Sau đêm đó, ánh mắt của Mạnh Dĩ Nhiên đều có chút né tránh khi nhìn thấy Jenny.

Nhưng Jenny và những người hầu gái vẫn đối xử với cô không khác so với bình thường, dường như căn bản không có nhìn ra bất kỳ manh mối nào từ đám lông mèo trong phòng.

Mạnh Dĩ Nhiên âm thầm thở phào, ưỡn ngực ngẩng cao đầu khi đi đường một lần nữa, khôi phục lại sự ưu nhã ngày xưa.
Thời gian đến gần ngày tổ chức tiệc trưởng thành.
Sau khi trời sáng, Đồng Úc Vu chính thức trưởng thành.

Mạnh Dĩ Nhiên ngậm lấy một bông tường vi màu hồng được lựa chọn cẩn thận trong miệng, có chút vụng về cài vào trong tóc cho cô ấy.

Đồng Úc Vu cười cào cằm cô, nhưng Mạnh Dĩ Nhiên lại không vui, tinh thần có chút không tập trung liếm liếm đầu ngón tay đối phương.
Thức dậy sau giấc ngủ, khi cô đang ngáp đều bị sặc nước bọt của mình, thì dự cảm không lành trong lòng cô lên tới đỉnh điểm.
Một đêm trôi qua, bông tường vi kia trên đầu Đồng Úc Vu có chút héo.

Cô duỗi tay vuốt ve phía sau lưng con mèo trắng nhỏ, Mạnh Dĩ Nhiên lại không hiểu giật cả mình, “hưu” một chút nhảy lên tủ đầu giường cong eo kêu to.
Đồng Úc Vu bị lưu lại trên giường ngẩng đầu ngóng nhìn cô, vẻ mặt biến ảo không ngừng.
Sau một lúc, quản gia vội vã xông vào phòng ngủ, cho biết huy chương danh dự của gia tộc được sử dụng trong bữa tiệc trưởng thành yến đã không thấy.

Huy chương danh giá này là bảo vật được Hoàng tộc khen ngợi ban thưởng trong thời kỳ Đồng gia cường thịnh nhất.

Huy chương có kích thước đại khái bằng một nắm tay, mặt trên được điêu khắc hình hoa hồng cùng hai thanh kiếm đại diện cho Đồng gia cùng Hoàng tộc.


Ban đêm có nghi thức trọng yếu trong tiệc trưởng thành, trưởng bối trong gia tộc muốn đeo huy chương danh dự cho gia chủ tân nhiệm ngay trước mặt tất cả các quan khách, có ý nghĩa là thay đổi quyền lực gia tộc.

Đương nhiên, nếu như thành viên trong gia tộc suy bại, cũng sẽ mời trưởng giả đức cao vọng trọng làm thay.
Không nghi ngờ gì nữa, chuyện này rơi xuống trên đầu Đồng Nhâm Thần.
Lúc đó, Đồng Úc Vu vẫn đang ở trong phòng ngủ, bên người vây quanh hai cô hầu gái đang buộc tóc cho cô.
Nghe được lời nói của quản gia, vẻ mặt của cô không có chút nào thay đổi, chỉ là bình tĩnh cảm khái một câu như làm theo thông lệ: “Thật là không xong.”
Quản gia sắc mặt tái nhợt, một bên thỉnh tội một bên nói phương án giải quyết dự bị.

Mạnh Dĩ Nhiên nghe được phiền chán, ngẩng đầu nhìn thấy hai tên thị vệ đứng ở cửa trầm ổn như núi, liền bỏ xuống một chút do dự cuối cùng trong lòng, từ bàn trang điểm đứng dậy, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Trước khi rời đi, cô quay đầu lại, nhìn thấy Đồng Úc Vu đang ngẩng đầu lên nói chuyện cùng với Jenny, dường như phát giác được ánh mắt của cô, nhìn thoáng qua hướng cửa.

Mạnh Dĩ Nhiên đong đưa cái đuôi của mình làm cô ấy không cần lo lắng cho mình, liền quay lưng rời đi không ngoảnh lại.
Mục tiêu của cô vô cùng rõ ràng.

Dùng móng vuốt suy nghĩ, cũng có thể biết đến cùng là ai giở trò quỷ cho việc đánh mất huy chương.
Đồng Úc Vu cùng quản gia có lẽ không dám ngang nhiên đi lục soát căn phòng của hắn vì trở ngại thân phận của Đồng Nhâm Thần, nhưng cô Mạnh Dĩ Nhiên thì có thể!
Bất quá mấy phút, cô liền tránh đi tất cả mọi người vụиɠ ŧяộʍ lẻn đến căn phòng của Đồng Nhâm Thần.

Cánh cửa phòng đóng kín, Mạnh Dĩ Nhiên xe nhẹ đường quen đi vòng qua cửa sổ bên cạnh, bằng vào thân thể mềm mại như nước của một mèo con chui vào khe hở không tới 10 cm.
Căn phòng nơi Đồng Nhâm Thần ở lại là phòng khách có quy cách cao nhất trong thành bảo, chỉ nhỏ hơn một chút so với phòng ngủ của Đồng Úc Vu, phong cách trang hoàng cơ hồ không khác biệt.


Bởi vì có hầu gái quét dọn định kỳ, nên trong căn phòng khá là ngăn nắp, chỉ là tỏa khắp một mùi thuốc lá hôi thối.

Mạnh Dĩ Nhiên cố gắng xem nhẹ cảm giác khó chịu, dựa vào kinh nghiệm tích lũy được trong lần phá phòng ngủ của Đồng Úc Vu trước đó, tìm kiếm xung quanh căn phòng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thẳng đến khi bên ngoài căn phòng vang lên tiếng bước chân, cô đều không có tìm được cái huy chương đánh mất kia.

Mạnh Dĩ Nhiên không thể không lựa chọn rút lui trước, trốn đến bên cửa sổ trước đó cô chui vào nhìn trộm.

Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên chính là, người đi vào phòng dường như có cùng mục đích giống cô, sau khi đóng cửa phòng lại, cũng lén lút tìm đồ vật.

Cô suy đoán người này hẳn là quản gia phái tới, tuy rằng quản gia kia còn trẻ, nhưng ít ra anh ta cũng không đến mức quá ngu ngốc.
Thấy có người thay thế, Mạnh Dĩ Nhiên liền chuẩn bị rời đi ——
Cô một con mèo năng lực hành động có hạn, khẳng định không đạt hiệu suất cao bằng những người này, nếu như huy chương thật sự ở trong phòng, mà người này tìm không thấy, thì cô một con mèo con khẳng định càng thêm bó tay toàn tập.
Nguyên bản chuẩn bị lặng lẽ meo meo trở về dựa theo con đường lúc đến, nhưng đi được nửa đường, Mạnh Dĩ Nhiên bỗng nhiên gặp được một người hầu nam lạ lẫm.

Người hầu nam khom lưng, hành động mười phần lén lút, đi một bước muốn quay đầu lại hai lần để cảnh giới.
Cô trực giác đối phương có vấn đề, liền vội vàng ẩn núp vào trong bóng tối của cửa sổ, tận mắt chứng kiến cảnh người hầu nam từ trong ngực móc ra một bọc nhỏ dùng miếng vải đen bao vây, cẩn thận từng li từng tí nhét vào trong một cái bình hoa màu vàng ở góc hành lang.
Sau khi làm xong những việc này, hắn thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp rời đi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Núp trong bóng tối, ánh mắt Mạnh Dĩ Nhiên rơi xuống trên cái bình hoa màu vàng, nhịp tim bỗng dưng gia tốc.
Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến lúc tìm ra thì lại chẳng phí công!
Chẳng lẽ cuối cùng lão thiên gia (ông trời) cũng bằng lòng chiếu cố tiểu thư quý tộc nhỏ yếu bất lực cùng chú mèo con trung thành của cô ấy?!
Lại đợi một lúc, sau khi xác định rằng người hầu nam sẽ không đi mà quay lại, Mạnh Dĩ Nhiên mới rời khỏi nơi ẩn nấp, cẩn thận di chuyển đến bên cạnh bình hoa.


Chiếc bình hoa không nhỏ, cô nhảy lên bằng hai chân sau, dùng hai chân trước nắm lấy miệng bình, rồi thò đầu nhìn vào bên trong.

Trong bình hoa tối đen như mực, nhưng Mạnh Dĩ Nhiên vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một mảnh vải nhung màu đen bên trong.

Đưa tay móc ra là không thể nào, Mạnh Dĩ Nhiên lại nhảy về chân bình, đứng thẳng người lên, dùng hai chân trước chống lấy thân bình hoa, lập tức cắn răng dùng lực.

Chiêc bình hoa hơi nghiêng dưới sự thúc đẩy của cô, Mạnh Dĩ Nhiên cảm giác đã nhìn thấy ánh rạng đông hi vọng, liền trở nên chuyên chú hơn, tưởng thừa thế xông lên trực tiếp đem bình hoa đẩy xuống trên mặt đất tạp toái.

Nhưng bỗng nhiên, khi cô không nhận thấy, một cái tay vươn ra từ phía sau lưng cô, đột nhiên nắm lấy sau gáy da thịt cô.
Mạnh Dĩ Nhiên cả con mèo cứng ngắc trong nháy mắt, còn đến không kịp oán trách về sự bất cẩn của mình, liền nghe thấy một giọng nói từ phía sau truyền đến.
“A, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi.”
——
Một bên khác, phòng ngủ chính của thành bảo.
Mái tóc đen của Đồng Úc Vu đã được búi lên, trên đỉnh đầu điểm xuyến một cái vương miện bạc tinh xảo, tôn quý như là một cô công chúa trong truyện cổ tích.

Trong khi hầu gái đang một bên mặc lễ phục cùng đeo trang sức phức tạp cho cô, một bên không khắc chế được vụиɠ ŧяộʍ dùng khóe mắt lén liếc nhìn qua giữa khe hở động tác.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến hai tiếng “phanh phanh” trầm đục, hai cô hầu gái liếc nhau, trong đó tương đối lớn tuổi hơn cái kia tạm thời buông xuống trong tay công việc, vừa hỏi “xảy ra chuyện gì sao?”, vừa đi đến cửa.
Còn chưa đi ra mấy bước, cửa phòng ngủ bị đẩy ra một đạo khe hở, một làn khói bị thổi vào căn phòng.

Thân thể của cô hầu gái nhũn ra trong nháy mắt, trước khi té xỉu, cô chỉ nhớ rõ chính mình đã ngửi thấy một mùi thuốc kỳ lạ.
Khoảng một phút sau, ba người đàn ông đeo mặt nạ bước vào phòng.
Phía trước nhất một người đi đến trước mặt hầu gái ngã xuống đất, duỗi chân đá đá, thấy đối phương không nhúc nhích, mở miệng cảm thán nói: “Lần này ma dược thật không tệ, choáng đến như heo chết, bớt không ít chuyện.”
“Ít nói lời vô ích, tranh thủ thời gian làm việc.” Một đồng bạn vượt qua hắn đi vào trong, kéo ra một cái khác hầu gái đang ngã ở bên giường, chỉ vào Đồng Úc Vu đang mê man trên giường xác nhận, “đây chính là vị tiểu thư quý tộc kia sao?”
Hai người khác lại gần, nhìn thấy khuôn mặt của Đồng Úc Vu, bên trong một người ánh mắt bỗng nhiên tỏa sáng: “Thần minh ở trên, đàn bà này quá đẹp sao?” Hắn nuốt nước bọt: “Chúng ta thật muốn ở chỗ này giải quyết cô ta sao? Đây cũng quá phung phí của trời đi?”

Người bịt mặt cầm đầu cười khẩy: “Sau khi lấy được tiền, ngươi lại thay cô ta đáng tiếc a.”
Người đàn ông chắc lưỡi hít hà “chậc chậc”, trong mắt dâʍ tà không giảm: “Nếu không trước hết các ngươi chờ một chút, ít ra để cho ta thoải mái một lần?”
Một cái khác nam nhân không kiên nhẫn, tung chân đá hắn một cước: “Lão Mike bọn hắn còn chờ ở bên ngoài tiếp ứng, đừng lãng phí thời gian của lão tử.”
Người nọ hung ác trừng đi qua, nhưng coi như lấy đại cục làm trọng không có động thủ đánh trả.
Người bịt mặt cầm đầu không để ý hai người, tự mình rút con dao găm ra từ bên hông, ở trên người Đồng Úc Vu khoa tay múa chân.
Dù cho tự nhận mình là kẻ máu lạnh, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, vị tiểu thư quý tộc trước mặt này là mục tiêu nhiệm vụ xinh đẹp nhất mà hắn từng gϊếŧ.
Lễ phục trưởng thành còn chưa thay xong, cô mặc một chiếc váy lót màu trắng trơn, nhưng không thể đi vẻ xinh đẹp của cô một chút nào.

Ánh mắt của người đàn ông theo tim đi lên miêu tả, đường cong vừa đủ bộ ngực, xương quai xanh cùng cái cổ mảnh khảnh, cho tới gương mặt trắng nõn tinh tế, không một chỗ là không tinh xảo.

Hấp dẫn ánh mắt nhất vẫn là cặp kia con ngươi màu tím, lộng lẫy như những viên bảo thạch quý giá đăng tràng áp trục ở bên trên đấu giá hội của chợ đen, khiến người khác phát cuồng khi xuất hiện……
Chờ một chút! Con ngươi?!
Đôi mắt của người đàn ông bỗng dưng trừng lớn, nhìn Đồng Úc Vu khó mà tin nổi.
Trong căn phòng, hai cô hầu gái còn nằm rạp trên mặt đất, im ắng chứng minh tác dụng của dược vật.

Nhưng tiểu thư quý tộc ở trên giường lại không biết lúc nào đã mở mắt ra.

Cặp con mắt màu tím kia nhàn nhạt chuyển động, đem ba người thân ảnh thu hết vào mắt.
Sau khi người đàn ông sững sờ một lúc, hắn nhìn thoáng qua con dao găm trong tay.

Ánh sáng lạnh lẽo lướt qua mặt lưỡi dao mở ra, hắn ta câu môi lộ ra một nụ cười nham hiểm, lập tức giơ cánh tay lên cao.
“Nên nói ngài may mắn hay là bất hạnh đâu? Có thể tận mắt chứng kiến cái chết của chính mình, lại không thể không thanh tỉnh cảm nhận cái chết của chính mình.” Người đàn ông đọc điếu văn cho Đồng Úc Vu, “bất quá không cần sợ hãi quá mức, ít ra dao của ta rất nhanh, không đến mức để ngươi chịu đau khổ quá nhiều.”
Đồng Úc Vu không nói chuyện, tiếp tục nằm ở trên giường nghiêng đầu nhìn ba người, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh kỳ lạ.
Người đàn ông cuối cùng cũng nhắm mắt lại, không lại trì hoãn, phất tay thật mạnh hướng xuống đâm tới..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương