Bây giờ cô đang ở giữa hai thành phố, mà trong hai thành phố đó, một là thành phố Cực Bắc, một là thành phố Tinh Bối, thành phố Tinh Bối chính là nơi giao nhau giữa vùng biển lạnh và vùng biển ấm, mà bờ nam là vùng nước ấm. Khoảng cách cũng không xa lắm, nhưng muốn bơi qua cũng phải mất hai ba ngày, đi tới đi lui mất tới bốn ngày. Dư Huyễn Tình suy nghĩ một lúc rồi bật màn hình lên, nơi này cũng có nhiều động vật không thể phát ra âm thanh, có những công cụ chuyển đổi âm thanh đặc biệt trên Internet, giống như cách cô tìm kiếm thông tình ngày thường, có thể biến suy nghĩ của mình thành sóng âm thanh và gửi chúng ra ngoài. Bằng cách này, giao tiếp sẽ không có vấn đề gì.

Cô đã thuận lợi giao tiếp được với hai chú rùa này. Trong hai chú rùa biển, một chú tên là Tiểu Lăng, một chú tên là Tiểu Kính, là hai anh em cùng một ổ chui ra. Nhưng mà một con ra sớm một con ra muộn, không biết vì sao kích thước chênh lệch hơi lớn. Dư Huyễn Tình hỏi chúng có phương thức liên lạc với ba mẹ không, cả hai đều chỉ lắc đầu.

Tiểu Lăng có chút ngượng ngùng, nói:

- Chúng tớ biết đường về, nhưng không còn sức nữa.

Nói xong, nó nhìn Dư Huyễn Tình bằng ánh mắt kỳ vọng.

Rùa biển cũng giống như loài chim di cư, có tính di cư và có thể cảm nhận được sự hiện diện của từ trường. Cho dù chúng ở cách xa bao nhiêu cũng có thể dựa vào từ trường để xác định phương hướng mà trở về tổ ấm của mình. Chỉ là hai chú rùa biển này còn quá nhỏ, muốn bơi ngược trở về từ một nơi vừa xa vừa giá lạnh thế này cực không thực tế. Có khi, còn chưa bơi được bao xa đã bị chết cóng rồi. Thực ra, có thể ngủ đông tạm thời bằng cách vùi mình vào trong đất đá bên dưới đáy biển để trốn thoát, nhưng đáy biển khu vực này toàn đá, không có chỗ trốn.

Dư Huyễn Tình gõ vào mai của rùa biển, nói:

- Vậy các cậu có biết làm sao liên lạc với ba mẹ không?

Hai chú rùa biển có cùng suy nghĩ, lắc đầu:

- Vốn dĩ hôm nay có hẹn đi làm căn cước công dân gắn chip, nhưng chúng tớ đã bị thổi bay mất rồi.

Tiểu Kính gật đầu:

- Thổi bay mất tiêu.



Dư Huyễn Tình: “...”

- Được rồi, ba mẹ cậu nhất định đã biết trước phương hướng của cơn bão, sớm hay muộn gì cũng đuổi tới nơi này thôi. Trước tiên các cậu ở đây chờ, tớ đi xuống bắt cái gì đó cho các cậu ăn, các cậu muốn ăn cái gì?

- Tôm.

- Cá nhỏ.

Dư Huyễn Tình lại: “...”

Đối với rái cá biển, mặc dù có thể ăn cá nhưng chúng thường không chọn ăn cá, nguyên nhân quan trọng trong đó là không bắt được!

Có thể bắt được tôm, nhưng ở đây hoàn toàn không có con tôm nào cả. Cô liếc nhìn hai chú rùa biển và nói:

- Không được kén ăn.

Nói xong, cô liền nhảy xuống biển. Ngủ suốt một đêm không ăn gì cả, cô cũng rất đói. Bơi qua bơi lại vài lần, Dư Huyễn Tình bắt được rất nhiều sò ốc, bào ngư và nhím biển.

Cửa căn nhà nhỏ đóng chặt, hai chú rùa sợ lạnh lại muốn nhìn ra ngoài, vì vậy Tiểu Lăng đứng thẳng bên bậu cửa sổ, Tiểu Kính xếp chồng trên đầu Tiểu Lăng mới đủ nhìn thấy bên ngoài. Cũng không biết làm thế nào chúng thực hiện được một động tác có độ khó cao như vậy.

Dư Huyễn Tình gần như cười thành tiếng khi mở cửa và nhìn thấy cảnh đó. Rùa biển ăn gì cũng không dễ dàng, cô bèn đập vỡ vỏ sò khiến thịt bên trong lộ ra và đẩy chúng đến trước mặt hai con rùa. Cô ngồi một bên, tiếp tục dùng dụng cụ trong nhà đập vỡ những con nhím biển. Cả ba nép mình trong nhà, vui vẻ thưởng thức bữa sáng ngon lành.



Sau khi ăn xong, hai chú rùa cũng không nhàn rỗi, Dư Huyễn Tình để chúng ôm lấy chân sau của mình, dìm đầu chúng xuống nước để chúng truyền âm thanh trong nước, đó là tiếng gọi ba mẹ của chúng.

Ba mẹ của hai chú rùa biển đã lên đường đi tìm, tối qua bọn chúng phát hiện con mình mất tích. Lúc đó bởi vì cơn bão, thành phố Tinh Bối kích hoạt bạt phòng hộ để giảm bớt thiệt hại bên trong thành phố, khoảng thời gian đó không loài nào có thể ra ngoài. Sau khi đóng bạt phòng hộ, bão đã tan được một lúc. Ba mẹ rùa biển lo lắng đến mức suýt khóc. chúng báo cảnh sát xong thì lập tức dùng chiếc tàu ngầm nhanh nhất của mình đuổi theo hướng bão đi.

Có hai chú rùa biển có thể giao tiếp, Dư Huyễn Tình cũng có cơ hội tìm hiểu nhiều hơn về tình hình của thành phố Tinh Bối.

Tiểu Lăng nói:

- Thành phố của chúng tớ rất đẹp, và có thật nhiều địa điểm vui chơi. Có một mảnh san hô, và cả đống rãnh biển, có cả một ngọn núi biết tỏa khói nữa

Tiểu Kính:

- Rất nhiều.

Dư Huyễn Tình hỏi:

- Các cậu không ở thành phố sao?

- Không, trong thành phố hơi lạnh. Nhà là do chúng tớ tự xây, to lắm. Đợi tớ lớn lên, cũng muốn tự xây một ngôi nhà cho riêng mình.

- Các cậu thường làm gì mỗi ngày?

- Học cách săn mồi, chơi với em trai và giúp chăm sóc những đứa em chưa nở của tớ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương