Tôi cũng gắp lên một đũa mì, thổi phù phù cho bớt nóng, hỏi:– Trưa cô Ngọc Nhi Nhi ít khi về nhà hả chị?!Chị Trâm vừa dùng tay quạt quạt cái miệng nóng đỏ, vừa nói:– À… Hôm nay chị Nhi có về đấy… Chắc về trễ chút…Chị nhìn đồng hồ, rồi cúi đầu ăn tiếp, lại ngồm ngoàm kể cho tôi nghe.– Thường ngày chị Nhi không về ăn trưa đâu… Bên chị Nhi dạy bên Hồng Nghĩa có chế độ rất cao nha… Giáo viên ăn trưa theo tiêu chuẩn nhà trường… không phải mấy thứ mì gói như chị em mình đâu… Chị Nhi còn nói, đôi khi không dám xuống ăn, để giảm cân bớt đó…Tôi thầm gật đầu, dường như hôm đó tôi nhớ cô Ngọc Nhi không ăn gì buổi trưa.– Mà sao em gọi chị Nhi là cô chứ?! Chị có dạy em đâu?– À… Em… – Tôi giật thót mình vì sơ hở của mình, vội chữa cháy.

– Em bị bệnh sợ cô giáo nha… Cứ thấy cô giáo dù không dạy em, em vẫn sợ.

Ha ha…– Thật hả?! Hi hi… Mà không sao.

Mấy tháng nữa chị Nhi lấy chồng thì căn nhà này chỉ còn chị với… em.

– Nói đến đây thấy có vẻ hơi mờ ám, chị Ngọc Trâm mất tự nhiên, nín bặt.– Chị Nhi lấy chồng?! Lấy ai vậy chị?! – Tôi hỏi dồn.– Ah… Anh rể tương lai của chị là… Thầy Tùng, giáo viên ưu tú của Hồng Nghĩa nha.

– Ngọc Trâm ưỡn ngực có vẻ tự hào, chợt che tay nói nhỏ.

– Anh Tùng cũng là con trai lớn của thầy Hiệu trưởng.Tôi gật gật đầu, không hiểu sao thấy lòng buông lỏng không ít.


Tôi gần như có thể khẳng định cái đám cưới kia mà Ngọc Trâm hâm mộ sẽ không xảy ra.

Và nhân vật Tùng và bố anh ta có thể là lý do chính mà cô Ngọc Nhi rời khỏi Hồng Nghĩa.Ăn xong hai tô mì, tôi kiên quyết dành rửa chén, để chị Ngọc Trâm tranh thủ thời gian lên lầu thay đồ đi học.

Không chỉ là hai cái tô trên tay, trong bồn rửa chén còn mấy cái khác, tiện tay tôi rửa luôn.

Lúc trước còn ở Sóc Trăng tôi vẫn thường rửa chén cho Ba mẹ.

Ông bà kỹ tính, không thích có người lạ trong nhà nên không bao giờ thuê người giúp việc.Rửa xong chồng chén bát úp lên kệ, tôi chợt nghe tiếng chị Ngọc Trâm nói chuyện điện thoại:“Chị… không được mà.

Em đã bị trường nhắc mấy lần rồi.

Xấu hổ chết được.”“Rồi… chị nhanh lên nha… Em sắp trễ học rồi…”Tôi bước lên phòng khách, lặng lẽ nhìn bộ dáng lo lắng bồn chồn của chị Ngọc Trâm.

Dường như hai người đang có chuyện gì đó khó xử… Liên kết câu chuyện cô Ngọc Nhi kể khi sáng, tôi có thể đoán được ít nhiều.– Chị chờ chị Nhi về à?! – Tôi thử dò hỏi.– Ừ… Em đi nghỉ đi.

– Chị Trâm không quay lại, gật đầu.– Chị… chị bị trường nhắc học phí à?! – Tôi thấy mặt mình hơi nóng lên như một kẻ nhiều chuyện.– Em… em nghe được rồi à.

– Ngọc Trâm quay lại nhìn tôi, rồi dậm chân giận dỗi.

– Do chị Nhi hết… Cứ ham công việc rồi quên trước quên sau… Ngày nào chị cũng nhắc rút tiền… Lại quên.

Hừ… Hôm nay không có tiền, chị không đi học nữa.

Bị nhắc hoài, xấu hổ chết được.– Chị cần bao nhiêu?! Em đưa chị, rồi đi cho kịp giờ học.


– Tôi nói.– Ah, sao được?! Mà nhiều lắm… Em không có đâu.

– Chị Ngọc Trâm sững người.– Bao nhiêu mà nhiều?! Em cũng có khá khá tiền ba mẹ gửi lên… mua máy tính.

Em chưa dùng đến.– Hai mươi bảy triệu đó… Em có không?! – Chị Ngọc Trâm nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.– Có.

Chị đợi em chút.Chạy vù về phòng.

Hai phút sau tôi đưa cho chị Trâm, tôi nói:– Chị cầm đi.Chị Ngọc Trâm nhìn cọc tiền xanh trước mặt lại nhìn tôi vẻ khó tin:– Em thật sự có… Em còn nhỏ như vậy mà Ba mẹ em cho em giữ tiền?!– Trời… Em nói đây là tiền mua máy tính.

Chẳng qua em thấy cái laptop em đang xài còn tốt nên chưa mua thôi.Hơi mất kiên nhẫn với bà chị ngây ngô này, tôi dúi luôn cọc tiền vào tay chị, hối thúc:– Cầm đi.

Đi học lẹ, không muộn bây giờ.– Ờ… Tối nay chị có sinh nhật bạn về trễ… Về chị nói chị Nhi trả em ngay… Cảm ơn em nhé.

– Chị Ngọc Trâm cẩn thận nhét tiền vào túi.– Được rồi… Được rồi… Em như em đóng tiền nhà dài hạn cũng được mà… Đi đi…– Hả?! Tiền nhà 1, 5 triệu một tháng… Hai mươi bảy triệu… là… là… Một năm rưỡi…Nghe Ngọc Trâm vừa dắt xe ra, vừa lẩm nhẩm tính toán, tôi chỉ biết cười khổ.


Chị Ngọc Trâm so với chị Thuỳ Vi vừa giống mà cũng khác nhau khá nhiều.

Chị Vi ngây ngô chuyện tình cảm, sống khép kín… Còn chị Vi có vẻ hoạt bát hơn nhiều, nhưng còn lại là một đứa trẻ trong thân xác người lớn ah.

Chợt nhớ đến Vân Nhu, mặt tôi tối sầm nín lặng.

Tôi có quyền cười người ta là con nít sao?! Khi chính tôi cũng cư xử ấu trĩ dại dột.Quay vào nhà, tôi vừa khóa cổng thì cô Ngọc Nhi hớt hải chạy về.

Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy cô chạy một chiếc xe đạp cũ kỹ, thay vì chiếc xe máy nhỏ như mọi khi.

Thấy tôi, cô liền thu lại vẻ lo lắng trên mặt, điềm nhiên mỉm cười:– Phong mở cửa cho chị với…– À, vâng.Tôi nhanh chóng mở cửa, phụ cô dắt xe vào nhà.– Ngọc Trâm đâu rồi em?! – Cô Nhi hỏi.– Dạ, chị Trâm đi học rồi… cô.

– Tôi hơi lúng túng với kiểu xưng hô mới..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương