ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Hiện tại sao Mộc là dễ quan sát nhất.”
“Chính là sao Mộc bị nổ vô cùng thảm hại đấy á?”
Lạc Thành Dã biết cô đang nhắc đến bộ phim điện ảnh đang hot gần đây, anh cười trả lời: “Đúng vậy.”
Tô Vãn Vãn hào hứng nắm lấy cánh cánh tay Lạc Thành Dã, ánh mắt lấp lánh: “Nhanh lên nhanh lên, tôi muốn xem.”
Lạc Thành Dã liếc nhìn những ngón tay trắng nõn đang cầm tay mình, thon dài mảnh khảnh, làn da nhẵn nhụi, móng tay có màu hồng nhạt tự nhiên. Một lúc sau anh mới cúi đầu tìm kiếm sao Mộc.
Người bình thường dựa vào bản đồ sao để tìm kiếm các vì sao đã phải mất một lúc lâu, thế mà Lạc Thành Dã chỉ mất một lúc đã tìm thấy.
Anh đứng dậy, lùi lại rồi nói: “Được rồi.”
Tô Vãn Vãn háo hức nhìn vào ống kính, sợi tóc mềm mại lướt qua bàn tay vẫn chưa hoàn toàn rút khỏi của Lạc Thành Dã.
“Sao sao Mộc lại chạy mất rồi!” Tô Vãn Vãn phát hiện mới nhìn chưa được bao lâu sao Mộc đã biến mất trong tầm nhìn của kính viễn vọng.
“Giữ giá đỡ xích đạo [1] rồi từ từ điều chỉnh kính viễn vọng là có thể theo dõi các vì sao.” Lạc Thành Dã chậm rãi nói: “Các vì sao trên bầu trời và Trái Đất đều đang chuyển động, nhưng khi nhìn bằng mắt thường, chúng ta khó có thể cảm nhận được chúng đang di chuyển. Nhưng khi quan sát bằng kính thiên văn, cô sẽ cảm nhận được điều đó.”
[1] Giá đỡ xích đạo là giá đỡ cho các thiết bị bù cho chuyển động quay của Trái đất bằng cách có một trục quay song song với trục quay của Trái đất.
Giọng nói trầm thấp từ tính của Lạc Thành Dã vang lên sát bên tai khiến tim Tô Vãn Vãn đập thình thịch, như thể tất cả các vì sao trên bầu trời đột ngột va mạnh vào trái tim cô, còn dấy lên ngọn lửa rực rỡ khi băng qua bầu trời.
Đối với người mới, sử dụng giá đỡ xích đạo khá là khó khăn, cho nên Tô Vãn Vãn lúc thì xem được lúc lại không. Cô lẩm bẩm: “Khó ghê.”
“Có giá đỡ xích đạo tự động.”
Tô Vãn Vãn nghi hoặc: “Vậy sao anh không lắp vào? Chẳng phải như vậy tiện hơn rất nhiều hay sao?”
Lạc Thành Dã cụp mắt, ánh sáng dưới hàng mi cong cong nom vô cùng thâm thúy: “Tôi thích cảm giác tự mình tìm kiếm những vì sao.”
Tô Vãn Vãn giật mình, bỗng thấy đồng cảm: “Tôi cũng vậy, tôi thích cảm giác cầm máy ảnh trên tay và điều khiển nó.”
Hai người nhất thời im lặng không nói gì, bỗng nhiên điện thoại của Tô Vãn Vãn rung lên, cô liếc nhìn một cái rồi nói: “Bạn tôi đang tìm, tôi về phòng trước nhé.”
“Ok.” Lạc Thành Dã tháo máy ảnh bên cạnh kính viễn vọng xuống, bình tĩnh hỏi: “Số wechat của cô là bao nhiêu?”
Tô Vãn Vãn đọc số wechat cho anh. Lúc trở về phòng, cô nhận được một bức ảnh Lạc Thành Dã gửi tới.
Lạc Thành Dã: Mặt trăng vừa nãy cô nhìn thấy, tặng cho cô đó.
Tô Vãn Vãn ngẩn người, từ nhỏ đến lớn, cô nhận được rất nhiều quà, nhưng món quà của Lạc Thành Dã là đặc biệt nhất.
Tô Vãn Vãn: Tôi khá quan tâm đến lĩnh vực nhiếp ảnh thiên văn, sau này còn muốn nhờ anh chỉ bảo nhiều hơn.
Lạc Thành Dã: Tôi sẽ chỉ bảo tận tình【 cười 】
Tô Vãn Vãn không biết có phải do gần đây suy nghĩ của mình quá đen tối hay không mà nhìn hai chữ “chỉ bảo” của Lạc Thành Dã, cô lại nghĩ hơi xa, ôi ôi thật là, như vậy không được đâu.
Lòng thì nghĩ vậy nhưng tay vô cùng thành thật, Tô Vãn Vãn đã sửa biệt danh wechat của Lạc Thành Dã thành “300 hiệp”. Lúc này tin nhắn của bạn cô lại hiện lên, hơn nữa nghe có vẻ vô cùng gấp gáp.
Tả Hà Lộ: Vãn Vãn! Cứu tớ!
Tô Vãn Vãn: Sao vậy?
Tả Hà Lộ: Tớ đang trong studio, thầy Dương không hài lòng với việc bố trí ánh sáng, vừa mới mắng cả tớ và người phụ trách ánh sáng.
Tả Hà Lộ: QAQ Thầy ấy dữ lắm huhu, chân tớ run như cầy sấy rồi đây này.
Tô Vãn Vãn: Tập quen với tính tình của thầy ấy là được, mà sao thầy ấy không hài lòng vậy?
Tả Hà Lộ: Vấn đề ở đó đó! Thầy ấy không nói, thầy muốn bọn tớ tự nghĩ ra, còn nói nếu không nghĩ ra thì mọi người đều phải ở lại tăng ca. Bây giờ cả phòng làm việc đang than trời than đất đây, tớ nhân lúc thầy ấy ra ngoài hút thuốc mới dám lén nhắn cho cậu xin giúp đỡ.
Tô Vãn Vãn: Cậu chụp hiện trường gửi cho tớ xem.
Tả Hà Lộ nhanh chóng gửi một bức ảnh chụp hiện trường quay chụp qua.
Tả Hà Lộ và Tô Vãn Vãn quen nhau trong một lần thực tập tại một trường đại học. Họ cùng làm trợ lý cho Dương Tiêu – nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất lúc bấy giờ. Tô Vãn Vãn phụ trách chụp ảnh còn Tả Hà Lộ phụ trách xử lý hậu kỳ. Sau khi tốt nghiệp, Tô Vãn Vãn tách ra làm riêng, còn Tả Hà Lộ thì vẫn làm việc bên cạnh Dương Tiêu.
Nhưng hiện tại Tả Hà Lộ đang có ý định chuyển từ hậu kỳ sang chụp ảnh, cho nên công việc của cô ta còn phức tạp hơn khi Tô Vãn Vãn vẫn còn ở đó, ngay cả việc bố trí ánh sáng cũng phải tham gia.
Tô Vãn Vãn: Chỉnh lại vị trí đèn chụp bên trái một chút, đặt ở phía trước đối tượng, khoảng 30 độ như thế, khoảng cách là 2 mét, đặt thêm một tấm che tổ ong [2] nữa.”
[2] Tấm che tổ ong thực chất là một nắp ca rô màu đen được lắp phía trước đèn nháy hoặc chóa đèn.
Ngay sau đó, Hà Tả Lộ đã sửa lại cách bố trí ánh sáng theo như lời Tô Vãn Vãn nói.
Tả Hà Lộ: Vừa nãy thầy vào xem, thầy ấy rất hài lòng với ánh sáng sau khi chỉnh lại, còn nói bọn tớ đã mở mang đầu óc hơn rồi, cảm ơn cậu nhiều lắm.
Trong nhiếp ảnh, việc sử dụng ánh sáng là vô cùng quan trọng. Ánh sáng và bóng, sáng và tối, chỉ cần chúng vừa phải, bạn có thể tạo ra những bức ảnh tuyệt vời. Tác phẩm “Ốc Sên Rượt Nắng” của Tô Vãn Vãn khi còn học đại học đã giành giải quán quân nhờ vào sự huyền diệu của ánh sáng và lối suy nghĩ thần kỳ của cô. Đây cũng là tác phẩm mang đến cho cô cơ hội thực tập tại studio của Dương Tiêu.
Tô Vãn Vãn: Khách sáo thế, có thể giúp được là tốt rồi, chúc cậu sớm kết thúc công việc nha.
Tả Hà Lộ: Haha tớ cũng mong thế.
Tả Hà Lộ: Haiz, chẳng trách ngày xưa thầy khen cậu có thiên phú mãi, biết sử dụng ánh sáng, là trợ lý giỏi nhất. Tớ thật sự kém xa cậu.
Tô Vãn Vãn quả thực là trợ lý đắc lực nhất. Cho dù là phương pháp chụp hay giao tiếp với đối tượng chụp hình, hay là bố trí ánh sáng tại hiện trường, thậm chí khiêng những thiết bị nặng như thiết bị chụp ảnh, Tô Vãn Vãn đều có thể hoàn thành một cách xuất sắc, lại còn cần cù chịu khó.
Vì vậy lúc đầu Dương Tiêu không muốn để Tô Vãn Vãn đi, hai người từng có rất nhiều lần không vui vì chuyện này, dần dần trở nên xa cách. Nhưng dù như vậy, tuy hiện tại Dương Tiêu không muốn nhìn thấy cô thì Tô Vãn Vãn vẫn rất biết ơn thầy ấy.
Tô Vãn Vãn: Kỹ thuật xử lý hậu kỳ của cậu cũng giỏi mà, từ từ sẽ ổn thôi. Trong nhiếp ảnh, quan trọng nhất là cậu muốn chụp và sẵn sàng chụp, kỹ thuật thì từ từ tích lũy là được.
Tô Vãn Vãn: Thầy Dương mặc dù kiêu ngạo và hung dữ 【 che mặt khóc 】
Tô Vãn Vãn: Nhưng thầy ấy có vốn liếng để kiêu ngạo và hung dữ. Phong cách chụp ảnh của thầy ấy độc đáo, kỹ thuật thuần thục, cậu đi theo thầy ấy sẽ học được rất nhiều.
Tả Hà Lộ: Cô biết thế là được.
Tô Vãn Vãn:?
Tả Hà Lộ: Tô Vãn Vãn, Tả Hà Lộ là trợ lý của tôi, phiền cô không can thiệp vào công việc của trợ lý của tôi. Dù hiện tại cô là nhiếp ảnh gia có tiếng tăm đi chăng nữa thì em ấy làm gì cũng không liên quan đến cô.
Tả Hà Lộ: Đừng có nói xấu sau lưng người khác, dù sao tôi cũng từng dẫn dắt cô, vẫn tính là thầy của cô.
Tô Vãn Vãn: “…..”
Nhìn câu trả lời lạnh như băng này, Tô Vãn Vãn biết đối phương không phải Tả Hà Lộ mà chính là Dương Tiêu.
“Em không biết tự suy nghĩ hả? Đến việc điều chỉnh ánh sáng cũng phải hỏi Tô Vãn Vãn là sao?” Dương Tiêu lạnh lùng trả điện thoại cho Tả Hà Lộ: “Nếu cứ thế này, còn lâu em mới trở thành nhiếp ảnh gia được.”
Dáng người Dương Tiêu cao gầy, đôi mắt thon dài, đuôi mắt nhướng lên, con ngươi màu nhạt, vốn dĩ đã có cảm giác xa cách lãnh đạm, nếu như anh ta nói chuyện một cách lạnh lùng thì chẳng khác gì núi băng ập xuống, có thể đóng băng tất cả mọi người xung quanh.
Tả Hà Lộ mím môi, cô ta biết “còn lâu” mà Dương Tiêu nói không chỉ là khoảng cách trở thành một nhiếp ảnh gia mà còn là khoảng cách so với trình độ của Tô Vãn Vãn.
Cô ta cố nén tủi thân, nhỏ giọng đáp: “Em biết mình kém Vãn Vãn rất nhiều, nhưng em sẽ chăm chỉ học hỏi thầy ạ.”
Thấy dáng vẻ nhẫn nhịn chịu khổ của Tả Hà Lộ, Dương Tiêu dừng lại một lúc, thật ra lời anh ta vừa nói rất đả thương người khác, vừa mới dứt lời anh ta đã thấy hơi hối hận, bây giờ cảm giác hối hận trong lòng lại càng tăng thêm.
Dương Tiêu bực bội rút một điếu thuốc ra: “Đúng vậy, em chịu khó đi theo thầy, điểm này khá hơn đứa phản bội kia nhiều, cánh cứng rồi là bay luôn.”
Nói xong, Dương Tiêu nhìn lướt qua cách bố trí ánh sáng đã được sửa đổi rồi để lại một câu trước khi rời đi: “Chỉnh lại, tự dùng đầu mà suy nghĩ.”
Tả Hà Lộ vội đáp: “Vâng ạ.”
Mấy giây sau, Dương Tiêu cầm điếu thuốc trong tay, lại quay đầu lại: “Không đổi nữa, cứ để vậy đi.”
Nhóm nhân viên công tác ở bàn đạo cụ đưa mắt nhìn nhau.
“Tiểu Lộ mang máy ảnh của thầy…” Còn chưa nói xong, Dương Tiêu đã thấy Tả Hà Lộ rời đi. Anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng Tả Hà Lộ một lúc.
Tả Hà Lộ bước vào studio, còn cầm theo một trong những chiếc máy ảnh yêu thích của Dương Tiêu. Lúc này điện thoại lại vang lên, cô ta lấy điện thoại ra xem thông báo, là tin nhắn Tô Vãn Vãn gửi đến.
Tô Vãn Vãn: Cậu không sao chứ?
Tô Vãn Vãn cảm thấy với tính tình đó của Dương Tiêu, chắc Tả Hà Lộ sẽ bị mắng một trận. Bằng hiểu biết của cô đối với Dương Tiêu, lúc này khả năng điện thoại đã được trả cho Tả Hà Lộ rồi.
Tả Hà Lộ cười khẽ, đôi mắt lóe lên tia sáng không thể giải thích được: Tớ không sao.
Chỉ thấy tin nhắn trò chuyện trên màn hình đều còn, chỉ thiếu mỗi câu “Nhưng thầy ấy có vốn liếng để kiêu ngạo và hung dữ. Phong cách chụp ảnh của thầy ấy độc đáo, kỹ thuật thuần thục, cậu đi theo thầy ấy sẽ học được rất nhiều”.
Câu này đã bị Tả Hà Lộ thuận tay xóa bỏ trước khi đưa điện thoại cho Dương Tiêu.
Năng lực nhận thức của Tô Vãn Vãn rất cao, lại cần cù chịu khó, rất được Dương Tiêu yêu quý và tin tưởng. Dương Tiêu thích để Tô Vãn Vãn đi theo làm trợ lý chụp ảnh cho mình, Tả Hà Lộ chỉ chủ yếu phụ trách xử lý hậu kỳ.
Tô Vãn Vãn thường xuyên theo Dương Tiêu đến những salon thời thượng, được giao lưu với các ngôi sao và những người giàu có, còn rất hay nhận được quà từ các thương hiệu.
Tả Hà Lộ dần cảm thấy bất bình, cô ta cho rằng ngày nào Tô Vãn Vãn còn ở đây thì mình sẽ không bao giờ có cơ hội lộ diện, cho nên mới sử dụng một số thủ đoạn, chẳng hạn như xóa bỏ tin nhắn như lúc nãy, để khiến Dương Tiêu hiểu lầm Tô Vãn Vãn muốn giẫm mình để bay lên cao. Cứ như thế, Dương Tiêu đã đá Tô Vãn Vãn ra khỏi phòng làm việc.
Tất nhiên sau đó Tả Hà Lộ đã được thăng chức, trở thành trợ lý số một của Dương Tiêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook