Vân Bội đỏ mặt, không ngờ bọn họ lại quay về đúng lúc như vậy.

Tuy cô không cảm thấy mình làm sai… nhưng cảm giác này, cũng khá là tuyệt.

“Em gái, trời nóng nực, đừng đứng đó nữa, chị cả nướng cho em củ khoai lang em thích nhất này, lại đây ăn một miếng đi.

” Vân Ngọc từ trong nhà bước ra, vẫy tay với cô.

Cả ngày Vân Bội chưa ăn gì, bụng đang đói cồn cào, nhưng nhìn cổ tay Vân Ngọc còn nhỏ hơn cả mình, trong lòng dâng lên một trận xót xa, “Chị cả, em không đói, chị ăn đi.



Vân Bội cúi đầu không dám nhìn củ khoai lang nướng trên tay Vân Ngọc, chỉ cần không nhìn thấy là cô sẽ không thấy đói nữa.

“Ục ục.

” Bụng cô lại tự chơi bản nhạc trống không, âm thanh còn không nhỏ.

Bị vạch trần quá nhanh, mặt Vân Bội đỏ bừng, chỉ hận không thể chôn đầu xuống đất.

Vân Ngọc bên cạnh bật cười, đưa tay xoa xoa đầu Vân Bội, “Con bé này, còn nói là không đói.

Yên tâm ăn đi, năm nay khoai lang được mùa, trừ bỏ số phải bán, trong nhà còn giữ lại một ít, ăn hết củ này, trong bếp lò còn đang nướng, lấy thêm là được.



Nghe nói còn nữa, Vân Bội mới nhận lấy củ khoai lang nướng, nhưng không vội ăn ngay, mà bẻ đôi củ khoai, một nửa đưa cho Vân Ngọc, kiên quyết nói: “Chị cả không ăn, em cũng không ăn.


Vân Ngọc hết cách với cô nhóc, cuối cùng đành nhận lấy nửa củ khoai lang.

Hai người cùng ăn từng miếng nhỏ.

Nhà họ Vân có tất cả ba người con, Vân Ngọc là chị cả, tuy mới mười lăm tuổi nhưng luôn chăm sóc cô và em trai út rất chu đáo, có gì ngon, gì bổ đều nhường nhịn cô và em trai, phần còn lại mới là của mình.

Em trai út tên Vân Thành, hai hôm trước bị bệnh sởi, vì loại bệnh này chỉ lây truyền cho người chưa từng mắc, mà Vân Ngọc và Vân Bội thì chưa từng bị, vì vậy Vân Thành được ba Vân đưa đến nhà ông bà nội ở một thời gian, đợi khỏi hẳn rồi mới đón về.

Ăn khoai lang xong, Vân Bội ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ vô hại nhìn Vân Ngọc hỏi: “Chị cả, cô nói muốn giới thiệu đối tượng cho chị, chị nghĩ sao? Chị có thích Lý Cương đó không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương