Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
Chương 32: Sóng Gió Ập Đến

"Trước tiên cần phải tẩy tóc, con ngồi ở đây để chú dễ thoa thuốc nha."

"Được."

"Chú đừng thoa thuốc sát chân tóc quá, da đầu sẽ bị chảy máu đấy, chừa ra một khoảng cách chân tóc mới đúng."

"Được."

"Đợi một lát, khi nào tẩy xong con đi xả tóc rồi bắt đầu nhuộm."

"Được."

Tích Di và Kính Thuần cứ thế loay hoay đến tối, một người hướng dẫn, một người hưởng ứng thực hiện, khung cảnh hài hòa đến lạ.

Cho đến tối mịt, khi màn sương xung quanh dâng lên dày đặc, nhiệt độ cao lên trông thấy thì tóc của Tích Di đã nhuộm xong.

Kha Chinh ngồi bên cạnh quan sát từ sớm tới giờ cũng không khỏi bật ngón cái: "Wow, đẹp xuất sắc luôn đó chị Di, chị thế này nhìn giống búp bê quá đi."

Tích Di cười cười, đưa tay xoa đầu Kha Chinh: "Em về phòng đi, trễ rồi, trời hiện tại rất lạnh, ở bên ngoài không tốt cho cơ thể của em đâu."

"Dạ, vậy em về phòng trước nha, mà chị Di này, dạo này dị năng của em đã thuần thục rồi á, em rất chăm chỉ luyện tập luôn."

Nhìn gương mặt phấn chấn, vui vẻ của Kha Chinh, trong lòng Tích Di cũng không khỏi nhu lại: "Thế à, vậy Chinh quá giỏi rồi, không chừng còn chăm chỉ hơn chị nữa."

Kha Chinh cười khanh khách, tựa hồ có chút ngượng ngùng với lời khen của Tích Di, hai người đùa giỡn vài câu, Kha Chinh liền trở về phòng.

Tích Di quay sang nhìn Kính Thuần: "Có lẽ hoa tay của chú Kính Thuần không ít đâu nha, làm đến khéo léo như vậy, chú Kính Thuần xem, con có hợp với màu này không?"

Trong lòng Kính Thuần có tia rung động, chỉ là một người chưa từng yêu đương như anh không rõ đó là vì sao, bởi anh chưa từng nghĩ, cũng không dám nghĩ đến chuyện bản thân sẽ rung động với cháu gái của mình, nén xao động, anh gật đầu: "Hợp lắm, rất đẹp."

Tích Di khoác tay Kính Thuần để anh dìu về phòng, bầu không khí giữa hai người hài hòa đến cực điểm, trên mặt Tích Di ngoài ngọt ngào ra cũng chỉ có vui vẻ.

Ở một góc kín không xa, Phó Biện nâng mắt quan sát tất thảy, vẻ mặt lộ ra biểu cảm cao thâm khó đoán, không rõ anh ta đang nghĩ gì.

Một đêm an ổn trôi qua, hôm sau, đoàn người dùng bữa xong liền bắt đầu lên đường, Tích Di phải cam đoan với Kính Thuần rằng vết thương cô thật sự đã không còn quá đau đớn, anh mới đồng ý khởi hành.

Hiện tại, dựa vào thực lực của Tích Di, Kính Thuần, Phù Sơn và Vĩnh Sách thì việc di chuyển trong mạt thế thật sự không phải vấn đề quá lớn, đoàn người một đường di chuyển, giết zombie, thu thập vật tư thập phần thuận lợi.

Đồng dạng, Tích Di cũng rất hài lòng với tốc độ tiến triển hiện tại giữa cô và Kính Thuần, cô nhìn ra được anh đã rung động, hơn nữa suốt quãng đường còn trăm ngàn thuận ý, chiều chuộng cô.



Ngay cả Cẩm Liên cũng rất biết thân biết phận, không hề giở trò gì khuất tất sau lưng cô, không khí của đoàn người không tồi, một dáng vẻ khá đoàn kết.

*

Tích Di vươn vai, đưa mắt nhìn trời chiều mang ngập sắc màu cam đỏ trước mắt, gió thổi se se lạnh, một thân quần jean áo thun của cô bỗng có chút đơn bạc.

Hiện tại, cuộc hành trình ra miền bắc cũng đã nửa tháng trời, với tốc độ không nhanh không chậm của đoàn người thì khoảng nửa tuần sau sẽ đến được căn cứ an toàn.

Nhưng kỳ quái là trong lòng Tích Di luôn có một tia bất an khó hiểu, cô nhoài người ra phía sau, tựa lưng vào cửa xe, dáng vẻ có chút thất lạc.

Kính Thuần chầm chậm tới gần, đưa tay khẽ xoa đầu cô: "Con sao vậy?"

Nhìn người đàn ông mạnh mẽ bên cạnh, Tích Di chỉ muốn ôm anh thật chặt, tuyên bố với tất cả mọi người anh là của cô, dục vọng chiếm hữu Tích Di đối với Kính Thuần quả thật đã bộc phát.

Rõ ràng người mình có tình cảm ở ngay trước mặt lại không thể làm gì cả, rõ ràng đối phương cũng có tình cảm với mình nhưng lại vờ như không, rõ ràng ở gần nhau như vậy nhưng luôn cảm thấy quá xa xôi.

Chẳng lẽ đây là tình huống chỉ có thể nhìn mà không thể cầu trong truyền thuyết sao?

Tích Di nén tiếng thở dài, lắc lắc đầu nhỏ: "Không có gì đâu ạ, chỉ là…"

Vừa nói đến đây, Tích Di liền im bặt, mà Kính Thuần cũng cảm nhận được điều bất thường, toàn thân nâng cao cảnh giác, hướng phía sau thông báo: "Mọi người tụ tập lại một chỗ."

Phù Sơn và Vĩnh Sách đều có thực lực không thấp, đồng dạng cũng cảm nhận được dị động của dị năng, lập tức hô hào đoàn người tụ tập lại một chỗ, bản thân đứng vòng ngoài bao bọc.

Tích Di phóng sức mạnh tinh thần ra dò xét, quả nhiên có một con zombie dị năng đang điều khiển đám zombie đơn và zombie biến dị tiến hành tập kích, nhìn thế trận kia, con zombie đó hẳn là sở hữu dị năng hệ mê hoặc.

Vì nhìn con zombie dị năng kia, thân thể cũng không quá lành lặn, cấp bậc dị năng hẳn là không vượt quá cấp bảy cấp tám, ở cấp bậc đó, nếu không có dị năng hệ mê hoặc thì không thể nào điều khiển nhiều zombie như thế được, trong ấy còn có zombie biến dị cấp bốn cấp năm.

Còn Kính Thuần, dù không thấy được tình hình như Tích Di nhưng trực giác đối với nguy hiểm của anh vô cùng mạnh mẽ, hiển nhiên cũng cảm nhận được có chuyện không hay sắp xảy ra.

Không lâu sau, đám zombie đông đảo liền lắc lư chạy tới, thời gian qua bôn ba trong mạt thế, những người trong đoàn đã không còn nhát cáy như ban đầu, có điều thấy cảnh tượng này đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Tích Di hành động rất nhanh, lập tức lấy thuốc nổ ra phân phát cho ba người Kính Thuần, trực tiếp tiến hành oanh tạc đám zombie đông đảo phía trước.

Mà bấy giờ, zombie dị năng thấy tình hình có vẻ không được khả quan như đã tự định liền hiện thân, phi tới ngồi chồm hổm trên một tảng đá to cách đoàn người không xa.

Tích Di híp mắt, hóa ra là zombie song dị năng, thảo nào có bản lĩnh đến vậy, còn bày binh bố trận tập kích bọn họ.

Thấy đoàn người không bị áp chế, Kính Thuần nắm rõ đạo lý muốn đánh rắn phải đánh dập đầu, lập tức tiến tới đối phó với zombie song dị năng.



Mà zombie song dị năng vô cùng giảo hoạt, vừa động liền dẫn dụ Kính Thuần đi một quãng xa, Tích Di híp mắt nhìn, đưa thêm thuốc nổ cho Phù Sơn và Vĩnh Sách rồi lập tức đuổi theo.

Zombie song dị năng này quả thật có sở hữu dị năng hệ mê hoặc như Tích Di đã dự đoán, nó cố ý dụ Kính Thuần đến một nhà kho, bản thân lẩn trốn trên những kệ hàng, bắt đầu thi triển dị năng hệ mê hoặc để vây khốn anh.

Không phải Kính Thuần không phát hiện ra mục đích của zombie song dị năng, chỉ là anh cảm thấy bản thân có thể đối phó với nó, vì vậy mới thuận theo chiêu trò của nó đuổi đến nơi đây.

Có điều người tính không bằng trời tính.

Dị năng hệ mê hoặc đều là dựa vào những chấp niệm, những khát khao bị đè nén, những đau khổ trong thâm tâm của một người để mê hoặc, vây đối phương vào ảo cảnh làm tiêu tan sự cứng rắn, phòng bị để điều khiển tâm trí của người đó.

Nếu là khi trước, chắc hẳn Kính Thuần sẽ không bị trúng chiêu, nhưng hiện tại, quả thật anh có hơi khinh địch.

Kính Thuần đứng giữa nhà kho, tập trung vào các giác quan để truy tìm vị trí của zombie song dị năng, nhưng không lâu sau, anh lại thấy bóng dáng của anh trai xuất hiện ngay trước mặt mình, anh trai vẫn hiền hòa như vậy, tươi cười vui vẻ với anh đến thế.

Bấy giờ, tâm trí Kính Thuần không hề có suy nghĩ sẽ chống trả, anh thật sự muốn gặp lại anh trai.

Thoáng chốc, khung cảnh trước mặt biến thành nơi đường xá xe cộ qua lại tấp nập, mà anh trai và chị dâu đang ngồi trên chiếc xe phía trước, hai người cùng nhau cười nói vui vẻ, tia hạnh phúc sáng rọi trên gương mặt hai với chồng.

Xe dần lăn bánh về phía trước, bỗng, lúc này có một chiếc xe tải chạy ngược chiều bị mất tay lái, hơn nữa còn đang lưu hành với tốc độ kinh hoàng.

Sự việc chỉ xảy ra trong tích tắc, giây phút tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên cũng là thời điểm chiếc xe tải đó đậm thẳng vào xe của anh trai và chị dâu, vụ tai nạn nghiêm trọng đến nỗi người đi đường phải thét chói tai.

Kính Thuần muốn lao tới ngăn cản tất thảy, nhưng hiện tại anh chỉ có thể nghe thấy và chứng kiến, không thể làm bất cứ điều gì khác, sự bất lực trong lòng anh càng lớn dần, nỗi đau dâng lên không ngừng như muốn nhấn chìm tâm trí anh.

Bấy giờ, khung cảnh xung quanh bất chợt thay đổi, bóng đen ập đến, trước mắt Kính Thuần xuất hiện một chiếc giường lớn, bên trên chiếc giường lớn đó có một cô gái mặc bộ áo dài cưới màu đỏ thẫm, gương mặt được khăn hỉ che chắn kín kẽ.

Mà trên người anh lúc này, không biết đã khoác lên mình bộ vest của chú rể khi nào.

Kính Thuần cau mày, phát hiện bản thân có thể cử động liền bắt đầu di chuyển, nhưng xung quanh một mảnh tối đen, dường như có bức tường vô hình nào đó đang chắn lại khiến anh không thể bước về hướng khác, chỉ đành tiến tới chiếc giường lớn ở trước mặt.

Kính Thuần mím môi, duỗi tay lấy khăn hỉ xuống, gương mặt mỹ miều của cô dâu lập tức lộ ra, đồng tử anh chấn động đến mức trợn to, đây chẳng phải là Tích Di ư? Sao cô lại ở đây? Còn mặc đồ cô dâu?

Ở phía đối diện, Tích Di dường như không thấy được sự bất thường của Kính Thuần, nhìn chú rể đã vén khăn hỉ, cô lập tức nở một nụ cười ngọt ngào, giọng nói ngượng ngùng cất lên: "Thuần, cuối cùng em cũng gả cho anh rồi, hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất đời em."

Kính Thuần gần như đờ đẫn, bấy giờ, Tích Di và anh như hai đường thẳng song song không giao nhau, một người vui vẻ hạnh phúc, một người kinh ngạc đến sợ hãi, cảnh tượng căn phòng tân hôn này quả thật quái dị cực điểm.

"Không được nói bậy, chú là chú của con, sao con có thể gả cho chú được?"

Thần sắc Tích Di thoáng trở nên đau buồn, từng giọt lệ như chân trâu rơi rớt xuống bộ áo dài cưới màu đỏ thẫm, cảnh tượng trông buồn bã đến thê lương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương