“Trước kia không phải, hiện tại thì không dám chắc.
Nam nhân mà, có thê tử đều quên mất nương! Đại tẩu, ngươi đừng quá sơ ý!” Lục Thúy Lan có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Tô thị, cảm thấy bà ta có chút khác ngày thường.
Nếu là thường ngày, đã sớm bắt đầu quở trách Giang thị rồi.
Nhưng hôm nay bà ta lại ra mặt nói giúp Giang thị.
Kỳ quái, quá kỳ quái!
Lục Thúy Lan đang kỳ quái, liền nhìn thấy ba đại hán từ trong rừng đi ra, một đại hán trong đó đem một con chim ngói giao cho Giang Đường Đường.
“Đại tẩu, đó là ai vậy? Giang thị kia không phải ở trước mặt Tam Lang thông đồng với nhân tình đó chứ?”
Nhìn thấy con chim ngói kia, hai mắt Lục Thúy Lan thẳng tắp, nước miếng không ngừng nuốt xuống, hận không thể trực tiếp cướp con chim ngói kia lại nuốt một ngụm.
“Đó là đại phu khám bệnh cho cháu trai ngươi.
" Tô thị lúc này hung hăng trừng mắt liếc em chồng, "Ngươi còn nói bậy bạ nữa thì đừng đi cùng chúng ta, làm gì có ai như ngươi nói cháu dâu mình như vậy?”
“Đại phu? Đại phu không nên chúng ta mời hắn ăn cái gì mới đúng sao? Vì sao lại ngược lại?" Đôi mắt to của Lục Thúy Lan đảo quanh Giang Đường Đường và Lý Thạch.
Tô thị cũng cảm thấy không thích hợp.
Lý Thạch kia mới vừa rồi còn hung dữ lắm! Lúc này trở về tại sao còn mang theo chim ngói cho con dâu?
Đây là nhìn trúng bản lĩnh của con dâu, biết mình cứng rắn không được, tính toán lấy lòng con dâu sao?
Giờ phút này, giống như Tô thị và Lục Thúy Lan, tất cả mọi người hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm chim ngói trong tay Giang Đường Đường.
Có đứa nhỏ không hiểu chuyện đã kéo tay áo cha mẹ khóc lóc đòi ăn thịt.
Lý Thạch liếc đám người như sói đói kia, nhàn nhạt hỏi Giang Đường Đường, "Tiểu tiên nương, còn không đi sao?”
Giang Đường Đường nhìn nam nhân trước mặt, cảm thấy người này nhất định là cố ý đem nàng làm bia ngắm.
Hắn lại ở năm thiên tài ngay cả một cọng cỏ xanh ăn được cũng là thứ vô cùng trân quý, tặng nàng một con chim ngói.
Nếu nàng hoài nghi dụng tâm của hắn, quả thực chính là không biết tốt xấu.
Đầu Giang Đường Đường nhanh chóng xoay vài vòng, nắm chặt chim ngói nói, "Xem ra trời cũng không quá nóng, nên khởi hành thôi.
”
Nàng cao giọng gọi: "Cha nương đại ca, chúng ta đi thôi!”
Bia ngắm thì bia ngắm, dù sao chim ngói này nàng ăn chắc rồi.
Nghe Giang Đường Đường lên tiếng, Lục lão đầu và Tô thị đều lập tức đứng lên nhanh chóng thu dọn hành lý định xuất phát.
Lục Thời Vượng như thường ngày đeo túi trên lưng, đi dắt xe bò.
Lục Thúy Lan cả kinh, con ngươi suýt nữa rớt xuống.
Trong hai tháng này đã xảy ra chuyện gì? Đại ca đại tẩu sao lại nghe lời Giang thị như vậy? Chạy nạn lúc nào nghỉ lúc nào đi, đại sự như vậy, làm sao đến phiên một nữ nhân như nàng làm chủ?
“Nương, hồ ly tinh kia thật đúng là có thủ đoạn, chẳng những dụ dỗ Yến biểu ca nghe lời nàng, hiện tại ngay cả cữu cữu và cữu mẫu cũng nghe nàng.
”
Phương Bội Như xấu hổ với bộ dạng mặt xám mày tro của mình, ngại lộ diện trước mặt Lục Thời Yến, nhưng toàn bộ quá trình Lục Thời Yến nhắm mắt giả bộ ngủ, giống như đã quên nàng ta vẫn khiến Phương Bội Như bi thương không thôi.
“Lúc ấy bảo con gả cho biểu ca con, con không nghe, con nhìn Giang thị kia xem, trên đường chạy nạn còn được chăm bẵm đến mức mặt mày hồng hào, một nhà già trẻ hầu hạ, giống như một đại tiểu thư, con mà gả qua đó cuộc sống không biết dễ chịu bao nhiêu.
”
Tô thị nói nam nhân kia là đại phu khám bệnh cho cháu trai, Lục Thúy Lan lại cho rằng Lý Thạch là bằng hữu Lục Thời Yến kết giao ở bên ngoài.
Con chim ngói trong tay Giang thị, nhất định là bằng hữu của Lục Thời Yến bắt tới bồi bổ thân thể cho hắn.
Nếu như nữ nhi mình gả qua đó, như vậy người nhận con chim ngói kia chính là nữ nhi nhà mình.
Là mẹ ruột của Phương Bội Như, nữ nhi thế nào cũng chia cho mình một nửa ăn chứ!
Phương Mộc Lâm cũng oán giận con gái nói: "Cái khác không nói, chỉ với công phu săn bắt của Lục Tam Lang, nhất định sẽ không để con chịu đói.
Con xem người ta trên đường chạy nạn còn có chim ngói ăn.
Không nghe lời chúng ta, bây giờ thì tốt rồi, thiếu chút nữa gả cho quỷ đoản mệnh!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook