– Vâng, em biết rồi cô.

– Tôi gật đầu.– Cảm ơn em…Cô Ngọc Nhi vừa dợm bước thì quay lại nhìn tôi nói:– Từ nay nếu không trong lớp em cứ gọi chị là chị Nhi như ở nhà là được rồi.

Cô… cô… hoài nghe già lắm.Không đợi tôi trả lời, cô cúi đầu bước đi thật nhanh.

“Xem ra lại có thêm chị rồi” tôi khẽ gật gật đầu, vác chiếc cặp lên vai nghênh ngang đi về lớp.“Xin chào… Xin chào những người đẹp…”“Hôm nay Thuỳ Trang đẹp hơn thường ngày nha…”“Cút… Bà không rảnh”.“Wah… Mỹ Hạnh lại quên mặc áo lá rồi… Cái áo ngực nhỏ như vậy làm trái tim người đàn ông như anh phải rỉ máu…”“Vô duyên… Muốn chết hả?!”– Eh… Mày thấy Quyền mập hôm nay bị sao vậy?– Sao tao biết được.

Hay là mỡ tràn màng não?!Cả lớp xôn xao vì sự khác lạ của Quyền mập.

Hôm nay nó chải chuốt vuốt keo tóc, xịt nước hoa.

Còn cái miệng thì khỏi nói… Không ngớt đùa cợt trêu chọc chị em trong lớp.Chỉ có tôi, Vân Nhu và Thanh Thuỷ biết lý do.

Biểu hiện ba đứa đều khác nhau.


Tôi cố nén cười.

Vân Nhu giả vờ như học bài không thấy không biết.

Còn Thanh Thuỷ thì miệng không ngớt lầm bầm chửi rủa.Vân Nhu chợt quay qua nhìn tôi, ánh mắt thoáng buồn, nói:– Anh không nên đối xử với Thanh Thuỷ như vậy?!– Hả?! Anh… – Tôi chết điếng cả người, nhìn nàng trân trối.Nàng cười nhẹ, nụ cười lại lạnh nhạt kỳ lạ.– Chiều hôm đó lúc anh bước ra từ trong là em đã biết… Anh không đi toilet nên anh không biết.

Quán mẹ Thuỷ chỉ có một toilet, chính là nơi bọn em đứng chờ anh.– Anh… – Tôi thấy cuống họng mình đắng chát, không biết nói gì.– Em chơi thân với Thanh Thuỷ mấy năm nay em biết! Quyền mập không bao giờ có thể là đối tượng của Thuỷ… Dạng người Thuỷ thích nếu không là Phương, thì chỉ có anh…Tôi thấy trời đất như sụp đổ.

Tôi vươn tay muốn nắm tay Vân Nhu, nàng rụt lại.

Nàng quay qua nhìn tôi, ánh mắt điềm nhiên vô cảm:– Em không giận gì anh đâu.

Hôm qua em đã suy nghĩ rất nhiều… Em không muốn một lúc nào đó… thân thể em lại bị anh đem ra chia sẻ với người khác.– KHÔNG… không bao giờ có chuyện đó… – Tôi gần như hét lên, lòng đau nhói.Cả lớp im bặt nhìn về phía hai đứa tôi.

Vân Nhu cúi đầu, lật sách điềm nhiên như không có gì xảy ra.

Còn tôi như ngồi trên chảo dầu, đau đớn, giằng xé.

Tôi cố kềm giọng nói mình run run nói với nàng:– Em không phải Thuỷ… Không bao giờ là Thuỷ.

Anh không…– Cô vào lớp rồi.

Anh đừng nói nữa.Vân Nhu đứng lên chung với cả lớp.

Tôi ngơ ngác đứng lên, lại ngồi xuống… Cả buổi học không có chữ nào lọt vào đầu.

Đầu óc tôi trống rỗng không chứa được bất cứ thứ gì.


Nhìn Vân Nhu ngay bên cạnh lại xa xa như không thể chạm tới, lòng tôi đau đớn nhỏ máu.

Trước đây tôi chưa bao giờ có cảm giác này.

Tại sao?! Tại sao tôi làm như vậy?! Tôi hối hận, thật sự hối hận…Sau buổi học, tôi muốn đi theo xin lỗi Vân Nhu, nhưng nàng không trả lời.

Tôi cứ như bong bóng xà phòng nổ tung biến mất trong mắt Vân Nhu, không còn tồn tại trên đời.Chỉ nhìn qua cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Thanh Thuỷ và Quyền mập cũng ái ngại chạy xe theo xa xa phía sau hai đứa tôi.

Cho đến lúc tôi chán nản bỏ cuộc, hãm xe lại, hai đứa mới trờ đến bên cạnh.

Ba đứa nhìn theo bóng dáng Vân Nhu đạp xe xa dần…– Em xin lỗi… Em không nên… – Thanh Thuỷ nói.Tôi nhìn Thanh Thuỷ, trầm giọng nói:– Không phải lỗi em.

Mà chính anh mới là người có lỗi với em… Anh xin lỗi.– Em không trách anh đâu.

– Thuỷ cúi đầu lí nhí nói.Quyền mập choàng qua vai Thanh Thuỷ, nói xen vào:– Thôi để tao hy sinh cặp với Thuỷ cho mày đỡ áy náy nha…Thuỷ hất hất cánh tay nặng trĩu của nó ra:– Phì… Hy sinh cái đầu ông đó… Lo mà giảm cái bụng còn một nửa đi rồi nói.– Thiệt hả?! – Quyền mập lắp bắp mặt đỏ lên háo hức.Thuỷ không quan tâm đến nó, quay qua hỏi tôi:– Hay để Thuỷ đến nhà Vân Nhu nói chuyện… Mà không được… Thuỷ không biết nhà Nhu… Cả lớp này cũng không ai biết nhà Nhu ở đâu.Tôi hơi bần thần nhìn về hướng Vân Nhu đã mất dạng.

Tôi chợt nhận ra bao nhiêu thời gian bên Vân Nhu lại không quan tâm gì đến nàng… Thậm chí buổi sáng thứ Bảy khi phát hiện nàng làm thêm ở quán cafe, sau đó tôi cũng lơ là không một lời thăm hỏi… Tôi thấy mình hành xử như một đứa con nít to xác bày đặt nói chuyện yêu đương.


Tôi thấy xấu hổ với chính bản thân mình.– Về đi…Để lại một câu cho Thuỷ và Quyền.

Tôi kéo tay ga, lao vút về hướng Vân Nhu vừa đi.Nửa tiếng sau, tôi chán nản bỏ cuộc… Vân Nhu trên chiếc xe đạp cứ như một nàng tiên dịu dàng nhàn nhã, nhưng chỉ cần hô khẽ một tiếng là biến mất không để lại chút tăm hơi.Bước vào cửa nhà cô Ngọc Nhi tôi mới nhớ ra là nơi này không có ai nấu ăn cho mình.

Thế là đành ngậm ngùi ôm cái bụng đói meo lê từng bước về phòng.– Tuấn Phong… Em ăn trưa chưa? – Chợt tiếng chị Ngọc Trâm gọi ra từ trong bếp.Tôi hơi ái ngại, cũng trả lời:– Em… chưa ăn.– Ừ, xuống đây.

Ăn mì với chị.– Ok, xuống đây.Hai tô mì gói nóng hổi bốc khói nghi ngút.

Bình thường tôi không hảo món này lắm.

Nhưng hôm nay lại cứ chảy nước miếng liên tục.– Ơ… Ăn đi.

Chờ cái gì?! – Chị Ngọc Trâm kéo một tô về phía mình, bắt đầu ăn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương