Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
-
Chương 33: Dục Vọng Sâu Thẳm
Nhưng chỉ trong phút chốc, khóe môi Tích Di liền nhếch lên đầy ngọt ngào, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ trên gương mặt tinh xảo, đôi môi đỏ mọng khép mở chậm rãi như muốn thôi miên Kính Thuần: "Anh nói thật sao? Vậy anh dám thề không? Thề rằng trong lòng anh không hề có em, sâu trong thâm tâm không ẩn chứa bất cứ tia dục vọng nào với em cả, anh hãy thề đi…"
Theo từng câu từng chữ, ngón tay thon dài như búp măng của Tích Di chầm chậm rũ bỏ những lớp vải trên người, đường cong trên cơ thể dần lộ ra dưới ánh mắt trừng to của Kính Thuần.
Ban đầu, zombie song dị năng tạo ảo cảnh cái chết của anh trai khiến tâm trí Kính Thuần gỡ bỏ phòng bị, trở nên mềm yếu, sau đó lại tạo ảo cảnh về Tích Di nhằm muốn khoét sâu vào dục vọng hiện tại trong lòng anh.
Kính Thuần lấy dao găm ra, không hề do dự cắt một đường trên cánh tay, quả nhiên không hề cảm thấy đau đớn như bình thường, bấy giờ, tâm trí anh chợt thanh tỉnh hơn, hoàn toàn hiểu rõ bản thân đã bị ảo cảnh vây lấy.
Gương mặt Kính Thuần nghiêm túc nhìn qua, gằn từng chữ một: "Hồ Tích Di, chú thề, chú chỉ xem con như cháu gái, không hề có bất cứ suy nghĩ gì khác biệt, một tia dục vọng cũng không tồn tại."
Lúc này, Tích Di cũng đuổi đến nhà kho, thấy zombie song dị năng định lợi dụng Kính Thuần bị vây trong ảo cảnh để ra tay, cô lập tức dùng dị năng công kích, xuất toàn lực khiến cuồng phong nổi lên bốn phía, zombie song dị năng chợt cảm thấy cả người cứng đờ, chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng.
Mà sức mạnh của cơn cuồng phong còn ghê gớm hơn những gì nó tưởng tượng, từng luồng gió sắc bén ép thẳng vào người nó như muốn xé toạc thân thể nó ra thành từng mảnh, cảm giác tuyệt vọng như bão tố ập tới không ngừng, trí lực không quá mạnh mẽ của zombie song dị năng suýt bị phá hủy hoàn toàn.
Chỉ là vào lúc này, Tích Di lại nghe được câu nói của Kính Thuần: "Hồ Tích Di, chú thề, chú chỉ xem con như cháu gái, không hề có bất cứ suy nghĩ gì khác biệt, một tia dục vọng cũng không tồn tại."
Sự tập trung của Tích Di lập tức bị dời đi, dù chỉ trong tích tắc mà thôi, nhưng zombie song dị năng liền lợi dụng vài giây sơ hở này của cô để thoát ra khỏi cơn cuồng phong đang vây nó gắt gao, sau đó không có nửa động tác dư thừa, lập tức quay đầu bỏ chạy thụt mạng.
Chân tay Tích Di bỗng trở nên lạnh toát, ngay cả việc đuổi theo zombie song dị năng cũng không để tâm, hai mắt nhìn qua Kính Thuần chằm chằm, tựa như muốn quan sát, mổ xẻ từng câu từng chữ của anh ra, xem anh có đang nói thật hay không.
Tim của cô, bỗng có chút nhói đau khó hiểu.
Về phần Kính Thuần, sau khi nói xong câu đó, không lâu sau ảo cảnh liền biến mất không tăm hơi, tầm nhìn của anh liền trở về nơi nhà kho.
Tuy nhiên, bây giờ bên cạnh là Tích Di đang nhìn anh chằm chằm với thần sắc rối rắm, buồn bã.
Tích Di hiểu tình hình hiện tại, cũng thừa biết được mối quan hệ của hai người ở thời điểm này, trí não của cô dư sức để phân tích tất thảy, chỉ là cổ họng vẫn không kìm nổi bật ra câu hỏi: "Những lời vừa thề thốt kia, là thật lòng ư?"
Từ lúc hai người gặp nhau đến nay, Tích Di chưa từng nói năng không nể nang với Kính Thuần, một tiếng chú Kính Thuần, hai tiếng chú Kính Thuần, ba tiếng dạ, bốn tiếng ạ vâng, căn bản không có nửa điểm sai sót.
Nhưng hiện tại, từ những lời cô vừa bật thốt ra, có thể đoán được tình hình...
Trong lòng Kính Thuần bỗng nặng như đeo chì, hẳn là Tích Di đã nghe thấy những gì anh vừa nói lúc nãy trong ảo cảnh, nhưng tại sao cô lại dùng dáng vẻ kia, giọng điệu kia để hỏi anh?
Câu trả lời, thật sự khiến anh cảm thấy vô cùng khó thở, mà bản thân anh…
"Nếu không thật, con cho rằng thế nào?" Giọng nói Kính Thuần thập phần bình tĩnh, không nghe ra nửa phần gợn sóng, hoàn toàn là một dáng vẻ 'chuyện đương nhiên là thế.'
Tích Di quan sát Kính Thuần vô cùng chăm chú, cuối cùng vẫn không nhìn ra chỗ nào khác thường, nếu vậy, là do người đàn ông này giả vờ quá giỏi hay do thời gian qua cô đã quá tự tin về bản thân nên tự ảo tưởng quá nhiều?
Bỗng chốc, bầu không khí bị nhấn chìm trong sự im lặng, Tích Di không tiếp tục nhìn Kính Thuần cũng không hề mở miệng đáp lại câu hỏi của anh, chỉ lẳng lặng xoay người rời đi.
Ở phía sau, Kính Thuần bất động mím môi, dùng lý trí kìm nén khát vọng muốn đuổi theo Tích Di, bất lực đứng yên nhìn bóng dáng ủ rũ của cô dần khuất khỏi tầm mắt.
Lòng anh, thực ra cũng không hề dễ chịu.
Lời thề lúc nãy, dẫu là vì muốn thoát khỏi ảo cảnh hay vì muốn khẳng định sự việc ở thực tại, vì bất cứ lý do gì anh đều phải nói ra, nếu không, anh còn có thể làm gì khác đây?
Trên thực tế, Kính Thuần thừa hiểu, nếu trong lòng anh không có ý nghĩ kia, không có loại dục vọng kia thì dị năng mê hoặc của zombie song dị năng không thể tạo nên thứ ảo cảnh đó cho anh được.
Câu hỏi của Tích Di, đồng dạng, anh cũng không thể trả lời khác đi, biểu hiện kia của cô, rõ ràng là trong lòng có…
Tất nhiên, trong lòng Kính Thuần đang tự trách bản thân, thậm chí là chán ghét mình.
Tích Di là một cô gái nhỏ mới lớn, tuổi xuân thì vừa tròn, nếu anh không quá thân thiết, không làm cho cô hiểu lầm thì một cô gái nhỏ đơn thuần như cô không thể nào có suy nghĩ khác với người chú già như anh đây.
Có lẽ, trong lòng của cô gái mới lớn như Tích Di còn chưa phân biệt được đó là loại tình cảm gì, chỉ biết cô muốn ỷ lại vào anh, hiện tại chỉ có anh là người thân thiết nhất với cô, sau cùng tự hiểu lầm tình cảm ấy thành tình yêu nam nữ.
Mà điều Kính Thuần hận bản thân nhất, chính là khoảnh khắc bên trong ảo cảnh, anh vậy mà lại nảy sinh dục vọng với Tích Di, thậm chí là hiện tại, từng cử chỉ yểu điệu, từng cái nhăn mày quyến rũ của cô vẫn còn ngưng đọng nguyên vẹn trong lòng anh.
Thời gian trước, Kính Thuần còn có thể tự lừa mình dối người rằng không có chuyện gì, rằng anh thật sự xem Tích Di là một cô cháu gái để săn sóc, yêu thương.
Nhưng hiện tại, sự thật đã tát thẳng vào mặt anh như vậy, nếu anh còn không biết tốt xấu, tiếp tục mặt dày vờ như không có chuyện gì mà thân cận với Tích Di như cũ, nhất định ông trời sẽ giáng sấm xuống đánh chết anh.
Mà rõ ràng, lương tâm Kính Thuần không cho phép anh làm điều đó, anh cảm thấy bản thân quá đỗi cầm thú, anh trai và chị dâu đã mất, đáng lẽ ra anh phải chăm sóc tốt cho cháu gái, nhưng không, anh lại xem cháu gái là một người phụ nữ mà nảy sinh thứ tình cảm nam nữ.
Lòng Kính Thuần dường như chết lặng, anh đã tồi tệ như thế, căn bản là không có tư cách thân cận với cháu gái, hơn nữa, anh càng phải tránh xa cô để cô hiểu rõ tình cảm của bản thân, cô còn quá trẻ để có thể phân biệt được thứ tình cảm nam nữ này.
*
"Cái đó… chú Thuần, bộ có chuyện gì xảy ra ạ? Di…" Sính Châu mang dáng vẻ lo lắng, có chút dè dặt tiến tới hỏi Kính Thuần.
Lúc xế chiều, sau sự việc bị zombie tập kích, Tích Di liền như người mất hồn, hơn nữa còn không nói không rằng, một mực ở trong chiếc SUV ngây ngốc, không muốn nói với ai nửa lời, ngay cả bữa tối cũng không ăn.
Nếu vậy, nguyên do chắc chắn phát sinh tại thời điểm zombie tập kích.
Mổ xẻ kỹ lưỡng một chút thì lúc đó, Kính Thuần đuổi theo con zombie đầu sỏ kia, Tích Di cũng nối gót theo sau, tiếp theo, khi trở về hai người cũng không còn dính một chỗ với nhau như trước, Tích Di bắt đầu có dáng vẻ đó.
Nếu vậy, nguyên do nhất định có liên quan đến Kính Thuần, trong khoảng thời gian hai người truy đuổi zombie song dị năng đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.
Bởi không riêng Tích Di mà Kính Thuần cũng có dáng vẻ mất hồn, thần sắc mang thêm mấy phần cô độc hơn trước kia.
Đã có chuyện gì xảy ra? Quả thật là khiến đầu óc người khác khó mà tưởng tượng được.
Riêng về Sính Châu, cô ta thực ra không quá tò mò, chủ yếu cô ta chỉ lo lắng cho Tích Di mà thôi, nếu tình trạng này cứ kéo dài thì chính là hỏng bét.
Lần này, tầm mắt của Kính Thuần quang minh chính đại nhìn vào chiếc SUV mà từ chiều tới giờ anh chỉ có thể âm thầm ngó trộm từ xa, thần sắc anh khó nén nổi tia phức tạp, nhẹ lắc đầu: "Tôi không biết."
Sính Châu thầm thở dài, không khỏi nhìn Kính Thuần thêm vài bận, trong lòng cũng ngổn ngang không ít, chỉ hy vọng, mọi chuyện không như cô ta nghĩ, chí ít thì tuyệt đối đừng phát triển theo chiều hướng xấu.
Bấy giờ, Tích Di đang uống rượu bên trong chiếc SUV, dáng vẻ chán chường một lời khó tả hết, gương mặt xinh đẹp nay đã ửng đỏ, đôi mắt cuốn hút, sắc bén ngày thường trở nên có phần mờ mịt.
Cô ngửa đầu nhìn bầu trời, đêm nay vậy mà lại có sao, một bầu trời đầy sao này là muốn an ủi tâm trạng không ổn của cô sao?
Mỗi một ngôi sao trên trời tuy nhỏ bé nhưng luôn tỏa sáng rực rỡ đến thế, cũng không rõ là những ngôi sao sáng đang tô điểm cho bầu trời đêm thêm sắc màu hay vì có bầu trời đêm nên những ngôi sao ấy mới có thể tỏa sáng một cách rực rỡ nhất, chỉ biết rằng chúng đều không thể thiếu nhau, không thể thay đổi, nếu không sẽ không còn dáng vẻ tuyệt sắc như hiện tại.
Nếu những ngôi sao kia xuất hiện vào ban ngày, nhất định sẽ không thể nào nổi bật hơn ánh nắng chói chang của mặt trời, mà bầu trời đêm không có sự xuất hiện của những ngôi sao kia, nhất định sẽ một mảnh ảm đạm, không có gì gọi là nổi bật.
Đã vậy, giữa người với người có thể như vậy hay không? Thiếu nhau sẽ không thể tỏa sáng, không còn rực rỡ, thậm chí là… không thể sống nổi?
Hiển nhiên là không, trên cuộc đời này không có ai thiếu ai sẽ chết cả, chỉ khi không có đủ năng lực để tiếp tục sinh tồn mới chết mà thôi.
Tuy cô biết là thế, hiểu là vậy, nhưng cớ sao trong lòng vẫn đau đớn thế này chứ? Quả là hỏng bét mà.
Tối đến, vào lúc mọi người đã nghỉ ngơi, bên ngoài chỉ còn một hai người canh gác, Tích Di lững thững bước ra khỏi xe, bước chân loạng choạng đi tới nơi mọi người tụ tập để ăn uống lúc chiều.
Theo từng câu từng chữ, ngón tay thon dài như búp măng của Tích Di chầm chậm rũ bỏ những lớp vải trên người, đường cong trên cơ thể dần lộ ra dưới ánh mắt trừng to của Kính Thuần.
Ban đầu, zombie song dị năng tạo ảo cảnh cái chết của anh trai khiến tâm trí Kính Thuần gỡ bỏ phòng bị, trở nên mềm yếu, sau đó lại tạo ảo cảnh về Tích Di nhằm muốn khoét sâu vào dục vọng hiện tại trong lòng anh.
Kính Thuần lấy dao găm ra, không hề do dự cắt một đường trên cánh tay, quả nhiên không hề cảm thấy đau đớn như bình thường, bấy giờ, tâm trí anh chợt thanh tỉnh hơn, hoàn toàn hiểu rõ bản thân đã bị ảo cảnh vây lấy.
Gương mặt Kính Thuần nghiêm túc nhìn qua, gằn từng chữ một: "Hồ Tích Di, chú thề, chú chỉ xem con như cháu gái, không hề có bất cứ suy nghĩ gì khác biệt, một tia dục vọng cũng không tồn tại."
Lúc này, Tích Di cũng đuổi đến nhà kho, thấy zombie song dị năng định lợi dụng Kính Thuần bị vây trong ảo cảnh để ra tay, cô lập tức dùng dị năng công kích, xuất toàn lực khiến cuồng phong nổi lên bốn phía, zombie song dị năng chợt cảm thấy cả người cứng đờ, chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng.
Mà sức mạnh của cơn cuồng phong còn ghê gớm hơn những gì nó tưởng tượng, từng luồng gió sắc bén ép thẳng vào người nó như muốn xé toạc thân thể nó ra thành từng mảnh, cảm giác tuyệt vọng như bão tố ập tới không ngừng, trí lực không quá mạnh mẽ của zombie song dị năng suýt bị phá hủy hoàn toàn.
Chỉ là vào lúc này, Tích Di lại nghe được câu nói của Kính Thuần: "Hồ Tích Di, chú thề, chú chỉ xem con như cháu gái, không hề có bất cứ suy nghĩ gì khác biệt, một tia dục vọng cũng không tồn tại."
Sự tập trung của Tích Di lập tức bị dời đi, dù chỉ trong tích tắc mà thôi, nhưng zombie song dị năng liền lợi dụng vài giây sơ hở này của cô để thoát ra khỏi cơn cuồng phong đang vây nó gắt gao, sau đó không có nửa động tác dư thừa, lập tức quay đầu bỏ chạy thụt mạng.
Chân tay Tích Di bỗng trở nên lạnh toát, ngay cả việc đuổi theo zombie song dị năng cũng không để tâm, hai mắt nhìn qua Kính Thuần chằm chằm, tựa như muốn quan sát, mổ xẻ từng câu từng chữ của anh ra, xem anh có đang nói thật hay không.
Tim của cô, bỗng có chút nhói đau khó hiểu.
Về phần Kính Thuần, sau khi nói xong câu đó, không lâu sau ảo cảnh liền biến mất không tăm hơi, tầm nhìn của anh liền trở về nơi nhà kho.
Tuy nhiên, bây giờ bên cạnh là Tích Di đang nhìn anh chằm chằm với thần sắc rối rắm, buồn bã.
Tích Di hiểu tình hình hiện tại, cũng thừa biết được mối quan hệ của hai người ở thời điểm này, trí não của cô dư sức để phân tích tất thảy, chỉ là cổ họng vẫn không kìm nổi bật ra câu hỏi: "Những lời vừa thề thốt kia, là thật lòng ư?"
Từ lúc hai người gặp nhau đến nay, Tích Di chưa từng nói năng không nể nang với Kính Thuần, một tiếng chú Kính Thuần, hai tiếng chú Kính Thuần, ba tiếng dạ, bốn tiếng ạ vâng, căn bản không có nửa điểm sai sót.
Nhưng hiện tại, từ những lời cô vừa bật thốt ra, có thể đoán được tình hình...
Trong lòng Kính Thuần bỗng nặng như đeo chì, hẳn là Tích Di đã nghe thấy những gì anh vừa nói lúc nãy trong ảo cảnh, nhưng tại sao cô lại dùng dáng vẻ kia, giọng điệu kia để hỏi anh?
Câu trả lời, thật sự khiến anh cảm thấy vô cùng khó thở, mà bản thân anh…
"Nếu không thật, con cho rằng thế nào?" Giọng nói Kính Thuần thập phần bình tĩnh, không nghe ra nửa phần gợn sóng, hoàn toàn là một dáng vẻ 'chuyện đương nhiên là thế.'
Tích Di quan sát Kính Thuần vô cùng chăm chú, cuối cùng vẫn không nhìn ra chỗ nào khác thường, nếu vậy, là do người đàn ông này giả vờ quá giỏi hay do thời gian qua cô đã quá tự tin về bản thân nên tự ảo tưởng quá nhiều?
Bỗng chốc, bầu không khí bị nhấn chìm trong sự im lặng, Tích Di không tiếp tục nhìn Kính Thuần cũng không hề mở miệng đáp lại câu hỏi của anh, chỉ lẳng lặng xoay người rời đi.
Ở phía sau, Kính Thuần bất động mím môi, dùng lý trí kìm nén khát vọng muốn đuổi theo Tích Di, bất lực đứng yên nhìn bóng dáng ủ rũ của cô dần khuất khỏi tầm mắt.
Lòng anh, thực ra cũng không hề dễ chịu.
Lời thề lúc nãy, dẫu là vì muốn thoát khỏi ảo cảnh hay vì muốn khẳng định sự việc ở thực tại, vì bất cứ lý do gì anh đều phải nói ra, nếu không, anh còn có thể làm gì khác đây?
Trên thực tế, Kính Thuần thừa hiểu, nếu trong lòng anh không có ý nghĩ kia, không có loại dục vọng kia thì dị năng mê hoặc của zombie song dị năng không thể tạo nên thứ ảo cảnh đó cho anh được.
Câu hỏi của Tích Di, đồng dạng, anh cũng không thể trả lời khác đi, biểu hiện kia của cô, rõ ràng là trong lòng có…
Tất nhiên, trong lòng Kính Thuần đang tự trách bản thân, thậm chí là chán ghét mình.
Tích Di là một cô gái nhỏ mới lớn, tuổi xuân thì vừa tròn, nếu anh không quá thân thiết, không làm cho cô hiểu lầm thì một cô gái nhỏ đơn thuần như cô không thể nào có suy nghĩ khác với người chú già như anh đây.
Có lẽ, trong lòng của cô gái mới lớn như Tích Di còn chưa phân biệt được đó là loại tình cảm gì, chỉ biết cô muốn ỷ lại vào anh, hiện tại chỉ có anh là người thân thiết nhất với cô, sau cùng tự hiểu lầm tình cảm ấy thành tình yêu nam nữ.
Mà điều Kính Thuần hận bản thân nhất, chính là khoảnh khắc bên trong ảo cảnh, anh vậy mà lại nảy sinh dục vọng với Tích Di, thậm chí là hiện tại, từng cử chỉ yểu điệu, từng cái nhăn mày quyến rũ của cô vẫn còn ngưng đọng nguyên vẹn trong lòng anh.
Thời gian trước, Kính Thuần còn có thể tự lừa mình dối người rằng không có chuyện gì, rằng anh thật sự xem Tích Di là một cô cháu gái để săn sóc, yêu thương.
Nhưng hiện tại, sự thật đã tát thẳng vào mặt anh như vậy, nếu anh còn không biết tốt xấu, tiếp tục mặt dày vờ như không có chuyện gì mà thân cận với Tích Di như cũ, nhất định ông trời sẽ giáng sấm xuống đánh chết anh.
Mà rõ ràng, lương tâm Kính Thuần không cho phép anh làm điều đó, anh cảm thấy bản thân quá đỗi cầm thú, anh trai và chị dâu đã mất, đáng lẽ ra anh phải chăm sóc tốt cho cháu gái, nhưng không, anh lại xem cháu gái là một người phụ nữ mà nảy sinh thứ tình cảm nam nữ.
Lòng Kính Thuần dường như chết lặng, anh đã tồi tệ như thế, căn bản là không có tư cách thân cận với cháu gái, hơn nữa, anh càng phải tránh xa cô để cô hiểu rõ tình cảm của bản thân, cô còn quá trẻ để có thể phân biệt được thứ tình cảm nam nữ này.
*
"Cái đó… chú Thuần, bộ có chuyện gì xảy ra ạ? Di…" Sính Châu mang dáng vẻ lo lắng, có chút dè dặt tiến tới hỏi Kính Thuần.
Lúc xế chiều, sau sự việc bị zombie tập kích, Tích Di liền như người mất hồn, hơn nữa còn không nói không rằng, một mực ở trong chiếc SUV ngây ngốc, không muốn nói với ai nửa lời, ngay cả bữa tối cũng không ăn.
Nếu vậy, nguyên do chắc chắn phát sinh tại thời điểm zombie tập kích.
Mổ xẻ kỹ lưỡng một chút thì lúc đó, Kính Thuần đuổi theo con zombie đầu sỏ kia, Tích Di cũng nối gót theo sau, tiếp theo, khi trở về hai người cũng không còn dính một chỗ với nhau như trước, Tích Di bắt đầu có dáng vẻ đó.
Nếu vậy, nguyên do nhất định có liên quan đến Kính Thuần, trong khoảng thời gian hai người truy đuổi zombie song dị năng đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.
Bởi không riêng Tích Di mà Kính Thuần cũng có dáng vẻ mất hồn, thần sắc mang thêm mấy phần cô độc hơn trước kia.
Đã có chuyện gì xảy ra? Quả thật là khiến đầu óc người khác khó mà tưởng tượng được.
Riêng về Sính Châu, cô ta thực ra không quá tò mò, chủ yếu cô ta chỉ lo lắng cho Tích Di mà thôi, nếu tình trạng này cứ kéo dài thì chính là hỏng bét.
Lần này, tầm mắt của Kính Thuần quang minh chính đại nhìn vào chiếc SUV mà từ chiều tới giờ anh chỉ có thể âm thầm ngó trộm từ xa, thần sắc anh khó nén nổi tia phức tạp, nhẹ lắc đầu: "Tôi không biết."
Sính Châu thầm thở dài, không khỏi nhìn Kính Thuần thêm vài bận, trong lòng cũng ngổn ngang không ít, chỉ hy vọng, mọi chuyện không như cô ta nghĩ, chí ít thì tuyệt đối đừng phát triển theo chiều hướng xấu.
Bấy giờ, Tích Di đang uống rượu bên trong chiếc SUV, dáng vẻ chán chường một lời khó tả hết, gương mặt xinh đẹp nay đã ửng đỏ, đôi mắt cuốn hút, sắc bén ngày thường trở nên có phần mờ mịt.
Cô ngửa đầu nhìn bầu trời, đêm nay vậy mà lại có sao, một bầu trời đầy sao này là muốn an ủi tâm trạng không ổn của cô sao?
Mỗi một ngôi sao trên trời tuy nhỏ bé nhưng luôn tỏa sáng rực rỡ đến thế, cũng không rõ là những ngôi sao sáng đang tô điểm cho bầu trời đêm thêm sắc màu hay vì có bầu trời đêm nên những ngôi sao ấy mới có thể tỏa sáng một cách rực rỡ nhất, chỉ biết rằng chúng đều không thể thiếu nhau, không thể thay đổi, nếu không sẽ không còn dáng vẻ tuyệt sắc như hiện tại.
Nếu những ngôi sao kia xuất hiện vào ban ngày, nhất định sẽ không thể nào nổi bật hơn ánh nắng chói chang của mặt trời, mà bầu trời đêm không có sự xuất hiện của những ngôi sao kia, nhất định sẽ một mảnh ảm đạm, không có gì gọi là nổi bật.
Đã vậy, giữa người với người có thể như vậy hay không? Thiếu nhau sẽ không thể tỏa sáng, không còn rực rỡ, thậm chí là… không thể sống nổi?
Hiển nhiên là không, trên cuộc đời này không có ai thiếu ai sẽ chết cả, chỉ khi không có đủ năng lực để tiếp tục sinh tồn mới chết mà thôi.
Tuy cô biết là thế, hiểu là vậy, nhưng cớ sao trong lòng vẫn đau đớn thế này chứ? Quả là hỏng bét mà.
Tối đến, vào lúc mọi người đã nghỉ ngơi, bên ngoài chỉ còn một hai người canh gác, Tích Di lững thững bước ra khỏi xe, bước chân loạng choạng đi tới nơi mọi người tụ tập để ăn uống lúc chiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook