Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ
-
Chương 104: Triều đình và giang hồ 2
Lúc chập choạng tối, người đã chiêu tập đủ. Chỉnh tề xếp hàng dưới núi.
“Bao nhiêu ?” Tôi đứng trên đỉnh núi nhìn xuống một đám người đen kịt bên dưới, khẽ nheo mắt hỏi.
“Hồi Giáo chủ, bốn mươi lăm môn phái mỗi phái xuất ra hai mươi cao thủ. Tổng cộng là chín trăm người” Hà Lẫm hồi đáp
Chín trăm người. Tôi suy nghĩ một lát : “Vậy ta phái ra năm ngàn người, thêm chín trăm người cũng được” Tôi vuốt ve Tương Thiên kiếm, rất nhanh, nó sẽ nhìn thấy máu, “Triều đình có bao nhiêu ?”
“Ba vạn. Huyền Thần Giả không dám phái nhiều binh, sợ toàn quân bị diệt. Nghe nói vốn chỉ phái một vạn, nhưng về sau Huyền Thần Tuân không chắc, lại phái ra hai vạn”
“Vậy sao ?” Tôi lại nhìn đám người ngay ngắn chỉnh tề dưới chân núi, “Triều đình đánh trận này với chúng ta định chắc là thất bại”
Gió thổi vào bạch y của tôi, tà áo tung bay, cũng thổi vào mái tóc đen mượt của tôi. Tôi đứng trên đỉnh núi, giống như đứng trên vị trí cao không với tới, là Vương giả vạn người kính ngưỡng. Tu La Chi Vương.
“Nếu Kình An Vương quay lại, ngươi nói hắn có giúp bọn chúng không ?” Tôi nhàn nhạt hỏi Hà Lẫm.
Hà Lẫm sững người, “Giáo chủ sao lại hỏi vậy ?” Thấy tôi không trả lời, lão nói, “Nếu Kình An Vương quay lại, chắc sẽ giúp hai vị ca ca của hắn”
Tôi cười, “Cũng nghĩ như ta. Cho dù ca ca của hắn không xem trọng hắn, rốt cuộc hắn vẫn là Huyền Thần Y, trên người mang dòng máu hoàng gia. Huống hồ, hắn từng vì người trên con đường kia mà ra tay đánh nhau với ta, hắn không tha thứ cho việc giết chóc”
Đáng tiếc hắn đã đi rồi. Nên sẽ không quay lại. Cho dù thân là Kình An Vương thì thế nào ?
Tôi đã từng, vì vẻ đẹp và sự ôn nhu của hắn, mà khuynh tâm. Có lẽ tôi đã từng thích hắn, nhưng cũng chỉ là đã từng.
Tôi hiện tại, e rằng đã nhận ra tâm của mình.
Tôi cười nhạt, xoay người đi, “Hà Lẫm, truyền khẩu lệnh của ta, hôm nay để chúng nghĩ ngơi dưới núi, đợi đến khi binh mã triều đình tiến vào phạm vi thống trị của ta, lập tức giết chết !”
“Dạ, Giáo chủ” Lời đáp của Hà Lẫm vô cùng kiên định.
“Ta đi trước. Ngươi xem chừng cho tốt” Tôi cười cười.
Buổi trưa ngày thứ hai, quân đội triều đình đã đi qua Hoài An Môn Giang Bắc. Rất nhanh, không tới năm ngày thì sẽ đến đây.
“Nếu bên đó chậm như vậy, thì nghỉ ngơi năm ngày” Tôi cười nói với Hà Lẫm.
“Nghỉ ngơi ? Giáo chủ, chúng ta nên sẵn sàng ứng chiến ạ ! Nếu không đợi bên đó đến, vậy…” Hà Lẫm vội nói.
“Sợ cái gì !” Tôi không hoang mang nói, “Bên kia là quân đội, không giống với chúng ta. Cho dù bọn chúng muốn hủy diệt Giáo ta, vậy người được chọn ra cũng không phải là vô dụng. Nhưng người của chúng ta không giống, một người bên này cũng có thể đánh với từ năm đến mười người bên kia. Ta không xem qua võ công của những môn phái nhỏ nhoi đó, nhưng có thể đoán được”
Hà Lẫm trầm tư. Tôi ngừng lại, sau đó nói tiếp : “Nếu thêm Khúc trang nữa là bốn mươi sáu. Nếu ta không hủy diệt Không Động, Nga Mi, Võ Đang, hay là Mộ Dung Sơn trang, vậy không biết trên giang hồ có bao nhiêu thế gia môn phái”
Hà Lẫm có chút thương cảm : “Thuộc hạ ở Ma giáo đã lâu. Khi thuộc hạ còn trẻ đã ở đây làm hộ pháp, khi đó là Linh Tuất Kiệt làm Giáo chủ, về sau sau khi Linh Giáo chủ bị Trang chủ Thẩm trang trước đây giết chết, Ma giáo ngày càng lụn bại, Giáo chủ cũng thay đổi từng người một, về sau Gian Tập Lũng giết chết Giáo chủ khi đó, ngồi vào vị trí này. Giáo chủ hiện tại là người, kì thực là người quả đoán nhất trong số những Giáo chủ đó, cũng là người khiến ai cũng sợ hãi nhất”
“Vậy sao ?” Tôi mỉa mai cười, sau đó nghiêm mặt hỏi, “Vậy ngươi có phải đã từng gặp Minh Sát ?”
“Minh Sát ? Dĩ nhiên là rất quen thuộc. Hắn lúc đó là người đồ đệ mà Linh Tuất Kiệt coi trọng nhất. Tuổi còn nhỏ, lại có căn cơ trời sinh. Ngộ tính cũng rất cao. Linh Tuất Kiệt thường nói sau này sẽ truyền chức Giáo chủ cho hắn. Nhưng sau đó, Giáo chủ bị giết chết, hắn cũng biệt tích. Qua vài năm, hắn phạm vào huyết án trên giang hồ, thủ pháp giống với Giáo chủ, còn có phần hơn người” Hà Lẫm nói, “Không bao lâu sau, hắn lại đến Giang Bắc, Vũ Văn Thích của Hoài An Môn muốn giết hắn, cho nên hắn đã tạo ra trận Đại chiến Giang Hoài chấn động võ lâm”
“Còn ác hơn ta sao ?” Tôi lạnh nhạt cười.
Hà Lẫm run lên, “Thủ đoạn ác hơn so với Giáo chủ trước đây. Sau khi Giáo chủ thành quỷ thì tương đương…”
Tôi không hỏi nữa. Chỉ xuất thần nhìn ra xa.
“Giáo chủ, vậy bọn thuộc hạ…làm sao nghênh chiến ?” Hộ pháp hỏi, kéo hồn tôi về.
“Các ngươi ?” Tôi liếc nhìn Hà Lẫm bên cạnh và hộ pháp phía sau, nói, “Mấy người các ngươi theo ta xem trận đánh”
“Dạ, Giáo chủ”
“Bao nhiêu ?” Tôi đứng trên đỉnh núi nhìn xuống một đám người đen kịt bên dưới, khẽ nheo mắt hỏi.
“Hồi Giáo chủ, bốn mươi lăm môn phái mỗi phái xuất ra hai mươi cao thủ. Tổng cộng là chín trăm người” Hà Lẫm hồi đáp
Chín trăm người. Tôi suy nghĩ một lát : “Vậy ta phái ra năm ngàn người, thêm chín trăm người cũng được” Tôi vuốt ve Tương Thiên kiếm, rất nhanh, nó sẽ nhìn thấy máu, “Triều đình có bao nhiêu ?”
“Ba vạn. Huyền Thần Giả không dám phái nhiều binh, sợ toàn quân bị diệt. Nghe nói vốn chỉ phái một vạn, nhưng về sau Huyền Thần Tuân không chắc, lại phái ra hai vạn”
“Vậy sao ?” Tôi lại nhìn đám người ngay ngắn chỉnh tề dưới chân núi, “Triều đình đánh trận này với chúng ta định chắc là thất bại”
Gió thổi vào bạch y của tôi, tà áo tung bay, cũng thổi vào mái tóc đen mượt của tôi. Tôi đứng trên đỉnh núi, giống như đứng trên vị trí cao không với tới, là Vương giả vạn người kính ngưỡng. Tu La Chi Vương.
“Nếu Kình An Vương quay lại, ngươi nói hắn có giúp bọn chúng không ?” Tôi nhàn nhạt hỏi Hà Lẫm.
Hà Lẫm sững người, “Giáo chủ sao lại hỏi vậy ?” Thấy tôi không trả lời, lão nói, “Nếu Kình An Vương quay lại, chắc sẽ giúp hai vị ca ca của hắn”
Tôi cười, “Cũng nghĩ như ta. Cho dù ca ca của hắn không xem trọng hắn, rốt cuộc hắn vẫn là Huyền Thần Y, trên người mang dòng máu hoàng gia. Huống hồ, hắn từng vì người trên con đường kia mà ra tay đánh nhau với ta, hắn không tha thứ cho việc giết chóc”
Đáng tiếc hắn đã đi rồi. Nên sẽ không quay lại. Cho dù thân là Kình An Vương thì thế nào ?
Tôi đã từng, vì vẻ đẹp và sự ôn nhu của hắn, mà khuynh tâm. Có lẽ tôi đã từng thích hắn, nhưng cũng chỉ là đã từng.
Tôi hiện tại, e rằng đã nhận ra tâm của mình.
Tôi cười nhạt, xoay người đi, “Hà Lẫm, truyền khẩu lệnh của ta, hôm nay để chúng nghĩ ngơi dưới núi, đợi đến khi binh mã triều đình tiến vào phạm vi thống trị của ta, lập tức giết chết !”
“Dạ, Giáo chủ” Lời đáp của Hà Lẫm vô cùng kiên định.
“Ta đi trước. Ngươi xem chừng cho tốt” Tôi cười cười.
Buổi trưa ngày thứ hai, quân đội triều đình đã đi qua Hoài An Môn Giang Bắc. Rất nhanh, không tới năm ngày thì sẽ đến đây.
“Nếu bên đó chậm như vậy, thì nghỉ ngơi năm ngày” Tôi cười nói với Hà Lẫm.
“Nghỉ ngơi ? Giáo chủ, chúng ta nên sẵn sàng ứng chiến ạ ! Nếu không đợi bên đó đến, vậy…” Hà Lẫm vội nói.
“Sợ cái gì !” Tôi không hoang mang nói, “Bên kia là quân đội, không giống với chúng ta. Cho dù bọn chúng muốn hủy diệt Giáo ta, vậy người được chọn ra cũng không phải là vô dụng. Nhưng người của chúng ta không giống, một người bên này cũng có thể đánh với từ năm đến mười người bên kia. Ta không xem qua võ công của những môn phái nhỏ nhoi đó, nhưng có thể đoán được”
Hà Lẫm trầm tư. Tôi ngừng lại, sau đó nói tiếp : “Nếu thêm Khúc trang nữa là bốn mươi sáu. Nếu ta không hủy diệt Không Động, Nga Mi, Võ Đang, hay là Mộ Dung Sơn trang, vậy không biết trên giang hồ có bao nhiêu thế gia môn phái”
Hà Lẫm có chút thương cảm : “Thuộc hạ ở Ma giáo đã lâu. Khi thuộc hạ còn trẻ đã ở đây làm hộ pháp, khi đó là Linh Tuất Kiệt làm Giáo chủ, về sau sau khi Linh Giáo chủ bị Trang chủ Thẩm trang trước đây giết chết, Ma giáo ngày càng lụn bại, Giáo chủ cũng thay đổi từng người một, về sau Gian Tập Lũng giết chết Giáo chủ khi đó, ngồi vào vị trí này. Giáo chủ hiện tại là người, kì thực là người quả đoán nhất trong số những Giáo chủ đó, cũng là người khiến ai cũng sợ hãi nhất”
“Vậy sao ?” Tôi mỉa mai cười, sau đó nghiêm mặt hỏi, “Vậy ngươi có phải đã từng gặp Minh Sát ?”
“Minh Sát ? Dĩ nhiên là rất quen thuộc. Hắn lúc đó là người đồ đệ mà Linh Tuất Kiệt coi trọng nhất. Tuổi còn nhỏ, lại có căn cơ trời sinh. Ngộ tính cũng rất cao. Linh Tuất Kiệt thường nói sau này sẽ truyền chức Giáo chủ cho hắn. Nhưng sau đó, Giáo chủ bị giết chết, hắn cũng biệt tích. Qua vài năm, hắn phạm vào huyết án trên giang hồ, thủ pháp giống với Giáo chủ, còn có phần hơn người” Hà Lẫm nói, “Không bao lâu sau, hắn lại đến Giang Bắc, Vũ Văn Thích của Hoài An Môn muốn giết hắn, cho nên hắn đã tạo ra trận Đại chiến Giang Hoài chấn động võ lâm”
“Còn ác hơn ta sao ?” Tôi lạnh nhạt cười.
Hà Lẫm run lên, “Thủ đoạn ác hơn so với Giáo chủ trước đây. Sau khi Giáo chủ thành quỷ thì tương đương…”
Tôi không hỏi nữa. Chỉ xuất thần nhìn ra xa.
“Giáo chủ, vậy bọn thuộc hạ…làm sao nghênh chiến ?” Hộ pháp hỏi, kéo hồn tôi về.
“Các ngươi ?” Tôi liếc nhìn Hà Lẫm bên cạnh và hộ pháp phía sau, nói, “Mấy người các ngươi theo ta xem trận đánh”
“Dạ, Giáo chủ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook