Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Đột nhiên, Khúc Tiểu Tây giống như lơ đãng hỏi: “Một nhà bọn mày đến Thượng Hải sinh sống như thế nào?”

“Mẹ tôi……” Mới mở đầu, gã ta đã đột nhiên dừng câu nói lại.

Khúc Tiểu Tây lại đùa nghịch dao nhỏ trong tay: “Tao thấy mày có vẻ không muốn nói……” Giọng cô kéo thật dài: “Dù sao tao cũng sẽ tìm được nhà bọn mày nhưng tình huống của mày bây giờ… khó có thể nói ha.”

Tầm mắt cô dừng lại ở vết thương trên đùi gã ta một chút.

Liễu Nhị lập tức nói: “Tôi nói, tôi nói còn không được sao? Mẹ và em gái tôi chuyên lừa gạt những cô gái đi lạc hoặc đi một mình, giả bộ yếu đuối lừa về nhà rồi trói lại bán cho mấy chỗ Hồng phòng.”

Hồng phòng là cách gọi đơn giản bởi những phòng ở đó đều treo đèn lồng màu đỏ, không nói cũng hiểu chỗ này là địa phương kinh doanh cái gì.

Sắc mặt Khúc Tiểu Tây lập tức khó coi hẳn, cuộc đời này cu hận nhất chính là đám mẹ mìn, đặc biệt là những kẻ chuyên bắt cóc con gái, trẻ nhỏ. Cả đều là đám súc sinh không hơn. Khúc Tiểu Tây lạnh nhạt nhìn Liễu Nhị trước mặt, nói: “Mẹ mày thật đúng là giỏi buôn bán!”

Không cần nghĩ cũng biết, nếu cô như rơi vào tay nhà này chắc chắn sẽ không thoát khỏi vận mệnh như vậy.

“Mẹ tôi… mẹ tôi cũng là bán phu nhân mới… mới phát hiện ra lợi nhuận từ cách kinh doanh này.”

Khúc Tiểu Tây cười nhạo một tiếng, nói: “Xem ra việc kinh doanh của mấy người làm không tồi. Được nhiều hay ít?”

Liễu Nhị sợ chết cực kỳ nên chỉ có thể ăn ngay nói thật: “6-7 người gì đó, chúng tôi tổng cộng mới bán chưa được bao nhiêu. Cũng không phải dễ lừa như vậy.”

Khúc Tiểu Tây: “Vậy bọn mày đến Thượng Hải bao lâu?”

“Sắp được hai tháng thì phải.”

Chưa đầy hai tháng đã làm nhiều chuyện như vậy? Khúc Tiểu Tây tức đến tay run rẩy.

Chính mắt thấy bộ dạng tiếc nuối không biết đủ của gã ta, thậm chí còn dùng từ 'mới', chỉ một chữ đã khiến Khúc Tiểu Tây vô cùng phẫn nộ. Cô ban đầu còn nghĩ dùng chút tiền tìm người nào đó đánh cho đám người này một trận, mỗi ngày gây chuyện để bọn chúng không được sống tốt, phải chịu khổ rồi rời khỏi Thượng Hải là đủ.

Cô với bọn chúng có xích mích nhưng vẫn chưa bao giờ nghĩ muốn lấy tính mạng cả nhà người ta.

Thế nhưng bây giờ Khúc Tiểu Tây thình lình hiểu rõ, có vài kẻ ác khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi. Mọi người thấy lúc bọn chúng ở nhà cũ bạch gia bắt nạt người khác được coi là ác? Chưa đâu, chúng còn có thể làm những chuyện ghê gớm hơn nữa, sao có thể trải qua cuộc sống thoải mái.

Chờ đến khi bọn chúng không được hưởng những ngày như vậy, bọn chúng sẽ tìm mọi cách kiếm tiền, chỉ cần bọn chúng tìm được một cửa sổ là đã có thể mở ngay cả cánh cửa, tìm được một con đường kiếm tiền là có thể đánh mất cả nhân tính.

Hiện giờ còn không phải là sao?

Những kẻ như thế người ta còn có thể trông cậy vào việc bọn chúng hối cải hay sao? Làm việc ác vài chục năm đã thành thói quen thì sao có thể sửa?

Những kẻ như vậy mà không chết nói không chừng còn làm hại không ít cô gái ngây thơ lương thiện. Chúng sẽ tìm mọi cách để lừa những cô gái ấy rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Khúc Tiểu Tây sắc mặt tái nhợt kỳ cục, hơn nửa ngày, đột nhiên nói: “Thầy Túc, em muốn nói riêng với anh vài câu được không?”

Túc Bạch nhìn sắc mặt Khúc Tiểu Tây, gật gật đầu, hai người ném Liễu Nhị xuống, đi xa hơn mười mét, Túc Bạch nhìn cô, hỏi: “Làm sao vậy?”

Khúc Tiểu Tây nhấp môi, ngẩng đầu nói: “Nếu em muốn một nhà bọn chúng vĩnh viễn biến mất….”

Túc Bạch kinh ngạc nhìn về phía Khúc Tiểu Tây. Anh vẫn luôn thấy cô bé trước mặt Tuy có chút khôn khéo nhưng bản chất vẫn là người lương thiện. Hôm nay thật khiến anh phải lau mắt mà nhìn, không chỉ có thể xuống tay nhanh chuẩn tàn nhẫn mà giờ còn nói ra được câu này, vậy đã đủ để phá hủy ấn tượng ban đầu của cô trong lòng anh.

Chỉ một giây ngắn ngủi, Túc Bạch đã hiểu ý của cô, cô đây là thực sự tức giận.

Người một nhà ác độc như vậy quả thật không xứng có kết cục tốt.

“Em muốn làm như thế nào?”

Khúc Tiểu Tây: “Em không biết phòng toàn bộ liệu có đáng tin hay không. Nếu đáng tin em sẵn sàng bỏ tiền ra để khiến mấy kẻ này phải ngồi tù cả đời. Nếu không đáng tin, vậy em hi vọng có thể dùng cách riêng của mình giải quyết bọn chúng. Tóm lại nếu có thể thì lấy tiền để tìm người hỗ trợ làm việc này.”



Là một người đã được tiếp thu qua nền giáo dục tốt, mặc kệ kẻ đó xấu xa thế nào cô vẫn chưa bao giờ nghĩ muốn giết người.

Điều đầu tiên cô nghĩ đến vẫn là phòng toàn bộ.

Thế nhưng Khúc Tiểu Tây không biết phòng toàn bộ liệu có đáng tin không. Dù sao lúc trước Lam tiểu thư gặp chuyện cũng không thấy họ làm được gì.

Túc Bạch nhìn gương mặt vừa nghiêm túc lại kèm theo sự phẫn nộ của Khúc Tiểu Tây, không biết vì sao chỗ nào đó trong tim như mềm mại hơn, anh nói: “Nếu em tinh anh, cứ để anh giúp em xử lý.”

Khúc Tiểu Tây kinh ngạc nhìn về phía Túc Bạch, cô thật sự không có cách nào nên mới phải thương lượng với người bên cạnh. Không ngờ như vậy mà có thể thu về được sự tín nhiệm kiên định như vậy. Đổi sang hoàn cảnh khác, nếu Túc Bạch không có bên cạnh, chỉ có một mình cô thì đối tượng cô lựa chọn xin ý kiến có thể sẽ là Lam tiểu thư, cũng có thể là Lê quản lý.

Nhưng sẽ không phải là Túc Bạch.

Ấy vậy mà giờ Túc Bạch lại rất bình tĩnh nói: “Anh đồng ý giúp em.”

Khúc Tiểu Tây lắc đầu: “Không cần, em có thể tiêu tiền……”

“Anh biết tự em làm, em cũng có thể tìm Lê quản lý giới thiệu một ít phường trộm cắp du côn nào đó để thu thập bọn chúng, chắc cũng chẳng khó. Nhưng nếu anh đã gặp phải, cứ để anh giúp em đi!” Túc Bạch nghiêm túc: “Không phải bởi vì chúng ta là hàng xóm mà còn do lúc trước em đã cứu Tiểu Bảo, anh thiếu em một ân tình. Anh đã muốn trả lại em từ lâu.”

Khúc Tiểu Tây: “Lúc trước anh đã giúp em xử lý chuyện Thẩm tiên sinh, ân tình đó coi như đã trả hết.”

Túc Bạch lắc đầu: “Kể cả anh không giúp em, lấy năng lực của em cùng với sự ỷ lại của Tiểu Bảo với người nhà em, em vẫn hoàn toàn có thể xoay chuyển tình thế. Chính em có thể làm được, do anh tự mình muốn giúp. Đây đâu có thể coi như trả hết ân tình?”

Túc Bạch tiếp tục nói: “Đương nhiên lúc này em vẫn có thể tự mình làm nhưng chắc chắn sẽ có nhiều phiền toái, không nhanh và tiện như anh. Không bằng cứ tính toán như thế này, lần trước coi như chả được một nửa ân tình, lần này thêm một nửa nữa. Hai lần cộng lại vừa lúc trả hết. Sau này coi như chúng ta đã thanh toán xong.”

Nói chuyện nghiêm túc như vậy, Khúc Tiểu Tây vừa nảy sinh ý định từ chối bị Túc Bạch hình dung làm cho tức cười.

Cô còn không biết Túc Bạch lại có tài ăn nói vậy đâu.

Khúc Tiểu Tây: “Em lần đầu tiên nghe thấy anh nói nhiều như vậy.”

Túc Bạch sâu kín liếc nhìn cô một cái, nói: “Đó là bởi vì em không thấy anh lúc đi học, cũng không thấy anh lúc đi làm.”

Khúc Tiểu Tây cười cười, nói: “Vậy……”

Túc Bạch: “Anh không phải người lương thiện, tốt đẹp cỡ nào nhưng cũng chướng mắt loại tiểu nhân đê tiện như vậy. Cứ coi như anh thay trời hành đạo đi?”

Khúc Tiểu Tây ngơ ra chừng vài giây mới nhẹ nhàng gật đầu: “Như vậy… phiền anh rồi!”

Túc Bạch: “Không cần cảm ơn, tự anh không thích thiếu ân tình người ta thôi.” Anh rũ mắt, nói: “Trên đời này, không có gì thống khổ hơn so với thiếu ân tình người khác.”

Khúc Tiểu Tây nhướng mày, cô cảm thấy lời này hình như có ý khác. Cô nhìn Túc Bạch, Túc Bạch cũng đã khôi phục bình thường, anh nói: “Em về nhà đi.”

Khúc Tiểu Tây: “A?”

Túc Bạch: “Anh sẽ để em thấy kết quả ưng ý.”

Khúc Tiểu Tây: “???”

Túc Bạch: “Em có phải không biết anh lợi hại cỡ nào hay không?”

Khúc Tiểu Tây lắc đầu: “Không biết, thật sự không biết.”

Túc Bạch: “Vậy rất nhanh em sẽ biết.”

Anh không nói thêm gì nữa mà chỉ chỉ chỗ đầu hẻm, ý bảo Khúc Tiểu Tây rời khỏi.

Khúc Tiểu Tây nghĩ nghĩ một lúc mới không cưỡng cầu thêm. Nói sao nhỉ? Đừng nhìn vào việc cô xuống tay nhanh nhẹn chứ thực chất cũng là người lớn lên trong thời thái bình thịnh thế, làm xong trong lòng cũng có áp lực rất lớn. Cô cũng không biết Túc Bạch có phải nhìn ra áp lực trong lòng cô lớn hay không mà cứ kiên trì muốn giúp cô như vậy.

Có điều, dù nguyên nhân là gì đi chăng nữa thì trong lòng Khúc Tiểu Tây cũng thấy rất ấm áp.

Tuy lúc cô xuyên qua tới nay gặp được vài kẻ xấu, nhưng số người tốt quen được lại càng nhiều hơn.



Nghĩ thế, hóa ra cô may mắn thật đấy.

Mỗi tội không phải ai cũng đều may mắn như cô, những người bị bà Liễu lừa kia không may mắn được như vậy.

Những cô gái bị bà Liễu lừa đó có thể sẽ được tìm về nhưng không thể nào bù đắp được tổn thương trong tâm hồn họ. Điều cô có thể làm chỉ đơn giản là nhắc nhở mọi người cố gắng cẩn thận. Còn có cả những người như Lam tiểu thư, bề ngoài lúc nào cũng hihi haha có vẻ rất vui nhưng thực tế nội tâm luôn thống khổ dằn vặt.

Mặc dù chị không phải tự mình làm mất con nhưng chuyện này cũng tra tấn chị suốt mười mấy năm.

Còn có những người vì lòng tốt tin tưởng bà Liễu mà bị lừa ……

Lúc này đây, Khúc Tiểu Tây muốn làm chút gì đó.

Kể cả việc nhỏ thôi cũng được, cô muốn mình có thể làm gì đó.

Từ lúc xuyên qua cho tới nay, Khúc Tiểu Tây đều biết những câu chuyện nhẹ nhàng hài hước. thế nhưng lúc này cô hi vọng có thể thông qua ngòi bút của mình nhắc nhở người khác cẩn thận, cẩn thận hơn nữa. Quyết định được định hướng cho câu chuyện tiếp theo, Khúc Tiểu Tây tăng tốc thêm vài phần.

Lúc về nhà, cô đúng lúc gặp một đám người mênh mông cuồn cuộn cùng trở về.

Lam tiểu thư nhìn thấy Khúc Tiểu Tây cả người có chút chật vật, chị kinh ngạc nhướng mày, hỏi: “Đây là làm sao?”

Khúc Tiểu Tây thẹn thùng lộ ý cười xấu hổ, nói: “Em vốn dĩ muốn đi mua chút rau, ở trên đường đột nhiên có linh cảm. Thế là… vội vã chạy về.” Cô cũng không muốn nhiều lời, chỉ nói: “Em còn vội về đây!”

Cô đang chuẩn bị đi về thì Lý tiên sinh lầu hai đột nhiên mở miệng: “Cao tiểu thư đây là đưa bản thảo cho xã báo nhà ai thế? Tôi thỉnh thoảng cũng sẽ viết này nọ, tính ra còn cùng đường với Cao tiểu thư đó.”

Khúc Tiểu Tây quay đầu lại, cười nói: “Tôi đều viết cho Báo Điện ảnh nhân dân, chủ yếu viết bình luận phim điện ảnh và đăng tin về một số minh tinh điện ảnh. Những cái khác tôi không viết nhiều lắm. Có điều tôi có làm cho Chuyên mục Mỹ thực của Yogurt họa báo. Tuổi tôi vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm vẫn còn ít nên không biết được những tin tức có chiều sâu, chẳng qua hơi chút am hiểu viết bình luận thôi.”

Ngữ khí nói chuyện của Khúc Tiểu Tây rất khiêm tốn, mang theo chút ý cười mềm mại.

Bà Bàng tiếp nhận lời nói: “Ai nha, Lý tiên sinh ơi, chú thật không để ý chuyện bên ngoài, vị Lê Tiên Sinh thường xuyên qua đây, cái người mập mạp màn linh hoạt kia chính là người của Xưởng điện ảnh đấy. Mỗi lần hắn qua đây không phải đều tìm Tiểu Cao giúp viết bài à?”

Lý tiên sinh ánh mắt lóe lóe, nói: “Hóa ra Cao tiểu thư viết bình luận phim điện ảnh, vậy không biết có thể tham thảo một chút không?”

Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Được.” Cô hỏi ngược lại: “Không biết Lý tiên sinh gửi bài cho nhà ai thế? Tôi tương đối bận nên cũng không có sức đưa bản thảo cho nhà khác. Có điều vẫn có mua một ít báo chí để biết được phong cách các nhà.”

Lý tiên sinh cười gượng, nói: “Tôi gửi bài đều là một ít chuyện ngắn cho xã báo nhỏ, kiếm chút tiền bổ sung chút tiền trong nhà thôi.”

Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Như vậy à?”

Cô cũng không hỏi thêm mà nói: “Tôi lên lầu trước đã.”

Cô cười nhạt, chỉ là khi quay người lại, ánh mắt lóe lóe mang theo vài phần sắc bén.

Khúc Tiểu Tây lên lầu, mở cửa nhà rồi nhanh chóng đóng lại. Cô khoanh tay ôm ngực đi tới cửa sổ, cả người đứng nép vào một góc, trầm ngâm một, ánh mắt như sâu thêm vài phần. Cô phỏng đoán tại sao Lý tiên sinh lại muốn thám thính bút danh của cô. May mắn thân phận nhiều cũng có cái tốt.

Thân phận của cô quá nhiều, người khác dĩ nhiên không cảm thấy cô có nhiều tinh lực tạo ra nhiều thân phần hơn nữa.

Kỳ thật, thân phận “Thường Hoan Hỉ” này bại lộ cùng không quá không quan trọng, nó chỉ ảnh hưởng đến Báo Nhân dân là chính. Ngược lại với cô không có ảnh hưởng quá lớn nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn không tính nói ra.

Nếu Báo Nhân dân tương đối đáng tin cậy, cô dĩ nhiên không cần tìm kiếm xã báo tiếp theo.

Ai biết đổi nhà khác sẽ như thế nào. Hiện giờ cô đã không phải là Khúc Tiểu Tây ngây thơ bị người này kẻ nọ lừa gạt hay nơi trời xa đất lạ mơ mơ hồ hồ nữa. Một chút chuyện bàng môn tà đạo cô cũng nhiều ít biết một chút.

Quan trọng nhất là liệu có tìm được bên hợp tác đáng tin cậy không.

Cô không muốn có quá nhiều phiền toái nên sẽ không chủ động làm bại lộ bất cứ điều gì.

Khúc Tiểu Tây nghĩ đến đây, cúi đầu cười cười.

Vài lời cuối chương: Tung bông mừng chương 150: , đã được nửa quãng đường, cảm ơn cả nhà đã đồng hành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương