Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ
-
Chương 103: Triều đình và giang hồ 1
Cả thiên hạ bắt đầu phân thành hai phái rõ ràng.
Giáo chủ Ma giáo thống trị giang hồ, Thánh thượng duy nhất tồn tại trong cuộc thảm sát Hoàng cung thống trị Hoàng thành.
Bởi vì cảm thấy uy hiếp quá lớn, Thánh thượng Huyền Thần Giả chuẩn bị phái binh tiêu diệt thế lực cực lớn trong giang hồ - Ma giáo.
Mọi người thấp thỏm không yên nhưng mừng thầm trong lòng chờ đợi Ma giáo và triều đình giao tranh trực tiếp.
Chờ sự diệt vong của tà giáo, chờ sự tương trợ cho nhân sĩ chính phái bọn chúng.
Tôi ngồi trên vị trí cao cao tại thượng, cúi nhìn đám người đang phủ phục bên dưới.
Đó là kết quả sau khi Hà Lẫm chấn chỉnh Ma giáo, nhân số tăng lên, nội bộ Ma giáo càng có khí thế.
“Đã phái binh ?” Tôi hỏi.
“Dạ, Giáo chủ” Hà Lẫm nói, “Đã phái binh. Giáo chủ muốn đối phó thế nào ?”
Tôi trầm tư một chút : “Nếu đánh nhau với triều đình, Ma giáo sức yếu thế mỏng, đối đầu trực tiếp không được”
“Ý của Giáo chủ…là đấu trí ?” Một vị hộ pháp bước lên nói.
“Đấu trí ?” Tôi hừ lạnh, “Huyền Thần Giả hắn là loại người nào ? Còn muốn ta dùng đầu óc đối phó hắn ?”
Vị hộ pháp kia cười ngượng, lui về sau.
“Hà Trưởng lão,” Tôi gọi đến tên của Hà Lẫm, “Trên võ lâm có biểu hiện ý ủng hộ không ?”
“Hồi Giáo chủ, các môn phái trên võ lâm đều quy phục Ma giáo ta, liên tục biểu thị ý muốn Ma giáo đối kháng với triều đình” Hà Lẫm đắc ý nói.
“Vậy sao ?” Tôi liếc mắt, trừng Hà Lẫm, “Sao ngươi lại không nói bọn chúng muốn nhìn Ma giáo với triều đình lưỡng bại câu thương ?”
“Cái này…” Hà Lẫm vội nói.
“Hà Trưởng lão” Tôi cười cười.
“Có Hà Lẫm !” Hà Lẫm nói.
“Hiện tại ngươi lập tức phái người đến các môn phái, mỗi một môn phái điều động một nửa cao thủ đến tập hợp ở giáo ta. Người phái đi nhất định phải tận mắt kiểm tra là cao thủ mới được !” Tôi nghiêm mặt, “Sau này, ta xem chúng làm sao vui mừng khi người gặp nạn !”
“Giáo chủ anh minh !” Hộ pháp bắt đầu cười trộm.
“Đừng cười,” Tôi cau mày, “Kình An Vương Huyền Thần Y sau khi giao đấu với ta thì bỏ đi, nên sẽ không quay lại Hoàng thành, Huyền Thần Giả có chút đầu óc, nhưng sau lần bị dọa đó, hắn sẽ không đích thân ra mặt”
Hà Lẫm nói tiếp : “Hơn phân nửa là Nhị đệ của hắn Tĩnh Đoan Vương Huyền Thần Tuân dẫn binh đến. Tĩnh Đoan Vương này cũng là một tướng quân, còn rất có kinh nghiệm, nhưng hắn cũng chưa từng thử qua võ công của Giáo chủ, chỉ là nghe nói lại. Người này bảo thủ cố chấp, nhất định sẽ không coi trọng Giáo chủ. Chỉ vì đối phương người nhiều thế lớn, hơn nữa đều trải qua huấn luyện, giáo ta cũng chưa từng chân chính trải qua luyện tập…”
Tôi phất tay : “Hà Trưởng lão không cần lo lắng, suy cho cùng giáo ta cũng không phải là một đống hỗn độn, hà tất phải sợ hắn ?”
“Phải, Giáo chủ. Tất cả đều nghe theo phân phó của Giáo chủ” Hà Lẫm cung kính nói.
Tôi dựa vào lưng ghế, từ trên cao nhìn xuống bọn họ : “Hoàng thành không có Kình An Vương, cho dù có một trăm Huyền Thần Giả, một ngàn Huyền Thần Tuân ta cũng không lo lắng. Chỉ dựa vào một mình ta, thì có thể dạy cho chúng biết thế nào là sợ hãi !”
“Giáo chủ, nếu những môn phái đó không đồng ý để người của mình mạo hiểm ?” Có hộ pháp do dự không yên nói.
Tôi cười lạnh “Là bọn chúng đồng ý tự mình quy thuận, cùng sống chết với giáo ta, không thể chỉ có binh mã của một mình bổn giáo đi đối phó với triều đình, bản thân đương nhiên cũng phải bỏ công sức. Nếu không chắc,vậy thì bọn chúng không quy thuận, trở về báo với ta, ngay trong đêm ta sẽ giải quyết sạch bọn chúng !”
“Dạ, Giáo chủ. Vậy thuộc hạ cáo lui…” Hà Lẫm đứng lên nói.
“Lui xuống đi. Mau chóng chiêu tập nhân mã”
“Vậy Giáo chủ…” Những người còn lại đều không dám ở lại cùng tôi.
“Các ngươi cũng lui đi. Lần này, Mộ Thiên Vẫn ta phải đánh một trận chiến trước nay không có !” Tôi tuyên bố.
“Giáo chủ…” Hà Lẫm đi đến cửa lại xoay người trờ lại.
“Chuyện gì ?” Tôi chán ghét hỏi.
“Giáo chủ…Thuộc hạ nhớ sau khi Khúc Vô Loan chết, Giáo chủ không có nói muốn Khúc trang quy phục giáo ta, nhưng lần này…”
Khúc Vô Loan ? Cái tên đã quên mất từ rất lâu trong kí ức lại hiện lên trong đầu tôi, vừa mới hiện lên, còn có tình cảnh và những lời hắn đã nói trước khi chết.
“Khúc trang cũng không có ai đáng để phái ra. Trong bọn chúng chỉ còn mỗi võ công của Khúc Tỉ Phong và Ninh Diệc Vũ là còn có thể. Mấy năm nay lại không chiêu nạp người, chỉ là sơn trang đã quy ẩn mà thôi, không cần để ý” Tôi lạnh nhạt phân phó.
“Dạ, Giáo chủ, vậy Hà Lẫm đi làm ngay”
Giáo chủ Ma giáo thống trị giang hồ, Thánh thượng duy nhất tồn tại trong cuộc thảm sát Hoàng cung thống trị Hoàng thành.
Bởi vì cảm thấy uy hiếp quá lớn, Thánh thượng Huyền Thần Giả chuẩn bị phái binh tiêu diệt thế lực cực lớn trong giang hồ - Ma giáo.
Mọi người thấp thỏm không yên nhưng mừng thầm trong lòng chờ đợi Ma giáo và triều đình giao tranh trực tiếp.
Chờ sự diệt vong của tà giáo, chờ sự tương trợ cho nhân sĩ chính phái bọn chúng.
Tôi ngồi trên vị trí cao cao tại thượng, cúi nhìn đám người đang phủ phục bên dưới.
Đó là kết quả sau khi Hà Lẫm chấn chỉnh Ma giáo, nhân số tăng lên, nội bộ Ma giáo càng có khí thế.
“Đã phái binh ?” Tôi hỏi.
“Dạ, Giáo chủ” Hà Lẫm nói, “Đã phái binh. Giáo chủ muốn đối phó thế nào ?”
Tôi trầm tư một chút : “Nếu đánh nhau với triều đình, Ma giáo sức yếu thế mỏng, đối đầu trực tiếp không được”
“Ý của Giáo chủ…là đấu trí ?” Một vị hộ pháp bước lên nói.
“Đấu trí ?” Tôi hừ lạnh, “Huyền Thần Giả hắn là loại người nào ? Còn muốn ta dùng đầu óc đối phó hắn ?”
Vị hộ pháp kia cười ngượng, lui về sau.
“Hà Trưởng lão,” Tôi gọi đến tên của Hà Lẫm, “Trên võ lâm có biểu hiện ý ủng hộ không ?”
“Hồi Giáo chủ, các môn phái trên võ lâm đều quy phục Ma giáo ta, liên tục biểu thị ý muốn Ma giáo đối kháng với triều đình” Hà Lẫm đắc ý nói.
“Vậy sao ?” Tôi liếc mắt, trừng Hà Lẫm, “Sao ngươi lại không nói bọn chúng muốn nhìn Ma giáo với triều đình lưỡng bại câu thương ?”
“Cái này…” Hà Lẫm vội nói.
“Hà Trưởng lão” Tôi cười cười.
“Có Hà Lẫm !” Hà Lẫm nói.
“Hiện tại ngươi lập tức phái người đến các môn phái, mỗi một môn phái điều động một nửa cao thủ đến tập hợp ở giáo ta. Người phái đi nhất định phải tận mắt kiểm tra là cao thủ mới được !” Tôi nghiêm mặt, “Sau này, ta xem chúng làm sao vui mừng khi người gặp nạn !”
“Giáo chủ anh minh !” Hộ pháp bắt đầu cười trộm.
“Đừng cười,” Tôi cau mày, “Kình An Vương Huyền Thần Y sau khi giao đấu với ta thì bỏ đi, nên sẽ không quay lại Hoàng thành, Huyền Thần Giả có chút đầu óc, nhưng sau lần bị dọa đó, hắn sẽ không đích thân ra mặt”
Hà Lẫm nói tiếp : “Hơn phân nửa là Nhị đệ của hắn Tĩnh Đoan Vương Huyền Thần Tuân dẫn binh đến. Tĩnh Đoan Vương này cũng là một tướng quân, còn rất có kinh nghiệm, nhưng hắn cũng chưa từng thử qua võ công của Giáo chủ, chỉ là nghe nói lại. Người này bảo thủ cố chấp, nhất định sẽ không coi trọng Giáo chủ. Chỉ vì đối phương người nhiều thế lớn, hơn nữa đều trải qua huấn luyện, giáo ta cũng chưa từng chân chính trải qua luyện tập…”
Tôi phất tay : “Hà Trưởng lão không cần lo lắng, suy cho cùng giáo ta cũng không phải là một đống hỗn độn, hà tất phải sợ hắn ?”
“Phải, Giáo chủ. Tất cả đều nghe theo phân phó của Giáo chủ” Hà Lẫm cung kính nói.
Tôi dựa vào lưng ghế, từ trên cao nhìn xuống bọn họ : “Hoàng thành không có Kình An Vương, cho dù có một trăm Huyền Thần Giả, một ngàn Huyền Thần Tuân ta cũng không lo lắng. Chỉ dựa vào một mình ta, thì có thể dạy cho chúng biết thế nào là sợ hãi !”
“Giáo chủ, nếu những môn phái đó không đồng ý để người của mình mạo hiểm ?” Có hộ pháp do dự không yên nói.
Tôi cười lạnh “Là bọn chúng đồng ý tự mình quy thuận, cùng sống chết với giáo ta, không thể chỉ có binh mã của một mình bổn giáo đi đối phó với triều đình, bản thân đương nhiên cũng phải bỏ công sức. Nếu không chắc,vậy thì bọn chúng không quy thuận, trở về báo với ta, ngay trong đêm ta sẽ giải quyết sạch bọn chúng !”
“Dạ, Giáo chủ. Vậy thuộc hạ cáo lui…” Hà Lẫm đứng lên nói.
“Lui xuống đi. Mau chóng chiêu tập nhân mã”
“Vậy Giáo chủ…” Những người còn lại đều không dám ở lại cùng tôi.
“Các ngươi cũng lui đi. Lần này, Mộ Thiên Vẫn ta phải đánh một trận chiến trước nay không có !” Tôi tuyên bố.
“Giáo chủ…” Hà Lẫm đi đến cửa lại xoay người trờ lại.
“Chuyện gì ?” Tôi chán ghét hỏi.
“Giáo chủ…Thuộc hạ nhớ sau khi Khúc Vô Loan chết, Giáo chủ không có nói muốn Khúc trang quy phục giáo ta, nhưng lần này…”
Khúc Vô Loan ? Cái tên đã quên mất từ rất lâu trong kí ức lại hiện lên trong đầu tôi, vừa mới hiện lên, còn có tình cảnh và những lời hắn đã nói trước khi chết.
“Khúc trang cũng không có ai đáng để phái ra. Trong bọn chúng chỉ còn mỗi võ công của Khúc Tỉ Phong và Ninh Diệc Vũ là còn có thể. Mấy năm nay lại không chiêu nạp người, chỉ là sơn trang đã quy ẩn mà thôi, không cần để ý” Tôi lạnh nhạt phân phó.
“Dạ, Giáo chủ, vậy Hà Lẫm đi làm ngay”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook