Cao Thụ Mai bị nước bọt La Đào Hoa phun tới, lùi về sau một bước, không vui nói: "Ta đâu có nói với ngươi, ngươi kích động như vậy làm gì? Ta hỏi Tam Lang nương tử kia mà.
”
“Ta cũng có ý này.
" Giang Đường Đường kéo Lục Thần Ngôn tới nói: “Con nhà ta còn ăn không đủ, ta làm gì rảnh rỗi giúp thím? Ta còn muốn thím giúp ta nữa kia.
”
Nhìn đứa bé gầy như giá đỗ trước mặt, lời Cao Thụ Mai định nói đều kẹt lại trong bụng.
Tại sao phu thê nhà Lục Tam Lang nhìn qua đều có vẻ rất dư dả lương thực, nhưng đứa con trai duy nhất lại bị đói thành da bọc xương như này?
Bà ta nào biết được, đây đều là cẩu tác giả vì nội dung tiểu thuyết mà mặc kệ có phù hợp với hiện thực hay không, nhất quyết phải viết thành như vậy.
Giang Đường Đường bởi vì bị tác giả định vị là nhân vật phản diện yêu diễm đê tiện, nhất định phải có khuôn mặt cùng dáng người hoàn mỹ mới có thể câu dẫn được thứ tử phong lưu nhà huyện lệnh, cho nên tác giả giao cho nàng các đặc điểm như phơi nắng không đen, làn da trời sinh thủy nộn của nhân thiết mỹ nhân.
Mà Lục Thời Yến là nam chính, có hào quang nam chính đương nhiên là không giống người thường.
Về phần pháo hôi Lục Thần Ngôn chết ngay từ đầu, tác giả làm sao sẽ ở trên người nó lãng phí bút mực.
Nó có thể có tướng mạo hoàn mỹ vô khuyết là nhờ có bộ gien vượt trội của nam chính.
Thấy Cao Thụ Mai nghi hoặc nhìn Lục Thần Ngôn, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, đứng đó không chịu rời đi, Giang Đường Đường lại nói: "Thím à, ta thấy túi nước kia của thím phồng lên, bên trong có lẽ chứa không ít nước! Phu quân ta ngay cả nước để sắc thuốc cũng không có, lấy nước của thím cho chúng ta dùng đỡ đi!”
“Ta làm gì có nước! Trong này chỉ là một chút bùn nhão, mấy đứa nhỏ nhà ta còn không đủ uống, làm gì có dư cho ngươi, ngươi thiếu nước thì đi tìm cô mẫu ngươi ấy.
" Cao Thụ Mai vội vàng ôm túi nước, quay đầu bỏ chạy.
Giờ phút này, tiểu cô Lục Thúy Lan bị Cao Thụ Mai điểm danh đang nói xấu Giang Đường Đường với Tô thị.
"Chị dâu, dù Tam Lang có thích con hồ ly tinh kia thế nào thì cũng không thể chỉ kiếm đồ ăn cho mỗi mình nàng ta được? Người khác thì thôi, nhưng Tiểu Ngôn dù gì cũng là con ruột của Tam Lang, tại sao hắn nỡ để nhi tử đói thành như vậy chứ?”
Tô thị trừng mắt nhìn cô em chồng, "Đừng nói bừa, cháu ngươi không phải người như vậy!”
Tam nhi tử trước khi bị thương, lần nào ở trên núi tìm được đồ không phải giao cho bà ta, để bà ta phân chia cho mọi người.
Ngược lại là do chính bà ta, bởi vì ghét bỏ tiểu tôn tử là người câm, thỉnh thoảng cắt xén lương thực của nó.
Cố tình Lục Thần Ngôn không biết nói, Giang thị lại là tính tình tùy tiện không đáng tin cậy, tiểu nhi tử suốt ngày bận trong bận ngoài, cuối cùng ai cũng không phát hiện.
Nhìn tiểu tôn tử gầy như giá đỗ, Tô thị không hiểu sao có chút chột dạ, nhịn không được nhìn sang tam nhi tử bị thương.
Nhìn đứa con trai ngồi thẳng lưng, nhắm hai mắt lại giống như đang ngủ, Tô thị không hiểu sao có chút buồn bực.
Lục Thúy Lan không phát hiện ra sự khác thường của chị dâu, tiếp tục nói: "Chị dâu, ta hiểu phẩm hạnh của Tam Lang, ta cũng không nói không tin Tam Lang, ý ta là Giang thị kia cả ngày quấn quít lấy Tam Lang như hồ ly tinh, hắn có chút gì tốt không phải đều cho nàng ta sao? Theo ta thì cưới vợ phải cưới hiền thê, lúc trước ngươi và đại ca không nên đồng ý cho Tam Lang cưới một hồ ly tinh như thế.
”
Tiểu nhi tử cưới một thê tử phú hào hơn nhà mình về nhà, nàng lại suốt ngày nũng nịu, Tô thị đối với cô con dâu này không quá hài lòng.
Nếu là thường ngày, tất nhiên sẽ theo lời em chồng quở trách con dâu một phen.
Nhưng nghĩ đến bản lĩnh được thần tiên chỉ điểm của con dâu, Tô thị rốt cuộc đè nén bất mãn trong lòng.
Vẻ mặt bà ta thản nhiên nhìn em chồng, "Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy? Cháu trai ngươi là loại nữ nhân quấn quít si mê hai câu sẽ tùy ý nàng sao? Hơn nữa, đó là cháu dâu ngươi, đừng suốt ngày hồ ly tinh hồ ly tinh, ngươi thế này còn ra thể thống gì.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook