Xuyên Thành Nhu Nhược Nữ Xứng Tiểu Bạch Miêu
-
Chương 11
Sau gáy thịt của động vật họ mèo là nhượ điểm trí mạng, Mạnh Dĩ Nhiên ra sức vùng vẫy, lại hoàn toàn không cách nào đào thoát.
Cô trong lòng đang hoảng sợ, khi người phía sau mở miệng nói chuyện, cô mới ý thức tới giọng nói đó hết sức quen thuộc.
“Không cho phép lộn xộn.” Jenny đem mèo trắng nhỏ giơ lên trước mắt, “ngươi cái tiểu hỗn đản này, có biết chính mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho chúng ta hay không?” Cô cúi đầu xuống, dùng một cái tay còn lại của mình đem đặt lại vị trí chiếc bình hoa đã bị đẩy ra mép giá đỡ, “có phải chính là ngươi đã đi phá hư khắp nơi bên trong thành bảo mấy ngày nay hay không? Còn tốt lần này ta tới kịp thời.”
Mạnh Dĩ Nhiên sững sờ, dừng lại giãy dụa, “meo ô meo ô” giả vờ vô tội.
Jenny nghe không hiểu, cũng không có ý định tiếp nhận lời ngụy biện của cô.
Cô đem nhốt con mèo trắng nhỏ vào trong chiếc lồng bạc đã chuẩn bị sẵn, chỉ vào cái mũi Mạnh Dĩ Nhiên cảnh cáo: “Hôm nay là bữa tiệc trưởng thành của tiểu thư, chúng ta không có thời gian để dọn dẹp đống hỗn độn mà ngươi gây ra.”
“Ngươi an tĩnh ở lại, hết thảy kết thúc ta lại đưa ngươi trở về.”
Mạnh Dĩ Nhiên gấp.
Cô vươn móng vuốt ra khỏi lan can, liều mạng vung vẩy chỉ hướng chiếc bình hoa màu vàng bị Jenny xem nhẹ.
Nhưng Jenny hoàn toàn không tiếp thu được ý tứ của cô, trực tiếp cất bước rời đi.
Cô ấy đem Mạnh Dĩ Nhiên mang về khu sinh hoạt của người hầu, liền chính là địa phương mà Merry đã đặt cô trước kia, sau khi để lại dủ cho thức ăn cùng nước uống cho cô, liền quay người rời đi.
Hôm nay là bữa tiệc trưởng thành của Đồng Úc Vu, là thời gian bận rộn nhất của thành bảo, ngày xưa ký túc xá của người hầu người đến người đi, lúc này lại không nhìn thấy dù chỉ một bóng người.
Mạnh Dĩ Nhiên đề cao âm lượng lớn tiếng “meo” một hồi lâu, làm cho miệng đắng lưỡi khô cũng không thấy có người đến nhìn một chút.
Cô chỉ có thể từ bỏ xin giúp đỡ, nghĩ biện pháp tự cứu.
Đáng tiếc là, nơi khóa lồng bạc bị Jenny gia cố thêm một thanh khóa sắt.
Khóa sắt kiểu dáng nhỏ xinh, nhưng chất lượng lại rất tốt, Mạnh Dĩ Nhiên gảy nửa ngày, liền móng vuốt sắc nhọn đều lộ ra đến, vẫn như cũ không thể lay chuyển mảy may.
Nhưng cô cũng chưa từ bỏ ý định, kìm nén một luồng sức mạnh cắn răng kiên trì.
Thời gian dần qua, cô cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng.
Ban đầu, Mạnh Dĩ Nhiên nghĩ đó chỉ là cảm xúc kích động của mình dẫn đến, nhưng dần dần, cô cảm thấy luồng nhiệt này có chút không đúng, giống như là một ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể, theo cơ thể lan tràn đến đầu não, cuối cùng là đến ý thức của cô cũng bắt đầu hỗn loạn.
Mạnh Dĩ Nhiên khó chịu lắc lắc đầu, rống lên ra tiếng như phát tiết.
Một tia sáng trắng lóe lên trước mắt, cô bất tỉnh trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng khi tỉnh lại, cửa lồng sắt cư nhiên đã mở rộng.
Con mèo trắng nhỏ sững sờ một lúc, ngẩng đầu muốn xem vị trí của ổ khóa, nhưng đã thấy nguyên bản chiếc khóa sắt cố định chắc chắn trên ổ khóa đã rơi xuống đất, lưỡi khóa trên đó cũng bị cắt thành hai đoạn.
Cô không thể tin được đây là kiệt tác của chính mình, theo bản năng xoa đôi mắt, xác nhận nhiều lần mới dám tin tưởng đây là sự thật.
Mạnh Dĩ Nhiên ngơ ngác liếc nhìn móng vuốt trước mặt, với một biểu cảm vô cùng phúc tạp.
Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ đến chuyện này, cô nhanh chóng thu thập xong tâm trạng, chuẩn bị một lần nữa trở về tìm chiếc bình hoa màu vàng.
Làm cô không nghĩ tới chính là, còn không có bước ra hai bước, luồng nhiệt trong người lại bắt đầu làm loạn.
Lần này triệu chứng mãnh liệt hơn nhiều so với trước đó, toàn thân Mạnh Dĩ Nhiên cũng bắt đầu đau đớn kịch liệt, bất ngờ không kịp đề phòng kém chút té ngã trên đất.
Sau khi miễn cưỡng ổn định thân thể, cô biết trong trạng thái này, mình căn bản đi không được mấy bước, chỉ có thể chậm rãi di chuyển tới góc tường rồi dựa vào ngồi xuống, nhếch miệng thở dốc giống một con cá mắc cạn.
Hơi thở nặng nhọc hòa cùng với hơi nước ẩm ướt, đã không biết là mồ hôi vẫn là nước mắt.
Mạnh Dĩ Nhiên dùng sức chớp chớp mắt, cố gắng xác nhận chính mình vẫn còn sống.
Có thể tầm nhìn trong lúc sáng lúc tối, khoảng khắc nào đó, cô giật mình thoáng nhìn móng vuốt mèo trước người nguyên bản mượt mà rút đi lông tơ, biến thành hình dạng bàn tay của con người trong quá khứ.
Cô đưa tay giơ lên trước mắt quan sát, dùng sức nắm nắm, nhưng giây tiếp theo, bàn tay lại biến trở về vuốt mèo mang theo đệm thịt màu hồng.
Đau đớn khiến cô không cách nào suy nghĩ, Mạnh Dĩ Nhiên khó chịu cuộn thành một quả bóng, rồi dần dần mê man.
——
Phòng ngủ chính.
Mũi đao của người đàn ông đeo mặt nạ đã treo ở trên ngực của Đồng Úc Vu, chỉ kém không đến khoảng cách một ngón tay.
Nhưng một ngón tay này so với hắn đời này đi qua lộ cộng lại còn muốn dài, hắn dùng sức tới gân xanh nhô lên mồ lạnh toát ra, nhưng vẫn như cũ không thể đem con dao găm đâm vào cơ thể Đồng Úc Vu.
Hai người đồng bạn phía sau lưng cũng phát hiện ra điều kỳ lạ, lại gần hỗ trợ, nhưng vô luận là ai đi nữa, đều không thể chân chính chạm đến Đồng Úc Vu.
Đồng Úc Vu chậm rãi chống lên nửa người trên, theo động tác của cô, ba người đeo mặt nạ cũng bị sự tồn tại vô hình ép ra.
Tiểu thư quý tộc vẻ mặt có chút bối rối, nhìn xem ngây thơ đáng yêu, nhưng xuất hiện trong hoàn cảnh này, lại khiến ba người đàn ông dùng mũi dao liếm máu ngăn không được run lên.
Cô nhìn xem hầu gái ngã ở bên cạnh, thì thào hỏi: “Đã chết rồi sao?”
Phòng ngủ một mảnh yên lặng, không ai trả lời cô.
Đồng Úc Vu cũng không thèm để ý, cô rời khỏi giường đệm, chậm rãi ung dung đứng lên.
Chiếc váy trắng thuần chạm đến mặt đất, lúc cô bước đi giống như một đám mây mờ ảo bị gió cuốn đi, nhẹ nhàng đến khó mà tin nổi.Sau vài bước, đám mây đã rơi xuống trước mặt hầu gái, Đồng Úc Vu ngồi xổm người xuống, vươn tay thăm dò hơi thở của cô ấy.
Hơi thở nhẹ, nhưng lại thực sự tồn tại, với nhiệt độ yếu ớt vốn thuộc về sự sống.
Đồng Úc Vu nhíu lại lông mày, tự hỏi tự trả lời: “Sách, còn không có.”
Ba người đeo mặt nạ đã run rẩy không ngừng.
Khi Đồng Úc Vu cùng bọn hắn kéo ra khoảng cách, bọn hắn rốt cục một lần nữa lấy lại được không gian thở dốc.
Ba người dùng ánh mắt đơn giản giao lưu, nhất trí quyết định rút lui trước.
Đồng Úc Vu còn nửa ngồi trên mặt đất, bọn hắn nhìn đúng thời cơ bước ra bước chân, cùng nhau chạy về phía cửa phòng ngủ bị đóng lại.
Khi bước vào, bọn hắn cảm thấy chính mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng, cũng không có cố ý đem cửa phòng khóa lại.
Nhưng lúc này, khóa cửa rõ ràng có thể chuyển động, nhưng cả cánh cửa thật giống như bị một con quái vật cường đại nào đó chống đỡ, mặc cho ba người bọn họ như thế nào kéo đẩy, đều không thể rung chuyển mảy may.
Trong lòng kinh hoàng, người đàn ông đã từng ngôn ngữ dâm loạn qua Đồng Úc Vu quay đầu lại, đã thấy vị tiểu thư quý tộc yếu ớt như hoa kia đã đứng lên, đứng ở chỗ xa nhìn bọn hắn.
Hắn cũng không biết từ chỗ nào sinh ra dũng khí, run rẩy nói: “Thả, thả chúng tôi rời đi, không phải chúng ta nghĩ đến, là người chú kia của ngươi sai sử chúng ta làm như vậy.”
Đồng Úc Vu nghe được chuyên chú, “ừm” một tiếng.
Thấy đối phương bằng lòng giao lưu, người đàn ông bình tĩnh lại một chút: “Chúng ta không có giết bất luận kẻ nào, hai hầu gái này, còn có, còn có bên ngoài những thị vệ kia, đều chỉ là bị mê ngất đi, qua một lát liền có thể tỉnh……”
Đồng Úc Vu không hề quan tâm tới những điều đó, cô cắt ngang lời đối phương, bỗng nhiên hỏi: “Hắn cho các ngươi rất nhiều tiền sao?”
Người đàn ông sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, nặng nề gật đầu: “Đúng, chú của ngươi cho chúng tôi một số tiền lớn, bằng không, a, bằng không huynh đệ chúng tôi mấy cái cũng không dám mạo hiểm lớn như vậy đến ám sát ngươi một cái tiểu thư quý tộc.”
“Cho nên đưa tiền liền có thể, đúng không?” Đồng Úc Vu như có điều suy nghĩ, dạo bước đi về phía bàn trang điểm.
Trên bàn có một hộp gỗ chạm khắc hoa văn hình hoa hồng tinh xảo, bên trong đựng đầy đủ loại kiểu dáng đồ trang sức sáng chói, kiện kiện có giá trị không nhỏ.
Cô nhìn cũng không nhìn, tùy ý từ bên trong cầm ra một món, đưa về phía ba người: “Những cái này đã đủ chưa?”
Ba người đeo mặt nạ thấy thế, dừng lại đẩy cửa động tác.
Bọn hắn không nắm chắc được vị chủ nhân thành bảo trẻ tuổi này muốn bọn hắn làm cái gì, lẫn nhau trên mặt đều tràn ngập kinh ngạc, nhưng đều ăn ý không dám hướng Đồng Úc Vu tới gần một bước.
“Ngươi…… Tưởng để chúng ta làm cái gì?”
Đồng Úc Vu câu môi, lộ ra nét mặt tươi cười đầu tiên kể từ khi đám bọn hắn đi vào phòng.
Nụ cười này cũng không dối trá, ngược lại thẳng tới đáy mắt, để lộ ra sự vui vẻ chân thành.
Nhưng xem ở trong mắt của ba cái sát thủ, lại có loại không nói ra được mê hoặc.
Không chờ ba người phản ứng, Đồng Úc Vu đã buông lỏng năm ngón tay, toàn bộ đồ trang sức trong tay đều rơi xuống mặt đất, va chạm ra leng keng đang lang êm tai tiếng vang.
Ánh sáng màu tím lóe lên trong hai con ngươi của tiểu thư quý tộc, cô nhấc váy hai bên lên, có chút uốn gối: “Ta liền cho là các ngươi đáp ứng.”
Người đàn ông hai chân như nhũn ra, trong lòng tự dưng dâng lên một cảm giác sợ hãi, giống một đầu rắn độc dính nhớp quấn lên cổ hắn.
Hắn muốn phản bác, há mồm mới ý thức được cảm giác tắc nghẽn trong cổ họng cũng không phải là ảo giác.
Hắn vô ý thức đưa tay đi sờ cổ, lại chỉ đụng phải da thịt thô ráp của chính mình.
Rõ ràng không có cái gì trên đó, nhưng cảm giác không thở được của hắn lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Hơi thở khàn khàn khó thở đồng dạng truyền vào trong tai, hắn gian nan quay đầu lại, mới phát hiện hai cái đồng bạn của mình cũng xuất hiện triệu chứng tương tự.
Đây không phải là điều đáng sợ nhất, thời gian dần qua, cỗ lực lượng kia càng thêm cường đại, lại trực tiếp ghìm cái cổ đem bọn hắn ba người đàn ông trưởng thành nhấc lên, treo giữa không trung.
Không phải đám đàn ông này không dùng treo cổ giết qua người, thậm chí còn từng lấy dáng vẻ thê thảm của đối phương tìm niềm vui.
Nhưng này vẫn là lần thứ nhất bọn hắn nhận thức đến sự thống khổ khi bị cướp đoạt hô hấp và sức sống cụ thể như thế nào.
Cả ba người liều mạng đạp chân, khẩn cầu lấy có thể một lần nữa trở về mặt đất.
Nhưng mọi sự cố gắng đều là vô ích, càng vùng vẫy càng thấy nực cười.
Đồng Úc Vu đã quay người lại, tìm thấy một vật trang trí hình nón nhỏ trên ngăn tủ đầu giường.
Cô cầm vật trang trí đi đến một bức tranh trang trí trên bức tường phía bắc, dời khung ảnh lồng kính, đem vật trang trí hình nón nhỏ xem như chìa khoá cắm đi vào.
Sau đó, cô thuần thục đẩy khối vách tường kia ra, để lộ ra một đầu hướng phía dưới uốn lượn, cầu thang tối tăm.
Ở cửa cầu thang có một ngọn đèn cầm tay, cô đem bấc đèn nhóm lửa, một tay nhấc đèn, một tay nhấc váy lên, chậm rãi đi vào.
Ở sau lưng cô, ba người đàn ông hai chân cách mặt đất, bị một lực lượng vô hình kéo lấy lấy đi theo ở sau lưng cô.
Sau khi bốn người hoàn toàn tiến vào mật thất, vách tường tự động trở lại vị trí ban đầu, khôi phục thành ban đầu bộ dáng, liền bức tranh trang trí trên tường kia cũng không có chút nào nghiêng lệch dấu vết.
Trong lúc nhất thời phòng ngủ trống rỗng, chỉ còn lại có hai người hầu gái ngã xuống đất kia, đang nhắm mắt yên lặng mơ những giấc mơ ngọt ngào..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook