Yên Thuỷ Hàn
-
Chương 16
Vào đêm, tuyết lạnh vỡ vụn rơi xuống, Lãnh Giác khoác áo lông gấm, lặng lặng tựa vào ghế, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ. Lại là đêm tuyết, bên ngoài hẳn là rất lạnh. Lan đã đi, mặc kệ đến đâu, cuối cùng cũng có người che chở yêu thương, xem như trời cao thương hắn. Vậy còn mình thì sao?
Đêm đó, Lãnh Duệ ôm hắn, ôm ấp băng lãnh nhưng lại hừng hực, như hoả diễm trong băng tuyết, thiêu đốt hắn, khiến hắn đắm chìm càng sâu. Hắn chưa từng nghĩ Lãnh Duệ xem hắn là cái gì, hắn đã sớm quên mất hạnh phúc là thứ gì. Kể từ khi tàn phế, hắn biết mình cuối cùng cũng vô duyên với hạnh phúc. Có được triền miên đêm đó, hắn đã không còn nuối tiếc.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, Lãnh Giác chuyển mắt nhìn về phía cửa. Trong bóng đêm lạnh thấu xương, ánh tuyết phản chiếu ánh sao, óng ánh lấp lánh, một bóng dáng cô đơn đứng giữa cửa.
“Là ngươi?”
Lãnh Giác hoang mang nhìn người kia, trong đôi mắt trong veo là yêu thương sâu đậm. Từ đêm đó, hắn chưa từng gặp lại Lãnh Duệ. Với hắn mà nói, có thể gặp nhiều một lần cũng là hi vọng xa vời.
“Là ta”
Lãnh Duệ bước tới, mang theo ý lạnh vào phòng. Từng bước chậm rãi đi tới trước mặt Lãnh Giác, hắn cúi người im lặng nhìn nam tử yếu ớt trước mặt. Mấy ngày không gặp, mặt hắn vừa tái nhợt vừa gầy rất nhiều, càng lộ vẻ thanh lãnh trong mắt, lộ ra một cổ bi thảm nói không nên lời, khiến tim Lãnh Duệ mơ hồ đau đớn, thương yêu.
“Ngươi đến làm gì?”. Thanh âm sâu kín như suối ngầm lạnh lẽo, nhưng biểu cảm ngẩn ngơ như không hề muốn biết đáp án.
“Ta đến dẫn ngươi đi”. Lãnh Duệ lẳng lặng đáp.
“Dẫn ta đi? Đi đâu?”. Ánh mắt Lãnh Giác hoang mang nhìn hắn, trong lòng cũng hoang mang.
“Ta cũng không biết, chân trời góc biển đều được, dù sao ta cũng không muốn ở đây nữa. Ta nghĩ ngươi cũng không muốn tiếp tục ở đây”
“Vậy ngôi vị hoàng đế này thì sao?”
Lãnh Duệ cười thanh lãnh. “Thật ra thứ chúng ta tranh không phải ngôi hoàng đế, vì vậy ta để nó lại cho Diệc Toại, để hắn lo đi”
Lãnh Duệ cúi đầu, trong đôi mắt trong veo như nước mùa thu lướt qua sương mù dày đặc, như mặt hồ trong đám sương, có từng tầng sương lơ lửng.
“Ta không biết có phải yêu ngươi hay không, nhưng ngươi tồn tại trong lòng ta rất sâu, rất nặng. Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ hiểu tâm tình của mình, hoặc vĩnh viễn không hiểu. Chẳng qua hiện tại ta muốn dẫn ngươi đi, bất luận chuyện gì, tình cảm gì, về sau chúng ta có thể chậm rãi suy nghĩ, chậm rãi tìm đáp án”
Ôm lấy Lãnh Giác, Lãnh Duệ như gió xuân nhẹ bay ra khỏi cung điện nguy nga nghiêm ngặt này.
…
“Cút, các ngươi đều là phế vật”
Diệc Toại đi tới đi lui trong phòng, hầu như không thể tin Lãnh Duệ thế mà chỉ để lại một ý chỉ truyền ngôi cho hắn rồi không chút trách nhiệm mang theo Lãnh Giác rời đi. Hắn xem Diệc Toại là cái gì? Hắn nghĩ Diệc Toại muốn ngôi vị này sao? Thứ Diệc Toại muốn luôn là Lãnh Duệ a. Lãnh Duệ thế mà không chút lưu luyến, mang Lãnh Giác lặng lẽ rời đi.
Tim Diệc Toại chua xót không chịu nổi. Hắn không hiểu nam nhân kia chút nào. Năm ấy Lãnh Duệ cứu hắn, chỉ một ánh mắt, hắn đã yêu Lãnh Duệ điên cuồng, yêu thiếu niên băng thanh tuyết lạnh, cao quý như mây trên trời kia. Hắn biết Lãnh Duệ tiếp cận hắn là vì mượn sức hắn báo thù, nhưng hắn không quan tâm. Chỉ cần Duệ của hắn vui vẻ, hắn không tiếc tất cả, không tiếc đi chết.
Nhưng Lãnh Duệ không thuộc về hắn. Trái tim Lãnh Duệ từ trước đến nay chưa từng đặt trên người hắn. Hắn biết rõ trái tim Lãnh Duệ đã sớm mất đi, mất trên người kẻ phản bội Lãnh Duệ. Nút thắt đó nếu Lãnh Duệ không cởi được, nhất định cả đời không vui vẻ. Vì vậy Diệc Toại cố sức giúp Lãnh Duệ quay về, cởi ra nút thắt này, đem tim Duệ kéo ra. Nhưng không nghĩ tới, lần này lại khiến trái tim Lãnh Duệ vây hãm.
Diệc Toại không cam lòng, nhưng Diệc Toại cũng biết, nếu Lãnh Duệ đã quyết định rời đi, quyết tâm muốn tránh hắn, hắn sẽ không tìm được.
Phẫn nộ, thất vọng, đau lòng.
Đúng lúc đó, hai thị vệ mang theo một người tiến vào.
“Cút, ai bảo các ngươi tới?”
Diệc Toại giận dữ, nắm đấm nặng nề đập lên bàn. Hai thị vệ bị doạ xanh mặt, run giọng đáp. “Là… là bệ hạ căn dặn”
Diệc Toại trầm mặc, một lát sau, hắn vẫy tay để bọn họ lui ra, lại cẩn thận quan sát nam nhân đứng thẳng trước điện. Nam nhân một thân phong trần, gương mặt phong sương, nhưng vẫn cao ngất đứng đó, ngạo nghễ bất khuất nhìn hắn. Diệc Toại biết người này, Dịch Thuỷ, nam nhân yêu Lãnh Giác kia.
Dịch Thuỷ cũng bị bỏ lại, vốn dĩ Diệc Toại cũng không phải kẻ duy nhất bị bỏ rơi. Bên môi Diệc Toại nổi lên một tia cười lạnh. Xem ra vì bình ổn tâm lý cho hắn, Lãnh Duệ đúng là cân nhắc chu đáo.
Hừ, nếu Diệc Toại đã đau lòng khổ sở, dù sao cũng phải có người cùng hắn khó chịu. Diệc Toại lạnh lùng cười, chăm chú nhìn Dịch Thuỷ, trong mắt nổi lên ánh sáng lạnh như muốn cắn người.
Trong lòng Dịch Thuỷ hơi trầm xuống, nhưng cũng không chịu yếu thế trừng lại.
“Nếu Lãnh Duệ đã để ngươi lại cho ta, Dịch đại tướng quân, vậy ngươi liền ở chung với ta thật tốt đi”. Diệc Toại nhảy đến trước mặt Dịch Thuỷ, vươn tay chế trụ thân thể Dịch Thuỷ, tay kia nâng lên khuôn mặt thanh tú của Dịch Thủy, nặng nề ấn môi lên.
TOÀN VĂN HOÀN
Đêm đó, Lãnh Duệ ôm hắn, ôm ấp băng lãnh nhưng lại hừng hực, như hoả diễm trong băng tuyết, thiêu đốt hắn, khiến hắn đắm chìm càng sâu. Hắn chưa từng nghĩ Lãnh Duệ xem hắn là cái gì, hắn đã sớm quên mất hạnh phúc là thứ gì. Kể từ khi tàn phế, hắn biết mình cuối cùng cũng vô duyên với hạnh phúc. Có được triền miên đêm đó, hắn đã không còn nuối tiếc.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, Lãnh Giác chuyển mắt nhìn về phía cửa. Trong bóng đêm lạnh thấu xương, ánh tuyết phản chiếu ánh sao, óng ánh lấp lánh, một bóng dáng cô đơn đứng giữa cửa.
“Là ngươi?”
Lãnh Giác hoang mang nhìn người kia, trong đôi mắt trong veo là yêu thương sâu đậm. Từ đêm đó, hắn chưa từng gặp lại Lãnh Duệ. Với hắn mà nói, có thể gặp nhiều một lần cũng là hi vọng xa vời.
“Là ta”
Lãnh Duệ bước tới, mang theo ý lạnh vào phòng. Từng bước chậm rãi đi tới trước mặt Lãnh Giác, hắn cúi người im lặng nhìn nam tử yếu ớt trước mặt. Mấy ngày không gặp, mặt hắn vừa tái nhợt vừa gầy rất nhiều, càng lộ vẻ thanh lãnh trong mắt, lộ ra một cổ bi thảm nói không nên lời, khiến tim Lãnh Duệ mơ hồ đau đớn, thương yêu.
“Ngươi đến làm gì?”. Thanh âm sâu kín như suối ngầm lạnh lẽo, nhưng biểu cảm ngẩn ngơ như không hề muốn biết đáp án.
“Ta đến dẫn ngươi đi”. Lãnh Duệ lẳng lặng đáp.
“Dẫn ta đi? Đi đâu?”. Ánh mắt Lãnh Giác hoang mang nhìn hắn, trong lòng cũng hoang mang.
“Ta cũng không biết, chân trời góc biển đều được, dù sao ta cũng không muốn ở đây nữa. Ta nghĩ ngươi cũng không muốn tiếp tục ở đây”
“Vậy ngôi vị hoàng đế này thì sao?”
Lãnh Duệ cười thanh lãnh. “Thật ra thứ chúng ta tranh không phải ngôi hoàng đế, vì vậy ta để nó lại cho Diệc Toại, để hắn lo đi”
Lãnh Duệ cúi đầu, trong đôi mắt trong veo như nước mùa thu lướt qua sương mù dày đặc, như mặt hồ trong đám sương, có từng tầng sương lơ lửng.
“Ta không biết có phải yêu ngươi hay không, nhưng ngươi tồn tại trong lòng ta rất sâu, rất nặng. Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ hiểu tâm tình của mình, hoặc vĩnh viễn không hiểu. Chẳng qua hiện tại ta muốn dẫn ngươi đi, bất luận chuyện gì, tình cảm gì, về sau chúng ta có thể chậm rãi suy nghĩ, chậm rãi tìm đáp án”
Ôm lấy Lãnh Giác, Lãnh Duệ như gió xuân nhẹ bay ra khỏi cung điện nguy nga nghiêm ngặt này.
…
“Cút, các ngươi đều là phế vật”
Diệc Toại đi tới đi lui trong phòng, hầu như không thể tin Lãnh Duệ thế mà chỉ để lại một ý chỉ truyền ngôi cho hắn rồi không chút trách nhiệm mang theo Lãnh Giác rời đi. Hắn xem Diệc Toại là cái gì? Hắn nghĩ Diệc Toại muốn ngôi vị này sao? Thứ Diệc Toại muốn luôn là Lãnh Duệ a. Lãnh Duệ thế mà không chút lưu luyến, mang Lãnh Giác lặng lẽ rời đi.
Tim Diệc Toại chua xót không chịu nổi. Hắn không hiểu nam nhân kia chút nào. Năm ấy Lãnh Duệ cứu hắn, chỉ một ánh mắt, hắn đã yêu Lãnh Duệ điên cuồng, yêu thiếu niên băng thanh tuyết lạnh, cao quý như mây trên trời kia. Hắn biết Lãnh Duệ tiếp cận hắn là vì mượn sức hắn báo thù, nhưng hắn không quan tâm. Chỉ cần Duệ của hắn vui vẻ, hắn không tiếc tất cả, không tiếc đi chết.
Nhưng Lãnh Duệ không thuộc về hắn. Trái tim Lãnh Duệ từ trước đến nay chưa từng đặt trên người hắn. Hắn biết rõ trái tim Lãnh Duệ đã sớm mất đi, mất trên người kẻ phản bội Lãnh Duệ. Nút thắt đó nếu Lãnh Duệ không cởi được, nhất định cả đời không vui vẻ. Vì vậy Diệc Toại cố sức giúp Lãnh Duệ quay về, cởi ra nút thắt này, đem tim Duệ kéo ra. Nhưng không nghĩ tới, lần này lại khiến trái tim Lãnh Duệ vây hãm.
Diệc Toại không cam lòng, nhưng Diệc Toại cũng biết, nếu Lãnh Duệ đã quyết định rời đi, quyết tâm muốn tránh hắn, hắn sẽ không tìm được.
Phẫn nộ, thất vọng, đau lòng.
Đúng lúc đó, hai thị vệ mang theo một người tiến vào.
“Cút, ai bảo các ngươi tới?”
Diệc Toại giận dữ, nắm đấm nặng nề đập lên bàn. Hai thị vệ bị doạ xanh mặt, run giọng đáp. “Là… là bệ hạ căn dặn”
Diệc Toại trầm mặc, một lát sau, hắn vẫy tay để bọn họ lui ra, lại cẩn thận quan sát nam nhân đứng thẳng trước điện. Nam nhân một thân phong trần, gương mặt phong sương, nhưng vẫn cao ngất đứng đó, ngạo nghễ bất khuất nhìn hắn. Diệc Toại biết người này, Dịch Thuỷ, nam nhân yêu Lãnh Giác kia.
Dịch Thuỷ cũng bị bỏ lại, vốn dĩ Diệc Toại cũng không phải kẻ duy nhất bị bỏ rơi. Bên môi Diệc Toại nổi lên một tia cười lạnh. Xem ra vì bình ổn tâm lý cho hắn, Lãnh Duệ đúng là cân nhắc chu đáo.
Hừ, nếu Diệc Toại đã đau lòng khổ sở, dù sao cũng phải có người cùng hắn khó chịu. Diệc Toại lạnh lùng cười, chăm chú nhìn Dịch Thuỷ, trong mắt nổi lên ánh sáng lạnh như muốn cắn người.
Trong lòng Dịch Thuỷ hơi trầm xuống, nhưng cũng không chịu yếu thế trừng lại.
“Nếu Lãnh Duệ đã để ngươi lại cho ta, Dịch đại tướng quân, vậy ngươi liền ở chung với ta thật tốt đi”. Diệc Toại nhảy đến trước mặt Dịch Thuỷ, vươn tay chế trụ thân thể Dịch Thuỷ, tay kia nâng lên khuôn mặt thanh tú của Dịch Thủy, nặng nề ấn môi lên.
TOÀN VĂN HOÀN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook