Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 103: Huyết Mạch Của Ô Tiêu (1)

Lâm Văn hít một hơi thật sâu, nói: “Ô Tiêu xuất hiện cùng lúc với thời điểm sư phó truyền thụ công pháp cho con, còn những chuyện khác, con cũng không biết.”

Nhìn vào mắt Ô Tiêu, dường như Lâm Văn có thể nhìn ra được một tia chế giễu cùng tự đắc chợt lóe qua trong mắt nó, bàn tay đặt trên đầu gối không nhịn được mà nắm chặt.

Ô Tiêu chết tiệt này, biết rõ là rất khó để giải thích, nhưng vẫn nghênh ngang bò ra khiến cho y phải khó xử.

“Cữu cữu, Ô Tiêu…… Là một con rắn tốt.” Lâm Võ thay ca ca giải thích, nhưng có thể nhận ra trong thanh âm của hắn có chút vô lực, Lâm Văn suýt chút nữa bật cười.

Đôi mắt Tiêu Duệ Dương sắc bén nhìn chằm chằm con rắn đột nhiên xuất hiện này.

Trước đó hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của nó, đặc biệt là hiện tại, nhìn thấy nó có một mặt rất nhân tính hóa, càng không tin nó chỉ là một con rắn bình thường như vẻ bề ngoài.

Nghĩ đến sư phó chỉ nghe danh không thấy mặt kia của Lâm Văn, Tiêu Duệ Dương nhíu mày.

Bạch Dịch duỗi tay vỗ nhẹ mu bàn tay của Tiêu Duệ Dương, hắn hiểu Duệ Dương đang sinh ra chút cảm xúc kiêng kị đối với sư phó cùng hắc xà Ô Tiêu trước mắt này của Lâm Văn, nở nụ cười:

“A Văn có được kỳ ngộ như vậy, cữu cữu cũng rất cao hứng, có linh thú khế ước cũng tốt, năng lực tự vệ của Linh Sư vào giai đoạn đầu thật sự rất yếu, cữu cữu sẽ nghĩ cách giúp Ô Tiêu nhanh chóng trưởng thành.”

Lâm Văn cảm kích mà nhìn về phía Bạch Dịch, sự ưu ái cùng ủng hộ của Bạch Dịch khiến y thật sự rất cao hứng:

“Thật ra thì con cũng không biết nuôi nó như thế nào, là tự nó nuôi nó thôi, hàng ngày nó thường chạy vào trong núi, đôi khi sẽ mang một ít yêu thú về, con cùng A Võ cũng được hưởng ké theo, ngoại trừ chúng con thì không ai biết đến sự tồn tại của nó nữa, nhưng hiện tại người trong thôn hơi nhiều, cho nên nó vẫn luôn ở lại trong phòng con.”

Ánh mắt của Tiêu Duệ Dương càng thêm cảnh giác, còn Bạch Dịch lại cao hứng, nói: “Xem ra Ô Tiêu có lai lịch rất không bình thường, có nó ở bên cạnh con, cữu cữu cũng yên tâm.”

Bình Đẳng Khế Ước đại biểu cho cái gì, hắn rất hiểu, mặc dù không có tính ràng buộc mạnh như khế ước chủ tớ, thương theo hắn, hắn cũng thiên về Bình Đẳng Khế Ước hơn.



Linh thú có linh tính mạnh thì ý thức tự chủ cũng rất mạnh, cũng càng không dễ dàng tiếp thu khế ước chủ tớ, nếu miễn cưỡng ký khế ước sẽ dễ dàng bị phản phệ.

Linh thú càng mạnh, chứng minh sư phó của Lâm Văn cũng là một cường giả lánh đời, bối cảnh của Lâm Văn càng thâm hậu thì người cữu cữu như hắn đây càng cao hứng.

Ít nhất thì trước mắt, sư phó của Lâm Văn không có vẻ gì là đang lợi dụng Lâm Văn, chỉ là hành tẩu xuất quỷ nhập thần, không có cách nào ngồi xuống đối mặt nói chuyện thôi.

Điều này đối với Bạch Dịch mà nói thì có chút tiếc nuối, nhưng cao nhân lánh đời chân chính đều tương đối có cá tính, hoặc có thể nói là tính tình cổ quái kiệt ngạo, sao có thể nói gặp liền có thể gặp được.

Nhưng mà hiện tại, có cữu cữu hắn ở đây, mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn chút.

Bữa cơm này, bốn người một rắn ăn cơm hoà thuận vui vẻ, Tiêu Duệ Dương chọn mua thịt thú tốt nhất, gạo mua về đều là linh gạo tốt nhất trên Ô Sơn trấn.

Bữa cơm này đối với Lâm Văn cùng Lâm Võ mà nói, đó chính là bữa cơm phong phú nhất từ trước đến nay.

Là người đã ăn qua vô số thứ xa xỉ, đương nhiên, đối với Tiêu Duệ Dương cùng Bạch Dịch mà nói, bữa ăn này cũng chẳng có gì đặc biệt cả.

Nhưng khi Tiêu Duệ Dương nhìn thấy dáng vẻ nhu hòa sung sướng trên gương mặt Bạch Dịch, liền cảm thấy, mặc dù nguyên kiệu có vẻ kém chút, nhưng tay nghề lại miễn cưỡng thông qua, ừm, không tệ lắm.

Lâm Văn phí tâm mà cố gắng trên phương diện ăn uống, hy vọng Bạch Dịch có thể sinh hoạt thoải mái hơn chút.

Bạch Dịch có cảm thấy thư thái hay không thì không nói, nhưng khi Lâm Văn nhìn thấy Tiêu Duệ Dương đang chỉ đạo tập võ cho Lâm Võ trong sân, y bỗng nhiên cảm thấy, thật ra thì Tiêu Duệ Dương rất dễ lấy lòng.

Nhưng mà, y đối xử tận tâm với Bạch Dịch không phải xuất phát từ việc y muốn nịn bợ hay gì, mà y thật sự hy vọng mình cùng Lâm Võ sẽ có thân nhân để dựa vào trên cuộc đời này.

Bạch Dịch ở lại Lâm gia, không lâu sau thì lão gia tử cùng Lâm Nguyên Quý bên kia cũng biết chuyện.

Lão gia tử lặng yên mà xử lý xong chuyện đồng áng, vừa về đến nhà thì nghe thấy lão đại đang khuyến khích lão bà tử đến nhà lão nhị đòi chỗ tốt.



Nghe vậy, ông thật sự rất tức giận, lập tức cầm cây sào trong tay lao qua đánh lão đại.

Cái đồ bất hiếu này, trước đó còn nói thân thể không không khỏe, nên ăn vạ trong nhà không chịu xuống đồng là việc, nhưng sau lưng lại bày ra chủ ý xấu này, sao hắn lại không thể thành thật mà sống qua ngày chứ.

Cái thân già này của ông, nhờ sự giúp đỡ của Lữ dược sư mới khôi phục được một chút, nhưng nhìn thấy tình hình trong nhà như thế này lại không thể không xuống đồng làm việc, nếu không thì trong nhà phải ăn cái gì đây?

Nhưng còn lão đại thì sao?

Lão gia tử nghĩ lại càng thấy mệt, chờ một ngày nào đó ông mệt chết trên đất hoặc bệnh chết trên giường, không biết lão đại cùng đại tôn tử có thể sống nổi hay không.

Đệ tử của Võ Đường, Thanh Lôi Tông cùng với những Võ Giả từ bên ngoài tới thường xuyên vào trong núi tra xét tình hình.

Trưởng thôn đã dặn dò người trong thôn không được liên quan vào những chuyện đó, hiện giờ, chuyện này đã sớm không còn là chuyện mà người Khúc Điền thôn bọn họ có thể nhúng tay vào được rồi.

Có tin nói, thứ trong núi sắp thành thục rồi, cho nên khiến cho yêu thú trong núi càng thêm kích động hơn, chuyện yêu thú tập thôn đả thương người không ngừng xảy ra.

Nhóm thiếu niên như Lâm Võ đều được thôn trưởng cùng người nhà dặn dò, cho nên cũng không dám tự mình chạy vào trong núi, nhưng vẫn rất chú ý tình hình.

Hôm nay, Lâm Võ từ bên ngoài chạy về, mồ hôi trên đầu còn chưa kịp lau đã nói:

“Cữu cữu, ca, mọi người nghe tin gì chưa, cách thôn chúng ta không xa là Thiết Lĩnh thôn, hiện tại đã trở thành địa bàn của yêu thú, không biết có còn thôn dân nào còn sống không, may mà thôn chúng ta có Chương đại ca cũng cữu trượng, cho nên yêu thú mới không dám xâm phạm.”

Khi tin của Thiết Lĩnh truyền đến, Lâm Võ nghe được thì cảm thấy rất sợ hãi: “Ca, nếu không thì ca đưa cữu cữu lên trấn trên ở một đoạn thời gian đi, chờ sau khi chuyện trong núi kết thúc rồi hẵng trở về.”

Hiện tại không có yêu thú đến đây, không có nghĩa sau này cũng sẽ không, ngay cả thôn dân Thiết Lĩnh thôn cũng không ngờ sẽ có kết quả như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương