Xuyên Vào Đấu Phá Thương Khung
-
Chương 20: Tình địch????
Vừa về tới trước sơn động, nhìn thấy một thân ảnh nữ tử xinh đẹp đang ngất xỉu trôi theo dòng thác nhưng Tiêu Viêm không có tâm tình đi thưởng thức mà rất muốn khóc.
Nàng, chính là vị Đấu Hoàng gây chiến với Tử Tinh Dực Sư Vương a, nàng chạy tới đây chẳng may kéo theo một đám ma thú cao cấp khác tiến tới Tiêu Viêm căn bản không chạy nổi, hiện tại phải hơn ba mươi phút nữa Dược lão mới tỉnh lại.
Nếu cứ như vậy chết oan Tiêu Viêm rất không cam lòng, trong đầu Tiêu Viêm không khỏi do dự nổi lên câu hỏi:
-Cứu, hay không cứu đây?
Nguyên Tiểu Bảo góp ý:
-Ta nghĩ chúng ta nên cứu nàng, một nhân tình của Đấu Hoàng cường giả rất đáng giá.
Trên thực tế không cần Nguyên Tiểu Bảo lên tiếng Tiêu Viêm cũng nghiêng về phương án cứu, thứ nhất nơi đây cách khá xa nơi chiến đấu, thứ hai ráng chịu qua ba mươi phút nguy hiểm đổi lại được nhân tình của một Đấu Hoàng là rất có lời, Tiêu Viêm bây giờ thiếu nhất là chỗ dựa.
Thứ ba, với tư cách là nam nhân Tiêu Viêm không đành lòng nhìn một nữ nhân xinh đẹp như vậy chết đi.
Ba yếu tố gộp lại, Tiêu Viêm cắn răng lao xuống dòng thác bế nàng vào sơn động.
Đặt nữ tử xuống một tảng đá, Tiêu Viêm lại tranh thủ đi ra ngoài xóa hết các loại dấu vết mới yên tâm quay trở về phong bế sơn động chỉ để lại một cái khe nhỏ cho không khí truyền vào, còn tốt với vị thế ẩn sau thác nước nơi này rất khó để bị phát hiện.
Làm xong hết thảy Tiêu Viêm mới có thời gian rảnh rỗi quan sát nữ tử kia kĩ hơn.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ của Dạ Minh Châu, dung mạo tuyệt mĩ của nữ tử càng được tôn lên, mi thanh mục tú, khuôn mặt không chút tì vết ngoại trừ đôi môi tím tái không còn sức lực, nhưng vô tình điều đó lại khiến nàng trở nên động lòng người.
Chưa kể đến thân hình của nàng cũng vô cùng đẹp, vòng eo tinh tế, đôi chân thon dài như hoa như ngọc, bộ ngực không lớn không nhỏ phập phồng theo từng nhịp thở cực mê người.
Tinh tế đánh giá, Tiêu Viêm cũng phải công nhận nàng đẹp hơn bất kì người nào từng gặp qua, so với Nhã Phi còn yêu nghiệt hơn một phần, nhất là trên người nàng tỏa ra một cỗ khí chất cao quý lạ thường.
Nhìn nữ tử ướt át nằm trên tảng đá trong lòng Tiêu Viêm bỗng dâng lên một cỗ lửa nóng, một cái ý nghĩ lớn mật hiện lên trong đầu.
-Không được, ta sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Huân Nhi.
Tiêu Viêm cắn đầu lưỡi một cái đè xuống lửa nóng, sau đó quay lưng không dám nhìn thẳng vào nàng nữa.
Bất quá, Nguyên Tiểu Bảo lần nữa lên tiếng góp ý khiến Tiêu Viêm phải quay lại:
-Nàng cần trị liệu, ngoại thương do Tử Tinh Dực Sư Vương gây ra rất nghiêm trọng.
Quay người nhìn xuống phần ngực nữ nhân, nơi y phục của nàng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, ẩn ẩn còn thấy một vết thương kinh khủng Tiêu Viêm khẽ nhíu mày:
-Đúng là cần trị liệu, nhưng như thế sẽ động chạm thân thể, có khi nàng nghĩ chúng ta làm bậy tỉnh lại liền giết chúng ta đầu tiên đấy. Mà thôi, nhìn nàng như vậy thật không nỡ để nàng chết, nam nhân khó qua ải nữ nhân, cái này cũng không trách ta được.
Tự nhủ bản thân một câu, Tiêu Viêm lật tay lấy ra mười mấy cái bình nhỏ, thoáng do dự thêm vài giây Tiêu Viêm lấy hết dũng khí vươn tay ra định nới lỏng y phục của nàng.
Bất quá chưa kịp làm gì Tiêu Viêm đã bị cặp mắt giận dỗi pha chút phẫn nộ cùng sát ý của nữ tử kia mở ra dọa sợ, Tiêu Viêm vội vàng thu tay lại quơ lấy mấy lọ đan dược đưa ra giải thích:
-Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn giúp ngươi trị thương thôi, ngươi xem, đây là thuốc. Nhưng ngươi đã tỉnh lại rồi hay là tự làm đi, ta thề không nhìn trộm.
Vừa nói Tiêu Viêm vừa đẩy nhẹ mấy lọ đan dược tới bên cạnh nữ tử, còn bản thân thì lùi ra sau một đoạn quay lưng lại.
Thấy Tiêu Viêm thành thành thực thực, trong ánh mắt nữ tử thu lại phẫn nộ cùng sát ý, nàng khẽ đưa tay bắt lấy lọ đan dược nhưng phát hiện bản thân căn bản rất khó di chuyển, dù có lấy được đan dược cũng không có cách tự tay phục dụng.
Nàng chuyển hướng sang thầm mắng Tử Tinh Dực Sư Vương:
-Gia hỏa đáng chết, dám phong ấn ta.
Cố gắng thêm một lần nữa trong vô vọng, nàng bất đắc dĩ mở miệng nói:
-Ngươi giúp ta bôi thuốc đi.
Tiêu Viêm bị câu nhờ vả này làm cho giật mình, không chắc chắn lắm chỉ vào mặt mình hỏi lại:
-Ta bôi thuốc? Ngươi đừng lừa ta để lấy cái cớ quang minh chính đại giết ta, ta biết phong ấn chỉ phong ấn đấu khí chứ ngươi vẫn có thể hoạt động bình thường đúng không, vẫn là ngươi tự bôi đi thôi, ta không muốn liên quan gì hết.
Nghe vậy nữ tử dở khóc dở cười, từ khi nào lại có một nam nhân dám ăn nói lỗ mãng với nàng như vậy rồi? Chưa kể tên tiểu tử này tuổi còn trẻ lại có thể suy nghĩ kĩ càng trước ‘‘dục vọng’’, đổi lại người khác đã sớm xâm phạm nàng, rất có ý tứ.
Nhưng cũng vì thế mà động tới vết thương, máu tươi tràn ra nhiều hơn khiến nàng không chịu nổi nhíu mày, hai môi mím chặt, sắc mặt biến tái nhợt hơn rất nhiều.
Tiêu Viêm vội vàng chạy lại nhét vào miệng nàng một viên đan dược giảm bớt đau đớn nói:
-Xin lỗi, nghĩ oan cho ngươi rồi.
Nói xong Tiêu Viêm mặc kệ ra sao đưa tay xé mở một phần y phục trên bộ ngực nữ tử, lúc này Tiêu Viêm mới biết thương thế trên người nàng nặng như thế nào, năm vết móng vuốt đã xuyên qua cả lớp nội giáp chắc chắn chạm tới xương cốt.
Liếc thấy nữ nhân đang trừng mắt nhìn mình, Tiêu Viêm xấu hổ cười khổ:
-Vết thương nằm dưới nội giáp, phải cởi nội giáp của ngươi ra ta mới bôi thuốc được. Đắc tội.
Cũng không đợi nữ tử đồng ý hay không, Tiêu Viêm đỡ nàng dậy rồi vòng ra sau lưng nàng mò mẫm mở ra cái khóa, đây là lần đầu tiên cởi bỏ y phục nữ nhân nên không có chút kinh nghiệm nào hành sự khá vụng về lại khiến nữ tử đau nhức.
Nữ tử vừa buồn bực vừa xấu hổ nói:
-Xuống chút nữa.
-Xoạt.
Nội giáp cởi ra, nửa thân trên của nữ tử cơ hồ xích lõa hiện ra trước mắt, nhìn tấm lưng mềm yếu kia Tiêu Viêm phải nuốt xuống một ngụm nước bọt cố gắng kiềm chế lại bản thân, trong đầu không ngừng nghĩ tới Huân Nhi để xua tan đi ý tứ làm loạn.
Về phần cảnh đẹp phía trước… hiển nhiên Tiêu Viêm không dám nhìn đã để lỡ khung cảnh tuyệt trần pha chút thương cảm.
Kể cả Nguyên Tiểu Bảo cũng không dám nhân cơ hội này dùng thần thức nhìn lén.
Tuy Tiêu Viêm ở phía sau, nhưng xích lõa trước một nam nhân xa lạ vẫn khiến nữ tử xấu hổ không thôi, hai má hiện lên vẻ ửng hồng của ngượng ngùng lẫn giận dỗi, thoạt nhìn không giống khí chất của một Đấu Hoàng cường giả chút nào.
Không hề biết những thứ này, Tiêu Viêm lấy ra một tấm áo choàng khoác lên cho nữ tử, lại đặt nàng nằm trở xuống mới dám nhìn thẳng ho khan:
-Ta… bắt đầu đây.
Tiêu Viêm lật tay lấy một con dao rạch vài đường lên áo choàng chỉ để lộ ra đúng năm vết móng vuốt, mặc dù có chút tiếc nuối cảnh đẹp nhưng Tiêu Viêm rất mau lẹ lấy nước đổ lên một nhúm bông trắng thanh tẩy vết thương trước khi bôi thuốc.
Trong lúc làm việc, Tiêu Viêm vẫn có thể ẩn ẩn trông thấy làn da trắng nõn cùng với… một chút hồng hồng, dục hỏa lần nữa nổi lên, nhưng Tiêu Viêm kiềm chế rất tốt giả bộ như không thấy gì cả tránh vô duyên vô cớ chọc giận một vị Đấu Hoàng.
Về phần nữ tử dưới góc độ nằm không nghĩ tới đã bị Tiêu Viêm ‘‘nhìn thấy’’, chỉ thấy Tiêu Viêm cực kì tập trung không có hành động dị thường khiến nàng không khỏi tò mò lên tiếng hỏi:
-Ngươi là luyện dược sư kiêm y sư?
Tiêu Viêm gật đầu:
-Có thể coi là vậy.
Tiêu Viêm trả lời cụt ngủn, ánh mắt cực kì chăm chú vào vết thương làm nữ tử không biết nói gì nữa.
Sau thanh tẩy, là đến màn bôi thuốc vào vết thương.
-Ah~.~.
Bột thuốc nóng rát chạm vào da thịt, lại cảm nhận được ngón tay của Tiêu Viêm động chạm, nữ tử khẽ rên lên một tiếng, tuy đây không phải âm thanh ngọt ngào mà có ẩn chứa chút đau đớn nhưng vẫn tràn đầy ma lực, Tiêu Viêm bất đắc dĩ trừng mắt ra lệnh:
-Xin ngươi có đau cũng ráng nhịn đừng phát ra tiếng động, nếu không… ta không dám đảm bảo đâu.
Nữ tử theo thói quen giận dữ nói:
-Ngươi dám…
Vốn đang vô cùng bực bội do phải áp chế dục hỏa, lại bị nữ nhân đe dọa Tiêu Viêm quên luôn sợ hãi mắng:
-Có gì không dám, nằm yên đấy cho ta.
Lần này nữ tử không dám manh động nữa, kì thực nàng cũng biết vừa rồi là do lỗi của nàng, thân làm Đấu Hoàng cường giả chút đau nhức này không coi là gì, chẳng qua đã lâu không có người làm bị thương được nàng nên mới hơi bất ngờ rên lên.
Thấy một cường giả Đấu Hoàng nghe lời mình trong lòng Tiêu Viêm nổi lên chút hư vinh, nhưng rất nhanh Tiêu Viêm đã chỉnh lại giọng nói mềm mỏng nói:
-Vừa rồi ta có hơi lớn tiếng, bất quá đấy không phải hoàn toàn là hù dọa đâu. Chắc ngươi cũng biết ngươi xinh đẹp như thế nào, nói thật nãy giờ ta phải kiềm chế rất nhiều. Còn nữa, sau này đừng bao giờ thách thức người khác khi đang yếu thế, cho dù ngươi có khôi phục lại giết ta thì ngươi vẫn là người chịu thiệt.
Bỗng nhiên bị một tiểu tử dạy đời, nữ tử hơi ngẩn người, một cái Đấu giả cũng dám dạy đời Đấu Hoàng???
Bất quá ngẫm lại câu trước của Lâm Phong thì nội tâm nàng bỗng hiện lên một cỗ ngượng ngùng không hiểu lấn át luôn cả tức giận, từ trước đến giờ đã có nhiều người khen nàng xinh đẹp, nhưng chưa có người nào để nàng có cảm giác ngượng ngùng như đối mặt với thiếu niên trước mắt.
Nữ tử lắc lắc cái đầu:
-Ta đang nghĩ cái gì thế này…
Đang xoa thuốc, Tiêu Viêm không hiểu nữ nhân này lắc đầu làm cái gì đây, thôi kệ, làm nhanh cho xong chứ ở chung với nàng trong khi nàng chỉ có một cái áo khoác trên người chẳng khác nào ôm một quả boom nổ chậm không biết lúc nào thì nổ.
Ba phút sau, Tiêu Viêm hoàn thành xong việc trị liệu đứng dậy phủi phủi tay nói:
-Miệng vết thương đã xử lí xong, còn nội thương và phong ấn chỉ có thể dựa vào ngươi thôi, dù sao ta chỉ là một gã đấu giả không có bản lĩnh này.
Lời nói vừa dứt, Tiêu Viêm lập tức đứng dậy đi ra khỏi sơn động xem xét một phen, đồng thời cũng để tránh mặt nữ tử để bình ổn lại tâm tình trước khi mặt đối mặt một lần nữa.
Phát hiện không có ma thú nào tới gần, Tiêu Viêm nhảy thẳng xuống lòng thác dùng sự mát lạnh của nước trấn áp lại dục hỏa, trong đầu trao đổi với Nguyên Tiểu Bảo:
-Nghe qua hình như ngươi thích nữ nhân này hả?
Nguyên Tiểu Bảo xấu hổ không trả lời ngay mà hỏi lại:
-Vậy ngươi có thích không?
Tiêu Viêm thẳng thắn gật đầu:
-Thích, làm một nam nhân không thích nàng mới là lạ.
Nghe vậy Nguyên Tiểu Bảo mới có dũng khí nói:
-Kì thực không chỉ nàng, nếu ngươi hỏi ta có thích Huân Nhi, Nhã Phi, Tiêu Ngọc hay Tiểu Y Tiên hay không thì ta sẽ trả lời ấn tượng đầu tiên của ta đều là thích, bất quá giữa thích và yêu còn một quãng đường rất xa, ta không có ý nghĩ tiến tới yêu với những người sau.
-Nhưng khi nhìn thấy nàng ngất xỉu ta lại nổi lên ý muốn bảo vệ nàng, che chở cho nàng, ngươi thấy ta có ngây thơ không? Rõ ràng ta chỉ là một linh hồn thể sống bám vào ngươi, còn nàng đã là một cường giả, ta…. không biết mình có đủ tư cách theo đuổi nàng hay không.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Viêm thấy Nguyên Tiểu Bảo nói với giọng điệu này, từ đó Tiêu Viêm biết Nguyên Tiểu Bảo rất nghiêm túc, Nguyên Tiểu Bảo thực rất thích nữ tử kia, nhưng Nguyên Tiểu Bảo thiếu một chút quyết tâm, hoặc nói là Nguyên Tiểu Bảo tự ti.
Tiêu Viêm cho Nguyên Tiểu Bảo lời khuyên:
-Trong tình cảm, không có xứng hay không xứng, chỉ có dám hay không dám, nếu ngươi không dám đưa tay ra bắt lấy cơ hội sẽ có ngày ngươi hối hận.
Nguyên Tiểu Bảo trầm mặc, nói thật từ lúc xuyên qua đến bây giờ hắn vẫn không có định hướng gì về sau, hắn chỉ phó mặc cho số phận đi theo Tiêu Viêm, sống hay chết đều không quan trọng, nhưng từ khi gặp nàng thì hắn đã có được một mục tiêu để tiếp tục sống.
Chỉ là, hắn phải nắm bắt cơ hội thế nào trong khi không có thân thể đây?
Cái ý nghĩ của Nguyên Tiểu Bảo không giấu được Tiêu Viêm, nhưng Tiêu Viêm không biết cách nào để giúp đỡ, Tiêu Viêm chắc chắn sẽ không cho Nguyên Tiểu Bảo mượn thân thể bày tỏ với nữ nhân kia.
Bởi vì nếu làm như vậy chẳng may nàng không nhận ra khác biệt giữa hai người mà thích hắn thì rất thiệt thòi cho Nguyên Tiểu Bảo, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rắc rối hơn rất nhiều, Tiêu Viêm không muốn sau này sẽ khó xử khi đối mặt với Nguyên Tiểu Bảo.
Cả hai, đều trầm mặc.
Một lát sau, Nguyên Tiểu Bảo hỏi Tiêu Viêm:
-Ta cảm thấy ánh mắt nàng nhìn ngươi có chút không đúng, vậy nếu nàng nói thích ngươi, thì ngươi có dám danh chính ngôn thuận rước nàng về ở chung không?
Lần này Tiêu Viêm hơi ngập ngừng không chắc chắn nói:
-Ngươi cũng biết mối quan hệ giữa ta với Huân Nhi rồi đấy, ta yêu thích Huân Nhi, ta không muốn tổn thương Huân Nhi, ta tự dặn bản thân rằng ta với những nữ nhân khác chỉ nên dừng lại ở thích, nhưng chuyện tương lai ta không dám chắc chắn bất cứ điều gì.
-Giống như ngươi vừa nói, từ thích đến yêu có một khoảng cách, bất quá theo ta cái khoảng cách đó không chia gần xa, chỉ cần xuất hiện một biến cố quan trọng nào đó thúc đẩy cái thích thì ngươi sẽ vướng vào tình yêu ngay, còn nếu không có biến cố vĩnh viễn sẽ chỉ dừng lại ở thích.
Trải qua trò chuyện, Nguyên Tiểu Bảo đã bình tĩnh lại cười cười:
-Nói vậy nhìn theo một góc độ nào đó chúng ta là tình địch a, ta nhất định sẽ không thua ngươi.
Tiêu Viêm lắc đầu nói:
-Ngươi nói chỉ đúng bốn thành thôi, ta đúng là có thích nàng, cũng muốn cùng nàng xảy ra biến cố nào đó, nhưng trong lòng ta luôn có hình bóng Huân Nhi nên sẽ chủ động tránh xa biến cố, tính ra phần thắng của ngươi vẫn cao hơn a.
Nàng, chính là vị Đấu Hoàng gây chiến với Tử Tinh Dực Sư Vương a, nàng chạy tới đây chẳng may kéo theo một đám ma thú cao cấp khác tiến tới Tiêu Viêm căn bản không chạy nổi, hiện tại phải hơn ba mươi phút nữa Dược lão mới tỉnh lại.
Nếu cứ như vậy chết oan Tiêu Viêm rất không cam lòng, trong đầu Tiêu Viêm không khỏi do dự nổi lên câu hỏi:
-Cứu, hay không cứu đây?
Nguyên Tiểu Bảo góp ý:
-Ta nghĩ chúng ta nên cứu nàng, một nhân tình của Đấu Hoàng cường giả rất đáng giá.
Trên thực tế không cần Nguyên Tiểu Bảo lên tiếng Tiêu Viêm cũng nghiêng về phương án cứu, thứ nhất nơi đây cách khá xa nơi chiến đấu, thứ hai ráng chịu qua ba mươi phút nguy hiểm đổi lại được nhân tình của một Đấu Hoàng là rất có lời, Tiêu Viêm bây giờ thiếu nhất là chỗ dựa.
Thứ ba, với tư cách là nam nhân Tiêu Viêm không đành lòng nhìn một nữ nhân xinh đẹp như vậy chết đi.
Ba yếu tố gộp lại, Tiêu Viêm cắn răng lao xuống dòng thác bế nàng vào sơn động.
Đặt nữ tử xuống một tảng đá, Tiêu Viêm lại tranh thủ đi ra ngoài xóa hết các loại dấu vết mới yên tâm quay trở về phong bế sơn động chỉ để lại một cái khe nhỏ cho không khí truyền vào, còn tốt với vị thế ẩn sau thác nước nơi này rất khó để bị phát hiện.
Làm xong hết thảy Tiêu Viêm mới có thời gian rảnh rỗi quan sát nữ tử kia kĩ hơn.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ của Dạ Minh Châu, dung mạo tuyệt mĩ của nữ tử càng được tôn lên, mi thanh mục tú, khuôn mặt không chút tì vết ngoại trừ đôi môi tím tái không còn sức lực, nhưng vô tình điều đó lại khiến nàng trở nên động lòng người.
Chưa kể đến thân hình của nàng cũng vô cùng đẹp, vòng eo tinh tế, đôi chân thon dài như hoa như ngọc, bộ ngực không lớn không nhỏ phập phồng theo từng nhịp thở cực mê người.
Tinh tế đánh giá, Tiêu Viêm cũng phải công nhận nàng đẹp hơn bất kì người nào từng gặp qua, so với Nhã Phi còn yêu nghiệt hơn một phần, nhất là trên người nàng tỏa ra một cỗ khí chất cao quý lạ thường.
Nhìn nữ tử ướt át nằm trên tảng đá trong lòng Tiêu Viêm bỗng dâng lên một cỗ lửa nóng, một cái ý nghĩ lớn mật hiện lên trong đầu.
-Không được, ta sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Huân Nhi.
Tiêu Viêm cắn đầu lưỡi một cái đè xuống lửa nóng, sau đó quay lưng không dám nhìn thẳng vào nàng nữa.
Bất quá, Nguyên Tiểu Bảo lần nữa lên tiếng góp ý khiến Tiêu Viêm phải quay lại:
-Nàng cần trị liệu, ngoại thương do Tử Tinh Dực Sư Vương gây ra rất nghiêm trọng.
Quay người nhìn xuống phần ngực nữ nhân, nơi y phục của nàng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, ẩn ẩn còn thấy một vết thương kinh khủng Tiêu Viêm khẽ nhíu mày:
-Đúng là cần trị liệu, nhưng như thế sẽ động chạm thân thể, có khi nàng nghĩ chúng ta làm bậy tỉnh lại liền giết chúng ta đầu tiên đấy. Mà thôi, nhìn nàng như vậy thật không nỡ để nàng chết, nam nhân khó qua ải nữ nhân, cái này cũng không trách ta được.
Tự nhủ bản thân một câu, Tiêu Viêm lật tay lấy ra mười mấy cái bình nhỏ, thoáng do dự thêm vài giây Tiêu Viêm lấy hết dũng khí vươn tay ra định nới lỏng y phục của nàng.
Bất quá chưa kịp làm gì Tiêu Viêm đã bị cặp mắt giận dỗi pha chút phẫn nộ cùng sát ý của nữ tử kia mở ra dọa sợ, Tiêu Viêm vội vàng thu tay lại quơ lấy mấy lọ đan dược đưa ra giải thích:
-Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn giúp ngươi trị thương thôi, ngươi xem, đây là thuốc. Nhưng ngươi đã tỉnh lại rồi hay là tự làm đi, ta thề không nhìn trộm.
Vừa nói Tiêu Viêm vừa đẩy nhẹ mấy lọ đan dược tới bên cạnh nữ tử, còn bản thân thì lùi ra sau một đoạn quay lưng lại.
Thấy Tiêu Viêm thành thành thực thực, trong ánh mắt nữ tử thu lại phẫn nộ cùng sát ý, nàng khẽ đưa tay bắt lấy lọ đan dược nhưng phát hiện bản thân căn bản rất khó di chuyển, dù có lấy được đan dược cũng không có cách tự tay phục dụng.
Nàng chuyển hướng sang thầm mắng Tử Tinh Dực Sư Vương:
-Gia hỏa đáng chết, dám phong ấn ta.
Cố gắng thêm một lần nữa trong vô vọng, nàng bất đắc dĩ mở miệng nói:
-Ngươi giúp ta bôi thuốc đi.
Tiêu Viêm bị câu nhờ vả này làm cho giật mình, không chắc chắn lắm chỉ vào mặt mình hỏi lại:
-Ta bôi thuốc? Ngươi đừng lừa ta để lấy cái cớ quang minh chính đại giết ta, ta biết phong ấn chỉ phong ấn đấu khí chứ ngươi vẫn có thể hoạt động bình thường đúng không, vẫn là ngươi tự bôi đi thôi, ta không muốn liên quan gì hết.
Nghe vậy nữ tử dở khóc dở cười, từ khi nào lại có một nam nhân dám ăn nói lỗ mãng với nàng như vậy rồi? Chưa kể tên tiểu tử này tuổi còn trẻ lại có thể suy nghĩ kĩ càng trước ‘‘dục vọng’’, đổi lại người khác đã sớm xâm phạm nàng, rất có ý tứ.
Nhưng cũng vì thế mà động tới vết thương, máu tươi tràn ra nhiều hơn khiến nàng không chịu nổi nhíu mày, hai môi mím chặt, sắc mặt biến tái nhợt hơn rất nhiều.
Tiêu Viêm vội vàng chạy lại nhét vào miệng nàng một viên đan dược giảm bớt đau đớn nói:
-Xin lỗi, nghĩ oan cho ngươi rồi.
Nói xong Tiêu Viêm mặc kệ ra sao đưa tay xé mở một phần y phục trên bộ ngực nữ tử, lúc này Tiêu Viêm mới biết thương thế trên người nàng nặng như thế nào, năm vết móng vuốt đã xuyên qua cả lớp nội giáp chắc chắn chạm tới xương cốt.
Liếc thấy nữ nhân đang trừng mắt nhìn mình, Tiêu Viêm xấu hổ cười khổ:
-Vết thương nằm dưới nội giáp, phải cởi nội giáp của ngươi ra ta mới bôi thuốc được. Đắc tội.
Cũng không đợi nữ tử đồng ý hay không, Tiêu Viêm đỡ nàng dậy rồi vòng ra sau lưng nàng mò mẫm mở ra cái khóa, đây là lần đầu tiên cởi bỏ y phục nữ nhân nên không có chút kinh nghiệm nào hành sự khá vụng về lại khiến nữ tử đau nhức.
Nữ tử vừa buồn bực vừa xấu hổ nói:
-Xuống chút nữa.
-Xoạt.
Nội giáp cởi ra, nửa thân trên của nữ tử cơ hồ xích lõa hiện ra trước mắt, nhìn tấm lưng mềm yếu kia Tiêu Viêm phải nuốt xuống một ngụm nước bọt cố gắng kiềm chế lại bản thân, trong đầu không ngừng nghĩ tới Huân Nhi để xua tan đi ý tứ làm loạn.
Về phần cảnh đẹp phía trước… hiển nhiên Tiêu Viêm không dám nhìn đã để lỡ khung cảnh tuyệt trần pha chút thương cảm.
Kể cả Nguyên Tiểu Bảo cũng không dám nhân cơ hội này dùng thần thức nhìn lén.
Tuy Tiêu Viêm ở phía sau, nhưng xích lõa trước một nam nhân xa lạ vẫn khiến nữ tử xấu hổ không thôi, hai má hiện lên vẻ ửng hồng của ngượng ngùng lẫn giận dỗi, thoạt nhìn không giống khí chất của một Đấu Hoàng cường giả chút nào.
Không hề biết những thứ này, Tiêu Viêm lấy ra một tấm áo choàng khoác lên cho nữ tử, lại đặt nàng nằm trở xuống mới dám nhìn thẳng ho khan:
-Ta… bắt đầu đây.
Tiêu Viêm lật tay lấy một con dao rạch vài đường lên áo choàng chỉ để lộ ra đúng năm vết móng vuốt, mặc dù có chút tiếc nuối cảnh đẹp nhưng Tiêu Viêm rất mau lẹ lấy nước đổ lên một nhúm bông trắng thanh tẩy vết thương trước khi bôi thuốc.
Trong lúc làm việc, Tiêu Viêm vẫn có thể ẩn ẩn trông thấy làn da trắng nõn cùng với… một chút hồng hồng, dục hỏa lần nữa nổi lên, nhưng Tiêu Viêm kiềm chế rất tốt giả bộ như không thấy gì cả tránh vô duyên vô cớ chọc giận một vị Đấu Hoàng.
Về phần nữ tử dưới góc độ nằm không nghĩ tới đã bị Tiêu Viêm ‘‘nhìn thấy’’, chỉ thấy Tiêu Viêm cực kì tập trung không có hành động dị thường khiến nàng không khỏi tò mò lên tiếng hỏi:
-Ngươi là luyện dược sư kiêm y sư?
Tiêu Viêm gật đầu:
-Có thể coi là vậy.
Tiêu Viêm trả lời cụt ngủn, ánh mắt cực kì chăm chú vào vết thương làm nữ tử không biết nói gì nữa.
Sau thanh tẩy, là đến màn bôi thuốc vào vết thương.
-Ah~.~.
Bột thuốc nóng rát chạm vào da thịt, lại cảm nhận được ngón tay của Tiêu Viêm động chạm, nữ tử khẽ rên lên một tiếng, tuy đây không phải âm thanh ngọt ngào mà có ẩn chứa chút đau đớn nhưng vẫn tràn đầy ma lực, Tiêu Viêm bất đắc dĩ trừng mắt ra lệnh:
-Xin ngươi có đau cũng ráng nhịn đừng phát ra tiếng động, nếu không… ta không dám đảm bảo đâu.
Nữ tử theo thói quen giận dữ nói:
-Ngươi dám…
Vốn đang vô cùng bực bội do phải áp chế dục hỏa, lại bị nữ nhân đe dọa Tiêu Viêm quên luôn sợ hãi mắng:
-Có gì không dám, nằm yên đấy cho ta.
Lần này nữ tử không dám manh động nữa, kì thực nàng cũng biết vừa rồi là do lỗi của nàng, thân làm Đấu Hoàng cường giả chút đau nhức này không coi là gì, chẳng qua đã lâu không có người làm bị thương được nàng nên mới hơi bất ngờ rên lên.
Thấy một cường giả Đấu Hoàng nghe lời mình trong lòng Tiêu Viêm nổi lên chút hư vinh, nhưng rất nhanh Tiêu Viêm đã chỉnh lại giọng nói mềm mỏng nói:
-Vừa rồi ta có hơi lớn tiếng, bất quá đấy không phải hoàn toàn là hù dọa đâu. Chắc ngươi cũng biết ngươi xinh đẹp như thế nào, nói thật nãy giờ ta phải kiềm chế rất nhiều. Còn nữa, sau này đừng bao giờ thách thức người khác khi đang yếu thế, cho dù ngươi có khôi phục lại giết ta thì ngươi vẫn là người chịu thiệt.
Bỗng nhiên bị một tiểu tử dạy đời, nữ tử hơi ngẩn người, một cái Đấu giả cũng dám dạy đời Đấu Hoàng???
Bất quá ngẫm lại câu trước của Lâm Phong thì nội tâm nàng bỗng hiện lên một cỗ ngượng ngùng không hiểu lấn át luôn cả tức giận, từ trước đến giờ đã có nhiều người khen nàng xinh đẹp, nhưng chưa có người nào để nàng có cảm giác ngượng ngùng như đối mặt với thiếu niên trước mắt.
Nữ tử lắc lắc cái đầu:
-Ta đang nghĩ cái gì thế này…
Đang xoa thuốc, Tiêu Viêm không hiểu nữ nhân này lắc đầu làm cái gì đây, thôi kệ, làm nhanh cho xong chứ ở chung với nàng trong khi nàng chỉ có một cái áo khoác trên người chẳng khác nào ôm một quả boom nổ chậm không biết lúc nào thì nổ.
Ba phút sau, Tiêu Viêm hoàn thành xong việc trị liệu đứng dậy phủi phủi tay nói:
-Miệng vết thương đã xử lí xong, còn nội thương và phong ấn chỉ có thể dựa vào ngươi thôi, dù sao ta chỉ là một gã đấu giả không có bản lĩnh này.
Lời nói vừa dứt, Tiêu Viêm lập tức đứng dậy đi ra khỏi sơn động xem xét một phen, đồng thời cũng để tránh mặt nữ tử để bình ổn lại tâm tình trước khi mặt đối mặt một lần nữa.
Phát hiện không có ma thú nào tới gần, Tiêu Viêm nhảy thẳng xuống lòng thác dùng sự mát lạnh của nước trấn áp lại dục hỏa, trong đầu trao đổi với Nguyên Tiểu Bảo:
-Nghe qua hình như ngươi thích nữ nhân này hả?
Nguyên Tiểu Bảo xấu hổ không trả lời ngay mà hỏi lại:
-Vậy ngươi có thích không?
Tiêu Viêm thẳng thắn gật đầu:
-Thích, làm một nam nhân không thích nàng mới là lạ.
Nghe vậy Nguyên Tiểu Bảo mới có dũng khí nói:
-Kì thực không chỉ nàng, nếu ngươi hỏi ta có thích Huân Nhi, Nhã Phi, Tiêu Ngọc hay Tiểu Y Tiên hay không thì ta sẽ trả lời ấn tượng đầu tiên của ta đều là thích, bất quá giữa thích và yêu còn một quãng đường rất xa, ta không có ý nghĩ tiến tới yêu với những người sau.
-Nhưng khi nhìn thấy nàng ngất xỉu ta lại nổi lên ý muốn bảo vệ nàng, che chở cho nàng, ngươi thấy ta có ngây thơ không? Rõ ràng ta chỉ là một linh hồn thể sống bám vào ngươi, còn nàng đã là một cường giả, ta…. không biết mình có đủ tư cách theo đuổi nàng hay không.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Viêm thấy Nguyên Tiểu Bảo nói với giọng điệu này, từ đó Tiêu Viêm biết Nguyên Tiểu Bảo rất nghiêm túc, Nguyên Tiểu Bảo thực rất thích nữ tử kia, nhưng Nguyên Tiểu Bảo thiếu một chút quyết tâm, hoặc nói là Nguyên Tiểu Bảo tự ti.
Tiêu Viêm cho Nguyên Tiểu Bảo lời khuyên:
-Trong tình cảm, không có xứng hay không xứng, chỉ có dám hay không dám, nếu ngươi không dám đưa tay ra bắt lấy cơ hội sẽ có ngày ngươi hối hận.
Nguyên Tiểu Bảo trầm mặc, nói thật từ lúc xuyên qua đến bây giờ hắn vẫn không có định hướng gì về sau, hắn chỉ phó mặc cho số phận đi theo Tiêu Viêm, sống hay chết đều không quan trọng, nhưng từ khi gặp nàng thì hắn đã có được một mục tiêu để tiếp tục sống.
Chỉ là, hắn phải nắm bắt cơ hội thế nào trong khi không có thân thể đây?
Cái ý nghĩ của Nguyên Tiểu Bảo không giấu được Tiêu Viêm, nhưng Tiêu Viêm không biết cách nào để giúp đỡ, Tiêu Viêm chắc chắn sẽ không cho Nguyên Tiểu Bảo mượn thân thể bày tỏ với nữ nhân kia.
Bởi vì nếu làm như vậy chẳng may nàng không nhận ra khác biệt giữa hai người mà thích hắn thì rất thiệt thòi cho Nguyên Tiểu Bảo, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rắc rối hơn rất nhiều, Tiêu Viêm không muốn sau này sẽ khó xử khi đối mặt với Nguyên Tiểu Bảo.
Cả hai, đều trầm mặc.
Một lát sau, Nguyên Tiểu Bảo hỏi Tiêu Viêm:
-Ta cảm thấy ánh mắt nàng nhìn ngươi có chút không đúng, vậy nếu nàng nói thích ngươi, thì ngươi có dám danh chính ngôn thuận rước nàng về ở chung không?
Lần này Tiêu Viêm hơi ngập ngừng không chắc chắn nói:
-Ngươi cũng biết mối quan hệ giữa ta với Huân Nhi rồi đấy, ta yêu thích Huân Nhi, ta không muốn tổn thương Huân Nhi, ta tự dặn bản thân rằng ta với những nữ nhân khác chỉ nên dừng lại ở thích, nhưng chuyện tương lai ta không dám chắc chắn bất cứ điều gì.
-Giống như ngươi vừa nói, từ thích đến yêu có một khoảng cách, bất quá theo ta cái khoảng cách đó không chia gần xa, chỉ cần xuất hiện một biến cố quan trọng nào đó thúc đẩy cái thích thì ngươi sẽ vướng vào tình yêu ngay, còn nếu không có biến cố vĩnh viễn sẽ chỉ dừng lại ở thích.
Trải qua trò chuyện, Nguyên Tiểu Bảo đã bình tĩnh lại cười cười:
-Nói vậy nhìn theo một góc độ nào đó chúng ta là tình địch a, ta nhất định sẽ không thua ngươi.
Tiêu Viêm lắc đầu nói:
-Ngươi nói chỉ đúng bốn thành thôi, ta đúng là có thích nàng, cũng muốn cùng nàng xảy ra biến cố nào đó, nhưng trong lòng ta luôn có hình bóng Huân Nhi nên sẽ chủ động tránh xa biến cố, tính ra phần thắng của ngươi vẫn cao hơn a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook