Xuyên Vào Đấu Phá Thương Khung
Chương 19: Luyện chế xuân dược

Tiêu chí đầu tiên để trở thành cường giả là phải sống sót được trong nguy hiểm, chết rồi cái gì đều không có, cho nên một tháng tiếp theo Tiêu Viêm dành một nửa thời gian cho việc luyện tập thân pháp bằng cách né tránh các cọc gỗ ngẫu nhiên đánh tới do Dược lão bài trí.

Cho tới hôm nay Tiêu Viêm đã miễn cưỡng né được mười ba cái cọc gỗ liên phóng, tu vi cũng một đường thuận lợi đột phá lên lục tinh đấu giả.

À không, nói là thuận lợi nhưng thực chất Tiêu Viêm đã ăn không ít đau khổ từ các bài luyện tập quái ác của Dược lão, nào là sử dụng chất kích thích hút đấu khí, nào là dùng bí pháp kéo dãn kinh mạch gia tăng tốc độ hấp thu đấu khí mà không tổn hại căn cơ, cuộc sống không khác gì đi đày ải.

Tuy nhiên hiệu quả thu về còn trên cả tuyệt vời.

Đồng thời trong một tháng này Tiêu Viêm để Nguyên Tiểu Bảo hiện thân không ít, còn bản thân thì ngồi bên trong nghe Nguyên Tiểu Bảo với Dược lão bàn luận về tu chân, lợi ích đạt được không hề nhỏ, nhất là về mặt sử dụng linh hồn lực sao cho giống thần thức.

Bởi vì tham vọng của Dược lão là muốn từ Nguyên Tiểu Bảo sáng tạo ra một cái tiểu công pháp có thể song song tồn tại với Phần Quyết cho Tiêu Viêm đắp lên thức hải, đáng tiếc, vốn hiểu biết của Nguyên Tiểu Bảo quá ít, nhất thời Dược lão chưa nghĩ ra được điều gì.

Bất quá đây là trao đổi song phương cùng có lợi chứ không phải Dược lão lợi dụng Nguyên Tiểu Bảo, Dược lão đã hứa sẽ nghiên cứu sáng tạo cho Nguyên Tiểu Bảo một cái công pháp tu chân để sau này có tách ra Nguyên Tiểu Bảo vẫn có thể tự mình tu luyện.

So sánh cái trước với cái sau thì sáng tạo công pháp cho Nguyên Tiểu Bảo được Dược lão ưu tiên hơn, dù sao nó cũng dễ dàng hơn vì chỉ phải sáng tạo ra công pháp độc lập chứ không dính tới Phần Quyết.

Bỏ qua chuyện đó, ngồi trong động phủ, Tiêu Viêm nhớ tới cái gì hỏi Dược lão:

-Lão sư, ta đã đột phá lên lục giai đấu giả, thể chất cũng được cải thiện khá nhiều, không biết có đủ điều kiện học được cái đấu kĩ địa giai lần trước ngài nói hay chưa?

Dược lão gật đầu:

-Miễn cưỡng được rồi, bất quá vi sư nhớ không lầm thì ngươi không còn nhiều Hồi Khí Đan nữa, kiếm được Hồi Linh Xích Quả đi rồi tính.

Hồi Khí Đan là một loại đan dược phụ trợ giúp hồi phục đấu khí, ăn nhiều cũng không đột phá được, nhưng đối với Tiêu Viêm thì Hồi Khí Đan vô cùng quan trọng, không có Hồi Khí Đan hiệu quả lịch lãm trong Ma Thú Sơn Mạch sẽ giảm bớt một nửa.

Dò xét lại nhẫn trữ vật một phen, Tiêu Viêm nói:

-Quả thực chỉ còn ba viên Hồi Khí Đan, nhất thiết phải đi kiếm Hồi Linh Xích Quả rồi. Tuy nhiên trước khi ra ngoài nên luyện một chút độc dược phòng thân a.

Nghe đến luyện dược, Nguyên Tiểu Bảo trong đầu Tiêu Viêm đưa ra ý kiến:

-Luyện độc dược…. chi bằng chúng ta điều chế xuân dược đi.

Tiêu Viêm cổ quái hỏi:

-Ở cái chốn không người này luyện xuân dược làm quái gì???

Nguyên Tiểu Bảo cười cười:

-Nga, ai nói với ngươi luyện xuân dược cho người dùng, ta nói là luyện xuân dược chuyên chế cho ma thú. Thử nghĩ xem, độc dược là thứ có hại, một khi ma thú trúng phải nhất định sẽ điên cuồng theo thiên hướng thô bạo, trước khi chết bởi độc ma thú sẽ phản kích rất mạnh.

-Nhưng xuân dược thì khác, xuân dược là loại thuốc phóng đại bản năng, kích thích dục tính, nếu ma thú dính vào còn không chạy đi tìm kiếm bạn đời bỏ qua chúng ta sao, so ra tiện hơn dùng độc rất nhiều.

Được Nguyên Tiểu Bảo “khai sáng”, Tiêu Viêm vỗ trán một cái:

-Có lí.

Dược lão ở bên cạnh nghe được hai tên nhóc “bàn luận nhân sinh” ho khan:

-Tuổi trẻ a, nói thì có vẻ chính nhân quân tử, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là đi luyện xuân dược.

Bị Dược lão nói trúng tim đen, cả Nguyên Tiểu Bảo lẫn Tiêu Viêm đều cười cười xấu hổ, chung quy hai người đều là nam nhân, lại có thể luyện dược mà không đi luyện xuân dược sẽ rất ngứa ngáy tay chân, xuân dược là một cái gì đó rất có ma tính.

Đương nhiên chỉ luyện thôi chứ hai người không có ý tứ sử dụng lên người khác.

Qua thêm ba ngày điều chế xuân dược, Tiêu Viêm mới theo kế hoạch trước đó vác Huyền Trọng Thước đi ra ngoài, dựa theo kiến thức về Hồi Linh Xích Quả cộng thêm linh hồn cảm giác lực xuất sắc Tiêu Viêm đã vạch ra được phương hướng đại khái tới nơi có khả năng thu được Hồi Linh Xích Quả nhất.

Đó là một thung lũng nhỏ với năng lượng nồng đậm nhất trong phạm vi mười dặm, có điều cây cối hai bên có dấu hiệu của đập phá, đồng nghĩa bên trong có ma thú ẩn nấp, nhưng ở bên ngoài lại không có chỗ núp tốt để thăm dò.

May mắn Tiêu Viêm có thể sử dụng một chút thần thức, từ phía xa Tiêu Viêm tản ra thần thức len lén chui vào một góc khuất của thung lũng, một lát sau Tiêu Viêm liếm liếm môi nói:

-Quả nhiên có Hồi Linh Xích Quả, hơi phiền toái một chút có một con Bạo Tuyết Ma Viên nhị giai canh giữ. Đã đến lúc… kiểm nghiệm sự hiệu quả của xuân dược rồi.

Cười đểu một cái, Tiêu Viêm lấy ra một cái Tăng Linh Quả rắc lên trên nửa lọ xuân dược ném vào thung lũng, vị trí cách Bạo Tuyết Ma Viên một khoảng hơn trăm trượng.

Đột nhiên có một cái đồ ăn ngon đến gần, Bạo Tuyết Ma Viên linh trí không cao lắm đang nằm bên gốc Hồi Linh Xích Quả lập tức đứng dậy chạy tới ngửi ngửi Tăng Linh Quả, “phát hiện” không có vấn đề gì khác thường Bạo Tuyết Ma Viên cầm Tăng Linh Quả lên cho hết vào miệng.

Sau đó, Bạo Tuyết Ma Viên vươn vai lười nhác trở về.

Tiêu Viêm nhíu mày:

-Đề kháng quá cao nên xuân dược không có tác dụng?

-Grraooooooooooo.

Lời nói chưa dứt, Tiêu Viêm đã bị một tiếng gầm cực lớn làm cho giật mình.

Ba giây sau, Tiêu Viêm chứng kiến đầu Bạo Tuyết Ma Viên ánh mắt ửng hồng, miệng chảy đầy dãi nhảy tưng tưng hướng tới bên ngoài thung lũng chạy trối chết, cái cây gậy thô to ở dưới hạ bộ nhô hẳn ra ngoài, bộ dáng rất hưng phấn.

Tiêu Viêm ho khan:

-Không biết đầu Bạo Tuyết Ma Viên cái nào sẽ được hưởng đây.

Đợi thêm một lúc nữa, sau khi chắc chắn Bạo Tuyết Ma Viên đã đi xa Tiêu Viêm mới dám vào hang của nó thu thập Hồi Linh Xích Quả, tiện tay gom hết đám dược liệu khác của Bạo Tuyết Ma Viên ở bên cạnh luôn, trong đầu thầm nghĩ:

-Chậc, xuân dược đúng là loại vũ khí lợi hại, sau này luyện nhiều thêm chút đi.

Không còn việc gì nữa Tiêu Viêm lên đường trở về động phủ, dù sao trong một tháng trước Tiêu Viêm đã thu đủ dược liệu để luyện chế Hồi Khí Đan chỉ thiếu mỗi Hồi Linh Xích Quả.

Có Hồi Linh Xích Quả, rất nhanh Dược lão đã luyện cho Tiêu Viêm một lượng lớn Hồi Khí Đan, Tiêu Viêm lập tức có cơ sở không ngừng luyện tập đấu kĩ địa giai – Diễm Phân Phệ Lãng Thước.

Vẫn là luyện tập với các cọc gỗ, nhưng cải tiến hơn một chút, lần này Tiêu Viêm không phải né tránh cọc gỗ đánh tới mà là đứng trên mười ba cọc gỗ xếp thành hàng từ cao xuống thấp theo thứ tự từ một đến mười ba chém ngang thân thác nước.

Nói cách khác với cách bài trí này đứng ở cọc gỗ số càng lớn áp lực nước càng mạnh. (Ở dưới thấp).

Mà sức chảy của cái thác nước này mạnh mẽ vô cùng, trong những lần đầu tiên Tiêu Viêm đứng ở cọc gỗ số một vung tay lên chưa chém được nửa mét thì Huyền Trọng Thước đã bị sức nước đánh bật khỏi tay Tiêu Viêm, cổ tay đau nhói.

Thậm chí… có mấy lần Tiêu Viêm cố gắng níu kéo Huyền Trọng Thước cũng bị thác nước dìm xuống, đau nhức vô cùng.

Cứ thế một tháng trôi qua, hôm nay Tiêu Viêm đang luyện tập ở cọc gỗ thứ tám bỗng nghe được một tiếng rống cực lớn, ẩn ẩn bên trong còn có một cỗ lực lượng kì dị chấn động tâm thần, giống như… đó không phải tiếng rống bình thường mà là âm ba đấu kĩ.

Chỉ bằng một tiếng rống, Tiêu Viêm đã bị đánh cho hộc máu.

Dược lão ngẩng đầu lên trời biến sắc nói:

-Đây là…. Tiếng gầm của lục giai ma thú Tử Tinh Dực Sư Vương. Rốt cuộc ai đang giao đấu với nó?

Tiêu Viêm nhãn đồng co rụt chấn kinh hỏi lại:

-Lục giai ma thú? Tương đương cường giả Đấu Hoàng của nhân loại????? Nói vậy gần đây đang có hai Đấu Hoàng giao chiến, sơ xảy một chút liền chết oan a.

Nhưng mà, trải qua hơn hai tháng lịch lãm lá gan Tiêu Viêm đã lớn hơn nhiều lắm, Tiêu Viêm nói thêm một câu:

-Lão sư, ngài có thể bảo hộ ta quan sát một chút không?

Dược lão rất hài lòng với cách nghĩ của Tiêu Viêm cười cười:

-Quan chiến hai vị Đấu Hoàng giao chiến là cơ hội có một không hai rất có lợi cho ngươi sau này. Đi, vi sư mang ngươi chứng kiến.

Thế là Dược lão nhập vào người Tiêu Viêm khống chế cơ thể Tiêu Viêm đi tới một ngọn núi cao, đứng từ đây Tiêu Viêm nhìn thấy khá rõ một người một thú chiến đấu với nhau trên bầu trời, từng đợt ba động đấu khí kinh khủng liên tiếp tràn ra.

May mắn có Dược lão hộ thể Tiêu Viêm mới không bị ba động đó đánh bay.

Tiêu Viêm cảm thán:

-Đấu Hoàng… thật mạnh, ta đứng trước mặt họ căn bản không khác con kiến hôi là mấy.

Dược lão đột nhiên nói:

-Thế nào? Rung động không, mong ước không?

Tiêu Viêm lắc đầu kiên định:

-Rung động thì có, nhưng mong ước nha, không có, tương lai đệ tử nhất định sẽ không dừng chân ở Đấu Hoàng.

Dược lão cười ha hả:

-Ngươi vẫn bá khí như vậy, không hổ là đệ tử của ta. Đấu Hoàng lại tính là thứ gì, ngày trước vi sư còn không để Đấu Hoàng vào mắt. Muốn tới gần hơn chút không?

Tiêu Viêm nhún vai:

-Lão sư đừng thử ta, ta còn rất yêu đời a.

Thấy Tiêu Viêm biết tiến biết lùi, Dược lão trong lòng thầm khen “tốt”, kì thực ở đây đã là cực hạn của Dược lão rồi, đến gần hơn không có lợi.

Tiêu Viêm đột nhiên hỏi:

-Lão sư nghĩ ai sẽ thắng?

Dược lão đáp:

-Theo kinh nghiệm của vi sư nếu cứ tiếp diễn thì Tử Tinh Dực Sư Vương sẽ thua, đợi hoàng hôn xuống nó sẽ không có trợ lực từ mặt trời nữa. Nhưng trực giác nói cho vi sư biết Tử Tinh Dực Sư Vương vẫn có lá bài tẩy, có lẽ nữ nhân Đấu Hoàng kia sẽ ăn thiệt thòi không nhỏ.

Dược lão đoán không sai, qua thêm một thời gian dài chiến đấu, ngay lúc hoàng hôn gần buông xuống thì cái sừng trên đầu Tử Tinh Dực Sư Vương bỗng phát ra ánh sáng màu tím yêu dị, đấu khí thiên địa không ngừng được Tử Tinh Dực Sư Vương gom lại vào cái sừng.

Dược lão chấn kinh điều khiển cơ thể Tiêu Viêm bỏ chạy, đồng thời không quên giảng giải cho Tiêu Viêm biết chuyện gì đang xảy ra:

-Đây là đòn sát thủ của Tử Tinh Dực Sư Vương, phong ấn, sau này ngươi có gặp kĩ năng tương tự từ người khác tốt nhất nên dốc toàn lực đánh trả kéo theo đối phương bị thương nặng chứ đừng bỏ chạy, một khi phong ấn đã ra rất khó né tránh.

Nghe vậy Tiêu Viêm hỏi:

-Nữ nhân Đấu Hoàng kia sẽ chết sao?

Dược lão lắc đầu:

-Chưa chắc, nhưng nếu không có người cứu tám thành nàng sẽ chết.

Lời Dược lão chưa dứt, cả phiến thiên địa đã biến thành một màu tím âm u, một âm thanh nổ lớn vang lên, khí lãng tràn ra, mặc dù khoảng cách đã rất xa nhưng Dược lão vẫn chịu một chút ảnh hưởng, Dược lão vội vàng trở về nhẫn trả quyền khống chế cho Tiêu Viêm phân phó:

-Vi sư cần nửa canh giờ để tiêu trừ ảnh hưởng của phong ấn, ngươi tự giải quyết cho tốt.

Tiêu Viêm biết thời khắc nguy cấp khẽ gật đầu:

-Lão sư cứ yên tâm tĩnh dưỡng.

Đột nhiên, Tiêu Viêm nghe được một câu nói của Tử Tinh Dực Sư Vương truyền ra:

-Lục xoát cho ta, nhất định phải bắt được nữ nhân kia về cho ta.

Nghe vậy Tiêu Viêm thầm nghĩ:

-Nữ nhân kia quá lợi hại, đối đầu trực diện với phong ấn của Tử Tinh Dực Sư Vương vẫn có thể trốn được, chỉ không biết sẽ chạy được bao xa đây. Aizzz, đáng tiếc a, không được xem chiêu cuối cùng của hai người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương